Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 69

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Dạ vũ còn chưa kết thúc, Mộ Dung Trần thật sự là chịu không được nữa, anh không muốn đóng kịch thêm nữa, anh lặng lẽ rời khỏi.
Lam Chỉ Nông đi sau anh, khiến anh có chút không tập trung. Bởi vì, anh không mang theo điện thoại di động. Anh sợ mình sẽ luôn cầm điện thoại di động lên nhìn.
Đúng vậy, anh đang mong đợi cô lần nữa chủ động gọi cho anh, nhưng anh không thể đợi chờ thêm nữa. Anh có chút không nhịn được, cho nên, tối nay cố ý không đem điện thoại trên người.
Kỳ vọng phải nhiều lắm, thất vọng cũng càng nhiều.
Mộ Dung Trần đi tới cửa phòng của mình, thẻ phòng trong tay vừa đưa lên, anh có một cỗ dự cảm xấu.
Có người ở trong phòng anh. Ở nơi này là nơi cao nhất trên du thuyền, nếu như không có sự đồng ý của anh, trừ quét dọn vệ sinh, phục vụ trên thuyền cũng không được đi vào, nhưng bây giờ không phải là giờ quét dọn.
Quả nhiên, anh mới vừa khép cửa phòng lại, mở đèn lên, một cỗ mùi thơm thuộc về phụ nữ tập kích anh, một cô gái Tʀầռ tʀʊồռɢ nhào vào lòng anh .
Nghĩ cũng không cần nghĩ, hai bàn tay anh đẩy cô ta ra ngoài, sau đó đi đến bên giường đem quần áo của cô vứt ra theo, ngay sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Kỳ hạn cho cô trong một phút mặc quần áo tử tế rời khỏi phòng của tôi."
Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm Lam Chỉ Nông nhếch nhác nằm trên đất. Không nghĩ tới cô lại dám làm ra loại chuyện như vậy? Dùng chút nhan sắc của mình tính quyến rũ anh sao?
Từ lúc nào anh trở thành đối tượng để cô ta không muốn buông tha?
"Mộ Dung Trần, em thích anh, tại sao anh lại không cho em một cơ hội!" Lam Chỉ Nông kéo qua ga giường bao lấy thân thể mỹ lệ của mình. Không nghĩ tới cô phải rơi vào hoàn cảnh này, người đàn ông này mặt không đổi sắc khi nhìn cô? Cô kém cõi sao? Vóc người của cô không thua kém gì vợ của anh? Nhưng anh lại chẳng có chút cảm giác nào? Làm sao có thể?
"Thư ký Lam, cô đã quên rằng tôi đã kết hôn rồi sao?" Thích? Lời như thế cũng nói được đi ra? Dù anh không có kết hôn, cũng sẽ không cùng thư ký với nhân viên của mình như thế rất khó giải quyết công việc, điểm này, anh cho là người thông minh như Lam Chỉ Nông đã sớm hiểu mới đúng.
Nếu như anh muốn cùng có quan hệ, sẽ không chờ tới bây giờ.
"Em không quan tâm. Em chỉ là muốn ở chung một chỗ với anh." Lam Chỉ Nông cắn môi, nếu đã đến tình cảnh này rồi, cô chẳng còn gì để mất nữa? Cùng lắm thì lưới rách cá ૮ɦếƭ mà thôi.
"Tôi quan tâm." Giọng nói của Mộ Dung Trần càng thêm lãnh liệt, "Hiện tại, lập tức cút ra ngoài cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Từ nay về sau cô cũng không cần đến công ty. Tôi sẽ báo bộ phận nhân sự rằng tôi muốn thay đổi người."
Nếu cô đã không thể làm tốt công việc của anh, vậy thì anh sẽ tìm người khác thay thế. Chỉ cần ra tiền, sợ gì không tìm được người tài.
"Anh sợ vợ của anh biết chuyện đêm khuya có phụ nữ đi vào phòng của anh phải không?" Lam Chỉ Nông đứng lên, bất đắc dĩ quăng lại một câu thoại khôn ngoan, đối với vợ của anh, từ trước đến giờ cô đã là đố kỵ, cô chán ghét toàn bộ trên người cô gái kia.
Mặc dù cô biết, thật ra câu uy Hi*p này không có nửa điểm tác dụng, cô chỉ không cam tâm mà thôi. Không cam lòng đánh mất tất cả, cuối cùng đến công việc tốt cũng mất. Nhưng, tối nay không phải cô không làm được gì, không phải sao? Chỉ mong người kia cam kết với cô cái gì đó, xem như tất cả là lỡ lời.
Những lời này rốt cuộc lại để cho Mộ Dung Trần xoay người đi tới trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cằm của cô.
"Cô nói cái gì?" Anh dùng vẻ mặt lạnh lùng hỏi, ánh mắt lạnh lùng làm người ta cứng lại."Cô dám uy Hi*p tôi?" Anh không làm gì trái với lương tâm, đương nhiên anh không sợ. Nhưng tâm cơ cô gái này nhắc tới Tình Tình để cho lòng anh trong nháy mắt bừng sáng, hình như có chuyện gì trong đầu chợt lóe lên.
"Em. . . . . ." Dũng cảm soi mói mới vừa rồi chợt biến mất, Lam Chỉ Nông không dám mở miệng.
"Vĩnh viễn đừng nghĩ động được đến cô ấy, nếu sẽ khiến cô không thể ngẩng đầu dậy. Ai cho cô nói bậy?" Mộ Dung Trần đi tới bên giường cầm điện thoại di động của anh lên, đi tới bên cửa liền dừng bước lại hỏi.
". . . . . ." Lam Chỉ Nông đứng ở nơi đó không nói một câu.
"Lam Chỉ Nông, cô có thể không nói, nhưng đừng nghĩ tôi không tra ra được. Không cần làm bộ trước mặt tôi" Ném lại một câu sau cuối, Mộ Dung Trần cũng không quay đầu nhìn lại. Đối với cô gái ngốc như thế này anh cũng chẳng muốn ở lại làm gì.
Cô nói không có quan hệ anh điều tra ra có. Chỉ bằng thân phận Lam Chỉ Nông, không thể nào có cơ hội đi vào căn phòng này.
Cô bằng bất cứ mọi giá phải hấp dẫn được anh, nhất định không để cho anh đi đơn giản như thế.
Ngày thứ hai khi Tiết Thiệu Trạch tới San Francisco, vào đến bệnh viện người Hoa đã là chín giờ tối theo giờ địa phương.
"Tình Tình, con làm sao vậy?" Ở đại sảnh bệnh viện, Tiết Thiệu Trạch thấy Tình Tình một mình đang đợi ông, liền đi đến ôm bả vai con gái, trên dưới quan sát một phen, trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra, giống như không có gì thay đổi lớn?
"Ba. . . . . ." Đây là lần đầu tiên Tình Tình cảm nhận được tình yêu thương của ba, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Thế nào? Nói cho ba."
"Chị?" Tình Tình còn chưa kịp nói được ra lời, lại nghe được Thẩm Diệu Dương mang theo giọng nghi ngờ đi tới.
"Dương Dương. . . . . ." Tình Tình không nghĩ rằng em trai sẽ tới nhanh như vậy, mới vừa rồi trong điện thoại không phải cậu nói muốn nộp báo cáo xong mai mới đến sao? Làm sao sẽ tới nhanh như vậy?
Cô biết chuyện này sớm muộn gì cậu cũng biết, nhưng lại không nghĩ tới sẽ đến phải nhanh như vậy.
"Ông ta là ai. . . . . ." Thẩm Diệu Dương nhìn đến người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh chị mình, liền thấy Tiết Thiệu Trạch xoay người lại. Hai người đàn ông vô tình đối mặt với nhau.
Chỉ thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Diệu Dương , Tiết Thiệu Trạch không cách nào đè nén run rẩy, hai tay đang giữ vai Tình Tình không ngừng phát run.
Mặt mày tương tự, tuổi tác tương đồng, không thể nào, không thể nào! Nhưng mới vừa rồi phía sau lưng ông truyền đến một tiếng gọi "chị", chẳng lẽ ông nghe nhầm, ông còn chưa bị điếc kia mà. Hơn nữa ông là người xem tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ, một tiếng gọi kia làm người ta kinh hãi.
Cái gì muốn nói cũng không cần phải nói, ông cũng biết người đàn ông trước mắt đang dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn ông.
Nhưng ai có thể tới nói cho ông biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể như vậy?
Hiện tại Tiết Thiệu Trạch sợ tất cả chỉ là cơn mộng.
"Chị, người đàn ông này tại sao lại ở chỗ này?" Cho dù là lần đầu tiên cùng Tiết Thiệu Trạch đối mặt, nhưng Thẩm Diệu Dương đã nhận ra được ông chính là người đàn ông ngày xưa đã nhẫn tâm từ bỏ vợ và con cái của mình.
Nhưng người đàn ông này tại sao lại ở đây? Ông làm sao có thể lại xuất hiện tại nơi này? Chẳng lẽ là cậu đang nằm mơ sao?
Sau khi kinh ngạc, Thẩm Diệu Dương lấy lại tinh thần, đưa tay muốn kéo Tình Tình đi, nhưng khi tay cậu vừa muốn ᴆụng tay Tình Tình thì Tiết Thiệu Trạch còn nhanh hơn cậu một bước đem Tình Tình kéo về bên cạnh mình, "Không được ᴆụng con gái của tôi."
"Cô ấy không phải là con gái ông, ông buông tay cô ấy ra." Thẩm Diệu Dương bước lên trước mặt Tiết Thiệu Trạch, trực tiếp cãi lại.
"Nó không phải là con gái của tôi, chẳng lẽ là con gái của cậu?" Tiết Thiệu Trạch nhìn chằm chằm vào mặt của Thẩm Diệu Dương, gương mặt Tình Tình giống ông như thế, ông không thể nào nhận sai?
"Ông không có tư cách làm ba của cô ấy." Thẩm Diệu Dương không muốn lại để ý đến ông, bước nhanh đến kéo tay Tình Tình, "Chị, chúng ta đi."
"Dương Dương, em không nên như vậy. Để cho ông ấy gặp mẹ đi." Tình Tình dùng sức tránh khỏi tay em trai.
"Chị, chị là người gọi ông ta đến?" Thẩm Diệu Dương tức giận thét lên. Cậu cũng biết, trừ chị ra, không ai liên lạc với Tiết Thiệu Trạch cả, cậu đã nói cậu không đồng ý, tại sao chị khư khư cố chấp như thế? Cậu không muốn cho ông ta gặp mẹ mình.
"Ông đừng mơ được gặp mẹ, tôi sẽ không cho ông cơ hội đó đâu."
"Tình Tình con nói rõ mọi chuyện cho ba hiểu được không?" Tiết Thiệu Trạch hung hăng nhắm mắt lại, lần nữa lên tiếng, ông sống hơn bốn mươi năm, chưa từng có ngày phải lo sợ như thế, ông giống như trở về mười năm trước, cha mẹ đều cùng một lúc qua đời.
Cả người ông đều run rẩy, vừa nghĩ tới một khả năng, đầu óc của ông trở nên trống không, từng hồi đau lòng xông tới.
"Thẩm Diệu Dương, em nhẫn tâm nhìn thấy mẹ sống như thế đến ૮ɦếƭ sao? Bà khổ như thế nào em biết không? Em biết rõ ràng những năm gần đây mẹ cần ba nhiều lắm, em chỉ là con trai của mẹ thôi, tại sao phải ђàภђ ђạ mẹ như thế?" thỉnh thoảng có bệnh nhân và vài y tá đi đến đại sảnh, Tình Tình không nhịn được rống to.
Cô thấy vẻ mặt đăm chiêu của mẹ mấy ngày nay, tại sao bọn họ lại ngăn cản một đôi nam nữ yêu nhau và đang muốn ở cùng nhau? Huống chi đôi nam nữ kia còn là cha mẹ của cô và cậu!
Thẩm Diệu Dương bị tiếng rống giận của chị làm không biết nên nói gì, đúng vậy, lời chị nói làm sao cậu không hiểu? Nhưng cậu không có cách nào tha thứ cho người đàn ông này.
"Ba, thật ra thì mẹ không có ૮ɦếƭ." Sau khi rống giận với em trai, Tình Tình nâng mặt lên nghiêm túc nói.
"Con nói cái gì?" Trong đầu Tiết Thiệu Trạch lần nữa trống không, con gái của ông nói cái gì thế? Quân Hoa không có ૮ɦếƭ?
"Thật ra thì mẹ không có ૮ɦếƭ, bà chỉ không muốn ba quấy rầy cuộc sống của mẹ, cho nên những năm qua mẹ đã dùng cái ૮ɦếƭ để lừa gạt ba, hơn nữa năm đó mẹ không chỉ sanh một mình con mà còn có em trai nữa"
"Tình Tình, con nói thật sao?" Tiết Thiệu Trạch không cách nào đè nén kích động, "Quân Hoa, bà ấy không cón ૮ɦếƭ? Còn con vẫn có một đứa em trai?" Giọng nói Tiết Thiệu Trạch run rẩy, đây là trời giúp đỡ ông, hay đang cố đùa giỡn với ông đây?
"Tôi sẽ không thừa nhận, ông không phải là ba của tôi, ông không xứng đáng." Thẩm Diệu Dương căm hận nói
"Thật." Tình Tình không để ý đến em trai, cô chỉ muốn đem chân tướng sự việc nói rõ với ba mình.
"Nhưng phần mộ của bà, phần mộ của bà. . . . . ." Hai tay đang giữ vai của Tình Tình không ngừng run rẩy, Tiết Thiệu trạch cảm giác như tất cả đều là mộng, thậm chí còn đang muốn cười lớn vì giấc mộng vui.
"Mẹ muốn cậu làm cho mẹ ૮ɦếƭ, chỉ có ૮ɦếƭ rồi, ba mới không còn muốn tìm mẹ nữa. Mà mẹ cũng không muốn để em trai ở bên cạnh ba."
Đầu Tiết Thiệu Trạch trống rỗng, mừng như điên, đau lòng như điên "Bà ấy còn sống, bà ấy còn sống. . . . . ." Ngay cả lúc tới thăm phần mộ của bà, Tiết Thiệu Trạch cũng không khóc như lúc biết tin vợ và con trai ông vẫn còn sống.
Nhìn thấy những giọt mắt trên má ông, chóp mũi Tình Tình trở nên đau xót, ba thật sự rất yêu mẹ.
"Bà ấy đang ở đâu? Bà muốn đi gặp bà ấy, ba muốn đưa bà ấy về, ba không thể bỏ rơi bà ấy thêm lần nào nữa." Ông không biết mình có nhiều khủng hoảng, giọng nói nghẹn ngào bao nhiêu.
"Ba, ba sẽ luôn bên cạnh sao?"
"Đúng, ba sẽ vĩnh viễn bên cạnh bà ấy, không xa không rời nữa" Ông trời vẫn cho ông cơ hội, làm sao ông lại lần nữa rời đi?
"Tôi có nói để cho ông gặp lại mẹ sao?" Thẩm Diệu Dương ngăn trước mắt Tiết Thiệu Trạch.
"Con là Dương Dương sao?" Thật ra thì không cần hỏi ông cũng biết đó là con trai mình, nhưng trên mặt cậu lại có vẻ quật cường cùng thống hận, Tiết Thiệu Trạch biết cậu chẳng thể nào một sớm một chiều tiếp nhận ông, dáng vẻ của cậu bây giờ vô cùng giống dáng vẻ của con gái ông ngày xưa.
Ông biết chuyện này không gấp được, con gái của ông đã ở bên cạnh ông mười năm thế nhưng sau khi kết hôn mới chậm rãi tha thứ cho ông. Hiện tại điều ông muốn làm nhất là gặp được Thẩm Quân Hoa – vợ của ông.
"Dương Dương, chị muốn mẹ vui vẻ, như vậy có lỗi sao?" Tình Tình nhìn vẻ mặt quật cường của em trai, trong lòng chua xót "Không có ba, mẹ vĩnh viễn sẽ không có hạnh phúc thật, chẳng lẽ những năm qua, em sống bên cạnh mẹ mà không hiểu sao?"
Đúng vậy, cho tới bây giờ mẹ cũng chưa thật vui vẻ, mặc dù khi gặp bọn họ bà đều cười vui vẻ, nhưng sau nụ cười ấy là cõi lòng tan nát mà chỉ bà mới hiểu.
Năm đó một thiếu nữ không tới hai mươi tuổi, sau đám cưới liền mang theo hai đứa bé rời đi, có thể nghĩ cuộc sống khó khăn cỡ nào, nhưng mẹ đều không muốn buông tay của bọn họ ra.
Tình yêu của mẹ dành cho hai đứa con tuy nhiều, nhưng nhiều hơn cả là tình yêu mẹ dành cho ông ta. Bằng không sẽ không cực khổ mà nuôi hai đứa con như thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc