HongKong, cảng Victoria ở ngoài vùng biển quốc tế. Gió biển hơi lạnh, ở phương xa thành phố đã lên đèn, trên du thuyền khắp nơi đều là ánh sáng rực rỡ, trên sàn nhảy ở boong thuyền có rất nhiều cặp đôi đang khiêu vũ, hoặc là Waltz, hoặc là điệu Tăng-gô, vô cùng hoàn hảo. Mỗi người đều giống như trời sinh đã biết khiêu vũ, ở trước mặt mọi người trình diễn những điệu múa hết sức uyển chuyển, vô cùng điêu luyện.
Hội nghị thương mại bốn ngày ba đêm đã thuận lợi kết thúc cho nên thời gian còn dư lại để mọi người có thể mặc sức vui vẻ trong buổi dạ hội tối nay.
Mộ Dung Trần ngồi ở trong góc xa xa nhìn đám người náo nhiệt, anh cả Mộ Dung Kiệt đang ôm Thương Thủy Tinh khiêu vũ, nếu như anh không đoán sai thì thiên kim tiểu thư đơn thuần này sớm đã bị anh cả mê hoặc rồi? Nếu không bất ngờ gì xảy ra, thì có lẽ bắt đầu từ ngày mai anh sẽ phải có gọi một tiếng chị dâu rồi.
Năng lực của anh cả không thể nào hoài nghi được, cho dù là chưa từng có tin đồn với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng là một khi đã muốn thì lại khó có người nào thoát khỏi tay được?
Chỉ là, hôn nhân như vậy thật sẽ hạnh phúc sao?
Hạnh phúc? Ngay cả anh hiện tại cũng không rõ ràng cái gì gọi hạnh phúc? Anh vẫn cho là khi mình cố gắng bỏ ra tất sẽ có hồi báo, nhưng hiện tại tuy không lúc nào ngừng cố gắng nhưng vẫn không thấy được tí tia sáng hồi báo nào?
Mặc kệ như thế nào, bây giờ đang là ban đêm, đối với những người khác mà nói là tuyệt đối mỹ lệ nhưng không bao gồm anh trong đó.
Đám người kia vốn đang khiêu vũ náo nhiệt bỗng nhiên lại ngừng lại, nhưng âm nhạc duyên dáng lại không có ngừng. Ở trung tâm của sàn nhảy anh nhìn thấy mọi người đang chúc mừng một đôi nam nữ, Thương Thủy Tinh đang vui vẻ khóc, cả người nhào vào trong иgự¢ của Mộ Dung Kiệt, ngay trước mặt các tân khách nói mình nguyện ý gả cho anh. . . . . .
Mặc dù không biết anh cả trong ba ngày ngắn ngủi ở nơi này dùng biện pháp gì để có thể để cho một cô gái cứ như vậy dễ dàng đồng ý lời cầu hôn của anh ấy, nhưng khi thấy một màn như vậy thì chí ít những người ở bên ngoài cũng đều nhận ra là lưỡng tình tương duyệt. Lúc này tim của anh đột nhiên cảm thấy vô cùng nặng nề và cô đơn, thậm chí là ghen tỵ!
Đúng vậy, ghen tỵ! Ghen tỵ anh cả dễ dàng như vậy liền đạt được lòng của một người phụ nữ mặc dù anh ấy không yêu cô ta. Ghen tỵ hôn nhân của bọn họ mặc dù là được thành lập trên tính toán và lợi ích nhưng nhìn thấy cũng đủ mỹ mãn.
Ít nhất, anh cả không yêu nên cũng sẽ không bị thương, mà cô gái kia có lẽ vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ được chân tướng, cứ như vậy sống cả đời này, như thế cũng thật tốt không phải sao?
Vậy còn anh? Anh và Tình Tình sẽ đi về phía nào?
Những ngày này, anh quả thật rất bận, nhưng cũng không bận đến nỗi ngay cả thời gian gọi điện cũng không có. Anh chỉ là có chút giận dỗi mà thôi! Anh muốn để cho cô phải chủ động gọi cho mình lần nữa nhưng anh cũng không nhận thêm được cuộc gọi nào không phải sao?
Trên bàn đang đặt một chai rượu mạnh, đã uống hai phần ba, tất cả đều là một mình anh uống, mỗi một ngụm trôi vào cổ, dạ dày cũng sẽ theo đó mà lật chuyển khuấy đảo, mơ hồ đau đớn, cũng giống như lòng anh bây giờ.
Thật may là trên mặt biển là một mảnh tối đen mà anh lại đang ngồi trong góc, tại một thời khắc náo nhiệt rực rỡ như vậy, rất dễ dàng bị người đời quên lãng.
"Tổng giám đốc sao lại một mình ngồi ở chỗ này?" Một giọng nữ mềm mại từ trong bóng tối vang lên, không cần nhìn cũng biết là ai.
"Thư ký Lam. . . . . ." Mộ Dung Trần nhìn người phụ nữ xuất hiện ở trước mắt nói bằng giọng điệu lạnh nhạt.
"Có muốn tôi ở cùng anh hay không?" Lam Chỉ Nông mặc một bộ lễ phục cổ chữ V màu đen bó sát người lộ ra vóc dáng thon dài hoàn mỹ không thể nghi ngờ. Cô ta ngồi xuống ở trước mặt của Mộ Dung Trần, đưa tay gạt mái tóc dài ra phía sau lưng, động tác nho nhỏ thôi nhưng cũng đủ hiển thị rõ ra phong tình vạn chủng. Chỉ cần là đàn ông, ai cũng không cự tuyệt được yêu cầu như thế ?
"Một người phụ nữ nói muốn bồi một người đàn ông, có biết sẽ xảy phát sinh chuyện gì hay không?" Mộ Dung Trần đột nhiên đưa tay lướt qua mặt bàn giữ lại cằm của cô ta, đem mặt của cô ta cố định trước mắt mình.
Lam Chỉ Nông liền cắn cắn môi, người đàn ông này tuy dịu dàng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, đầu ngón tay dịu dàng sờ nhẹ nhưng lại làm cho cô sợ đến run rẩy .
Sau nhiều năm cô làm việc ở bên cạnh anh thì đây là lần đầu tiên anh có động tác thân mật với cô như thế, vậy có phải đại biểu cho việc anh đối với cô cũng giống như thế hay không. . . . . .
Cô chưa từng bao giờ nghĩ đến cơ hội sẽ dễ dàng diễn ra ở trước mắt như vậy.
"Tổng giám đốc. . . . . . Tôi. . . . . . Muốn ở cùng với anh, tôi. . . . . ." Cô sâu xa liếc nhìn anh, hạ quyết tâm, nói tiếp: "Cho dù là chỉ một đêm nay thôi cũng được, để tôi ở cùng với anh được không? Chỉ cần một tối hôm nay là tốt rồi, sau khi xuống thuyền, tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh nữa! Tôi bảo đảm!"
Thật sự là không thể chờ đợi được nữa. Chỉ là, nếu như cô gái kia cũng có thể đối với anh thật sự khẩn cấp như vậy như vậy thì tốt biết bao nhiêu!
"Cô như vậy là muốn leo lên giường của tôi?" Anh cúi đầu hỏi, con mắt sắc sảo càng trở nên thâm trầm.
Đáng tiếc, đối với người như Lam Chỉ Nông, đối với trò chơi như vậy anh nửa điểm hứng thú cũng không có.
Lam Chỉ Nông đem mặt nâng lên càng cao, tim như đánh trống trong Ⱡồ₦g иgự¢, hơn nữa cái ngón tay thon dài kia giờ phút này đang có chút suồng sã vỗ về chơi đùa cằm của cô ta, sau đó nhẹ nhàng đi xuống đến cái cổ mảnh khảnh . . . . . . Cô ta cơ hồ phải cắn chặt hàm răng mới không bị sự trêu chọc kia làm cho khẽ rên ra tiếng, đúng vậy, người đàn ông này giống như thật có hứng thú đối với cô ta vì vậy cô ta nhất định phải nắm chặt cơ hội này.
"Đúng vậy, tôi thích anh, rất thích anh!" Bất cứ giá nào!
"Chà, thật là cảm động! Tứ thiếu, không nghĩ tới anh ăn vụng ăn trộm lại lộ liễu như vậy! Nếu để cho Tình Tình thấy sẽ không biết nghĩ như thế nào đây!"
Một bóng dáng cao gầy mảnh khảnh xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, đó chính là Đơn Tuệ Ngữ. Trong tay của cô còn cầm một cái ly cao cổ, cười như không cười đứng ở nơi đó.
"Thư ký Lam, cô đi xuống trước đi." Mộ Dung Trần buông cằm Lam Chỉ Nông ra nhưng bên trong lại không có nửa điểm chột dạ nào.
"Tổng giám đốc, Đan tiểu thư, tôi đi xuống trước." Trong lòng rõ ràng là giận đến mức muốn nổ tung rồi, nhưng vẫn tận lực để cho giọng của mình gắng giữ tỉnh táo, Đơn Tuệ Ngữ đáng ૮ɦếƭ lại dám phá hư chuyện tốt của cô.
Đây là cơ hội đợi bao lâu mới có được! Lại bị cái người họ Đơn này phá hỏng hết rồi.
"Chậc chậc, Mộ Dung Trần, không nhìn ra anh là người đàn ông sau khi kết hôn còn có thể ở bên ngoài ăn trộm ?" Đơn Tuệ Ngữ ngồi xuống trước mặt Mộ Dung Trần nói.
"Con mắt nào của em nhìn thấy anh ăn trộm?" Mộ Dung Trần không thèm để ý giật nhẹ khóe môi. Coi như không có cô tới đây thì cũng không thể xuống tay với người phụ nữ kia được.
Mới vừa rồi cũng chỉ là muốn thử cô ta một chút thôi! Mục đích đã rõ ràng như vậy, xem ra anh nhất định phải thiếu đi một trợ thủ đắc lực rồi.
"Hai con mắt đều thấy được. Chẳng lẽ anh muốn nói cho em biết mới vừa rồi anh không có động vào cô ta sao?" Đơn Tuệ Ngữ cười duyên ra tiếng: "Đáng tiếc là không kịp chụp được hình để lưu niệm!"
"Đơn Tuệ Ngữ, em xác định mắt của mình không có vấn đề gì sao? Anh đề nghị sau khi xuống thuyền em có thể thuận tiện đi khám mắt một chút. Nếu không có chuyện thì xin lỗi anh không tiếp được nữa." Mộ Dung Trần đứng lên, cũng không tính cùng cái người luôn luôn thích cùng anh đối nghịch này bàn luận.
Hơn nữa, tâm tình của anh thật sự không tốt!
"Mộ Dung Trần, anh dám đi thì em liền đem chuyện mới vừa rồi nhìn thấy nói cho Tình Tình biết." Hừ, mặc dù cô mới gặp Tình Tình một lần nhưng cho dù là một lần thì cô cũng biết cô gái kia đối với anh có tầm quan trọng như thế nào. Hừ, dám không để ý tới cô? Nếu như không phải là vì mượn anh để ngăn cản tình thế thì cô cũng không muốn để ý tới anh. Ai muốn có quan hệ với một người đàn ông đã có vợ chứ?
"Em cảm thấy cô ấy sẽ tin tưởng sao?" Mộ Dung Trần cau mày nói, cô gái này, lại dám uy Hi*p cả anh?
"Nếu không chúng ta thử một chút? Anh cũng biết, ở trên chiếc tàu biển chở khách này mỗi góc đều có camera, hơn nữa. . . . . ." Chủ nhân của chiếc tàu này còn đang đang nhiệt liệt theo đuổi cô. Cô nghĩ, nếu thật muốn một đoạn ghi hình kia thì cũng không có vấn đề gì?
"Đơn Tuệ Ngữ, em có mục đích gì cứ nói đi!" Mộ Dung Trần cũng không muốn thật sự phức tạp, với sự điên rồ của cô gái này thì cái gì cũng có thể làm ra được .
"Sẽ không làm khó anh đâu, Mộ Dung thiếu gia, theo em đi xuống nhảy một điệu đi!" Cô để ly rượu trong tay xuống, duỗi tay về phía anh. Cô phải thử một chút xem người kia có nổi điên hay không.
Trong sàn nhảy, qua màn cầu hôn của Mộ Dung Kiệt và Thương Thủy Tinh rất nhanh lại khôi phục lại sự náo nhiệt.
Mười một giờ đêm
Lam Chỉ Nông đi tới cửa phòng của Mộ Dung Trần, nhìn cánh cửa kia, tay mấy lần nâng lên rồi lại để xuống.
Thật may là, cửa phòng của Mộ Dung Trần đối diện với đường đi, mà phòng này lại là phòng ở trong cùng gần vị trí mũi thuyền nhất, tầng này không có thiết kế boong thuyền, đây là vị trí mà không có khách khác qua lại, cho nên coi như cô muốn làm những gì cũng không có ai thấy, dĩ nhiên cũng sẽ không ngăn cản được bất cứ người phương nào đi đến đây vì thế mà phải rước lấy những ánh nhìn soi mói không cần thiết.
Nhưng vừa nghĩ tới mới vừa rồi anh nhìn mình dịu dàng như vậy, kì thực không có một chút nóng bỏng nào của ánh mắt, cô cũng không dám ᴆụng vào thẻ từ hoặc mật mã đang cầm trong tay, những thứ có thể mở ra cánh cửa kia bất cứ lúc nào.
Do dự lần nữa cô cũng sẽ không còn thời gian, đợi lúc anh trở lại thì cô nhất định sẽ không có cơ hội. Nhưng. . . . . .
Điện thoại của cô vào lúc này lại vang lên, ở trên hành lang yên tĩnh cực kỳ chói tai, không cần nghĩ cũng biết nhất định là cậu ta.
Hít thật sâu rồi thở ra một hơi, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, đặt vào bên tai,trả lời: "Alo!"
"Không cần nói với tôi mấy ngày nay chuyện gì cô cũng không hoàn thành." Bên trong điện thoại truyền tới một giọng đàn ông tỉnh táo mà âm trầm, nếu như không phải là bản thân đã gặp qua, Lam Chỉ Nông nhất định không tin cái giọng nói này là của một người đàn ông nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều.
"Nếu như thật dễ dàng ra tay như vậy, thì cậu còn dùng được tôi sao?" Lam Chỉ Nông cũng không cam chịu thầm nghĩ trong lòng.
"Vậy tại sao lại không dám mở cửa? Đây chính là cơ hội cuối cùng của cô rồi."
"Cậu ở đây giám thị tôi sao?" Lam Chỉ Nông quả thật không thể tin được cậu ta thế mà lại biết cô đang ở ngoài cửa phòng của Mộ Dung Trần. À, mà có cái gì là không thể nào?Nếu cậu ta đã có biện pháp khiến cho người ta lấy được thẻ mở cửa phòng này thì dĩ nhiên cũng có thể biết cô đang làm những gì.
Thật là một người đàn ông đáng sợ, cô và cậu ta hợp tác có phải là quá ngây thơ rồi hay không? Chỉ sợ đến lúc đó cái được lại không bù được cái đã mất!
"Lam Tiểu Thư, cơ hội ở trước mắt rồi, có làm hay không là ở cô, chính cô nghĩ rồi làm đi." Đối thoại vì vậy đột nhiên ngừng lại.
Lam Chỉ Nông nhìn điện thoại của mình đã ngắt tín hiệu, một lần nữa hít thật sâu sau đó thở ra một hơi, liền hành dộng!
Tấm thẻ từ mà cô cầm trong tay đã dính đầy mồ hôi, không do dự nữa, cô liền đem thẻ từ đặt ở trên khóa cửa.
Có lẽ là chuyện trên đời này có nhiều lúc thật trùng hợp, cũng có thể gọi là cẩu huyết.
Lam Chỉ Nông mới vừa đi tới bên giường lớn thì không nghĩ tới trên đầu giường lại vang lên tiếng dương cầm du dương, bây giờ vẫn còn có người dùng loại nhạc cổ điển này cài thành nhạc chuông sao.
Là điện thoại cá nhân của anh!
Qua chốc lát khẩn trương, Lam Chỉ Nông nhanh chóng cầm lên điện thoại đặt ở mặt bàn lên, lúc đưa tay ra lấy thì trong phút chốc kia trong màn hình hiện lên tấm ảnh của một cô gái đang ngồi ở trong biển hoa, bức hình này đã nói rõ điện thoại gọi tới là của ai.
Cho dù là tối nay là cô không thể thành công dẫn dụ người đàn ông kia thì ít nhất cú điện thoại này cũng tuyệt đối là thu hoạch ngoài ý muốn.
Không do dự nữa, cô liền mở điện thoại ra . . . . . .
"Alo, tìm A Trần sao?"
Tình Tình vĩnh viễn cũng không nghĩ đến điện thoại của Mộ Dung Trần lại được một người phụ nữ nhận, nghe giọng nói cũng không khó đoán chắc hẳn là một người còn trẻ tuổi.
Vào lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi nhận điện thoại riêng tư của anh, hơn nữa hình như còn rất quen thuộc, cô ta gọi anh là cái gì? A Trần?
"Alo, cô là Mộ Dung phu nhân sao? Thật ngại quá, A Trần đang tắm, cô có lời gì muốn tôi chuyển giúp không? Có lẽ đợi đến anh ấy đi ra tôi sẽ nói cho anh ấy là cô gọi điện thoại tới."
Lam Chỉ Nông nói bằng giọng cực kỳ êm ái, chủ động đem lấy nghi ngờ của cô đánh vỡ, khiến cho Tình Tình trong lúc nhất thời tim đập mạnh và hơi loạn nhịp.
Cô gái này rốt cuộc là ai, sao mở miệng liền gọi cô là Mộ Dung phu nhân? Thế nhưng giọng nói nghe thế nào cũng như là đang châm chọc thế?
Tại sao cô ta có thể nhận điện thoại của anh? Hơn nữa còn dám nói là anh đang tắm? Đây là có ý gì?
"Alo. . . . . . Nếu như cô không có lời muốn nói, thì tối nay tôi sẽ bảo A Trần gọi điện thoại lại cho cô được chứ?"
Rồi sau đó Lam Chỉ Nông cố ý đưa điện thoại ra xa, Tình Tình liền nghe được cô ta nói một câu ——"Trần, anh tắm xong chưa?"
Nghe những lời này, Tình Tình liền không suy nghĩ nhiều cúp luôn điện thoại.
Còn phải hỏi nữa sao?
Cô rốt cuộc đã biết tại sao nhiều ngày như vậy anh lại không gọi điện cho mình rồi, thì ra là đã có giai nhân làm bạn! Mỹ nhân ở trong иgự¢, làm sao có thể còn nhớ tới cô đây?
Cô cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không kìm hãm được cứ lau đi lại chảy ra, muốn thế nào cũng không ngừng được.
Cô thật là ngớ ngẩn rồi ! Đã từng cho là anh thật tâm yêu thích mình nhưng đàn ông làm sao có thể cả đời chỉ cần một người phụ nữ đây? Huống chi người đàn ông kia căn bản cũng không cần chỉ tay cũng sẽ có một đám đông phụ nữ tự động lăn xả vào.
Đặc biệt là cô còn từng đem tấm lòng chân thật của anh ném xuống đất mà chà đạp như vậy. Cô trên căn bản cũng không quý trọng cái mình đang có, anh đã từng đối tốt với cô như vậy, hiện tại nhất định là hối hận rồi? Hối hận vì đã từng đối với cô tốt như vậy nhưng mà một chút hồi báo cũng không nhận được.
Cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp phải trường hợp như vậy, biết mình tuyệt đối không có khả năng gọi điện thoại cho anh nữa, sẽ không bao giờ nữa rồi. Cần gì tự tìm lấy khổ sở đây? Cô gái kia đã biết đến sự tồn tại của cô lại còn có thể giả vờ kêu một tiếng "Mộ Dung phu nhân", vậy ra bọn họ ở chung một chỗ đã lâu rồi sao?
Đàn ông, loại sinh vật này, rốt cuộc là cái thứ gì?
Tại sao có thể đang nói yêu một người đồng thời lại có thể ôm một người khác? Hoặc là khi họ nói yêu cũng chỉ là câu cửa miệng mà thôi?
Tại sao, lòng của cô lại đau đến như vậy?
"Thiệu Trạch, Thiệu Trạch. . . . . ." Trên giường bệnh Thẩm Quân Hoa ngủ mơ mơ màng màng rồi lại bắt đầu kêu cái tên đó.
Tình Tình để điện thoại xuống, dùng sức lau khô nước mắt ở trên mặt, một tay nắm lấy tay của bà hỏi: "Mẹ, tại sao vết thương cha gây ra cho mẹ sâu như vậy, đau như vậy, nhưng mẹ vẫn không thể quên ông được?"
Giữa Thẩm Quân Hoa và Tiết Thiệu Trạch thì ít nhất bọn họ cũng đã từng yêu thương nhau, yêu nhau rồi lại chia xa, nhưng giữa cô và Mộ Dung Trần vẫn luôn là anh bỏ ra còn cô nhận lấy.
Vậy bây giờ cái cảm giác đau lòng đến muốn khóc này là cái gì? Cô yêu anh sao?
Khi cô thật vất vả hiểu rõ chính mình đã động lòng thì anh lại đã có người khác!
Trên đời này, tình yêu xa xôi nhất không phải là lúc người đó yêu mình nhưng mình lại không yêu họ, mà là lúc phát hiện ra mình đã yêu họ thì người đó đã không còn yêu mình nữa.
Câu nói này đã lưu truyền quá lâu rồi, chắc là đặc biệt dành cho những người như cô?
"Thiệu Trạch, đừng đi. . . . . ." Thẩm Quân Hoa lại vươn một cái tay khác từ trong chăn ra, mê mẩn ௱ôЛƓ lung bàn tay nhỏ yếu dùng sức cầm tay Tình Tình.
"Mẹ, con sẽ không đi. Con mang cha tới cho mẹ có được hay không?"
Nếu như mở mắt ra mà có thể lấy được hạnh phúc, vậy tại sao không để cho mẹ có được đây? Bọn họ mới là liều thuốc tốt cho lẫn nhau, mặc kệ kết cục như thế nào, cô cũng phải thử một chút, không phải sao?
Cho đến lúc Thẩm Quân Hoa ngủ yên ổn lần nữa, Tình Tình liền buông tay bà ra, kéo chăn đắp lên người cho bà.
Lần nữa cầm điện thoại di động lên, gọi vào số mà cô chưa từng gọi bao giờ.
Tiết Thiệu Trạch cũng chưa bao giờ nghĩ đến Tình Tình sẽ chủ động gọi điện thoại cho mình, hơn nữa còn là vào lúc nửa đêm.
"Cha. . . . . ." Tình Tình chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ gọi lên một tiếng kia cha kia , nước mắt đã lau khô lại như cỏ dại lan tràn.
Cô thật không muốn khóc ở trước mặt Tiết Thiệu Trạch nhưng đứng ở cảnh ngộ mới vừa rồi, cùng những chuyện đã xảy ra thì khi nghe được giọng nói kia liền không nhịn được chảy nước mắt.
"Tình Tình, đã xảy ra chuyện gì?" Tiết Thiệu Trạch mày nhíu lại càng sâu, cũng rất lo lắng.
"Cha, cha tới San Francisco một chuyến có được hay không?" Tình Tình vừa lau nước mắt vừa nức nở nói.
"Có phải tiểu tử Mộ Dung Trần kia khi dễ con hay không? Cha lập tức tìm cậu ta tính sổ. Con đừng khóc nữa được không?" Tiết Thiệu Trạch ở trên điện thoại nói như vậy nhưng trong lòng đã rối loạn rồi.
Đời này trừ Thẩm Quân Hoa thì ông chưa bao giờ vì nước mắt của người phụ nữ nào mà rối loạn lên cả, nhưng hôm nay tiếng khóc của con gái lại làm cho lòng ông đau lòng như vậy.
Đứa con gái này cho tới bây giờ vẫn đều điềm tĩnh ít nói! Ông luôn thống hận mình không có cách nào bồi ở bên cạnh nó được. Ông cũng cho là, Mộ Dung Trần có thể chăm sóc tốt cho con gái của mình .
Nhưng tại sao để cho con gái của ông gọi điện thoại vượt biển đến khóc cũng không thành tiếng thế này?
"Không phải, không liên quan đến anh ấy." Cô khóc thành ra như vậy, đúng là một phần bởi vì cuộc điện thoại trước đó nhưng mục đích cô gọi điện thoại cho Tiết Thiệu Trạch không phải là vì chuyện giữa cô và Mộ Dung Trần: "Cha, tóm lại, cha nhanh chóng đến San Francisco được không?"
"Cha hiện tại liền bảo người book vé máy bay. Hoặc là nhà Mộ Dung có thể có nhờ máy may riêng của Mộ Dung Trần, ta lập tức liên lạc có được không?" Con gái đã yêu cầu ông làm sao có thể không đồng ý chứ?
Tiết Thiệu Trạch ước gì có thêm đôi cánh để có thể bay đến bên cạnh con gái của mình.
"Cha, không cần nhờ nhà Mộ Dung đâu. Một mình cha tới đây thôi." Tình Tình không muốn Tiết Thiệu Trạch đi tìm Mộ Dung Trần, bởi vì bây giờ cô không muốn nhắc đến người đàn ông kia.
"Được rồi, ta lập tức tìm người liên lạc. Tình Tình, con đừng khóc được không? Bên cạnh có người chăm sóc con hay không?"
"Cha, con rất khỏe, không có việc gì, sau khi cha an bài xong tới đây ngay, được không?"
"Được, vậy cha cúp điện thoại trước, rồi lập tức đi lấy vé máy bay, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chậm nhất là tối mai là có thể đến San Francisco rồi. Đừng khóc, có chuyện gì chờ ta đến lại nói, có được hay không?"
Hiện tại cũng không phải là mùa du lịch nên chuyện đặt vé máy bay có thể lập tức làm xong ngay.
Sau khi cúp điện thoại của Tình Tình, Tiết Thiệu Trạch lập tức liên lạc với bạn bè trên thương trường.
Ông không biết, thứ ông phải đối mặt là một bí mật động trời đã dấu diếm ông suốt hai mươi năm qua.