Vốn là buổi sáng, từ thư phòng trở về, sau cuộc nói chuyện dài với gia gia, anh trở về phòng không tìm được cô gái kia, hỏi quản gia Cổ mới biết cô đã ra cửa.
Nếu tất cả mọi chuyện đều đã được định sẵn, cô muốn ra đi ra ngoài một chút, vậy thì cứ đi đi. Cho nên, anh cũng không có bảo người đem cô trở về.
Sau đó anh đi đến công ty. Cộng thêm hôm nay công việc có chút bận, buổi tối lúc anh về đến nhà vẫn không tìm gặp cô, quản gia Cổ còn thấy kỳ lạ nên hỏi anh một câu: “Tại sao cô chủ không cùng ông trở về?”
Anh mới biết thì ra buổi sáng cô ra ngoài đến giờ vẫn chưa có trở về, cô gái này rốt cuộc đi đâu? Tùy tiện tìm một cái cờ để trả lời, sau đó anh trở về phòng gọi điện thoại cho Tiết Thiệu Trạch, mới biết cô cũng không trở về Tiết gia.
Thật ra thì chỉ cần nghĩ một cái cũng biết cô không thể nào trở về Tiết gia, nhưng bình thường cô cũng không có bạn bè thân thiết, vậy thật ra cô đến nơi nào?
Anh nghĩ nguyên nhân có lẽ là do buổi sáng bọn họ cãi nhau, cô chính là muốn đi tìm Dương Bách Lâm. Đáng ૮ɦếƭ! đi gặp người tình cũ thế nhưng đến nữa đêm còn chưa trở về?
Anh tức giận tới mức muốn đi tìm Dương Bách Lâm tính sổ, nhưng còn chưa ra khỏi cửa đã nhận được điện thoại của Trầm Ngôn nói Tình Tình đang ở cùng với bọn họ.
Thật sự là chuyện lạ ngàn năm! Cô gái của hắn thế nhưng lại cùng bạn bè anh chạy đến quán bar uống rượu, nửa đêm còn chưa chịu về, nguyên nhân chỉ có một.
Xem ra uống đến rất vui vẻ a! Ngay cả anh đi vào cũng không biết. Mộ Dung Trần mặt đen thui đi tới.
"A Trần, cậu đã đến rồi?" Âu Thánh Nguyên đứng lên, nhìn thấy sắc mặt thật không tốt của cô, chỉ Trầm Ngôn vẫn còn đang vui vẻ uống rượu với Tình Tình: "tôi có khuyên qua cô ấy, nhưng cô ấy không nghe, chính cậu đến khuyên đi." Nói xong nhẹ nhàng linh hoạt tránh người qua một bên.
Không có rảnh để truy cứu bọn họ đang nói cái gì, Mộ Dung Trần trực tiếp ngồi bên cạnh Tình Tình.
Mặc dù dưới ánh đèn lờ mờ, nhưng anh vẫn thấy rõ ràng trên mặt cô đỏ ửng, xem ra cô uống khá nhiều rượu.
"Tình Tình, chồng em tới rồi." Trầm Ngôn thấy hình như là Mộ Dung Trần tức giận không nhỏ, cố gắng ra vẻ tự nhiên cười nói.
Thấy dáng vẻ Trầm Ngôn, khiến người ta vô cùng chán ghét, nếu như không phải có Tình Tình ở đây, không thích hợp ra tay, Mộ Dung Trần nhất định hạ đo ván cái người kia. Hai người bọn họ được lắm, lại dám liên hiệp rót rượu cho cô gái của anh.
"Tình Tình, không được uống nữa." Đoạt lấy cái ly trong tay cô, Mộ Dung Trần ôm cô vào trong иgự¢, chuyển thân thể của cô qua để cô đối mặt với anh.
"Tại sao không được uống? Trầm đại ca đâu rồi, em thua Trầm đại ca nên còn phải Uống....uố...ng! Anh đi ra ngoài!" Người uống say căn bản không cần nhìn đến ai, cô chỉ biết ai muốn ngăn cô uống rượu, cô sẽ cùng người ta trở mặt.
"Trầm đại ca?" Mộ Dung Trần nhíu mày nhìn về Trầm Ngôn. Mẹ nó! từ này lúc nào cô gái này lại cùng hoa hoa công tử này thân thiết như vậy?
Nhờ giọng nói nhẹ nhàng kia, làm xuất hiện một cổ lửa giận cho dù ai cũng có thể thấy được
"A Trần, Tình Tình không gọi tôi là Trầm đại ca, thì kêu là cái gì? Vợ bạn không thể đùa giỡn đạo lý này từ nhỏ tôi đã biết, không nên dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tâm tình cô ấy không tốt, tôi chỉ có thể cùng cô uống rượu mà thôi. Chỉ là mời cô ấy tới nơi này uống rượu không phải là tôi.” Trầm Ngôn nhìn một chút Âu Thánh Nguyên, mặt xấu bụng cười nói.
"Làm gì anh lại đem tôi ôm chặt như vậy? Buông tôi ra, người ta còn phải uống rượu.” Tình Tình đang dùng lực cố tránh ra khỏi người anh, cả người bởi vì tác dụng của rượu chậm chạp mềm mại té vào trong иgự¢ Mộ Dung Trần.
"Âu Thánh Nguyên, cậu rốt cuộc cho cô uống bao nhiêu rượu?" Thấy cô gái trong иgự¢ mình say khướt, Mộ Dung Trần nhẹ choàng tay qua vỗ lấy lưng của cô, xoay mặt qua, chỉ vào mũi Âu Thánh Nguyên, nhỏ giọng quát. Thiệt là! Biết rõ ràng cô không uống được rượu, còn muốn rót cho cô say thành ra như vậy.
"Nụ hôn Thiên sứ! Đại khái bảy tám ly." Âu Thánh Nguyên nói xong, lập tức cách xa Mộ Dung Trần ba thước, "Cái này là rượu thích hợp cho nữ sinh uống, mà thôi cậu đã tới, vậy tôi về trước đây. Cậu chăm sóc cô ấy cho tốt nhé. Đừng mắng cô ấy, hôm nay tâm tình cô ấy thật không tốt." Sau khi nói xong, Âu Thánh Nguyên lập tức lách người, anh mới không cần làm tiếp kỳ đà cản mũi.
Bảy tám ly? Một người cho tới bây giờ sẽ không uống rượu lại có thể uống bảy tám ly, vậy kết quả là sao? Đây chính rượu có nồng độ cồn là 40 độ, tác dụng chậm mười phần, bọn họ lại dám cho cô uống nhiều như vậy?
"Vậy tôi cũng đi, ở phòng trên lầu còn có người đang đợi tôi, A Trần! cậu có muốn tôi gọi người mở một căn phòng khác cho cậu không?" Thấy Âu Thánh Nguyên đi, Trầm Ngôn cũng đứng lên muốn đi nhanh chóng.
"Hôm nay, món nợ này, khi nào tôi rảnh sẽ xử lý các người sau." Mộ Dung Trần không thèm để ý đến hai người con trai bị bệnh thần kinh kia, anh cúi đầu nhìn chằm chằm cái người phụ nữ uống say đến choáng váng đầu óc, vỗ nhè nhẹ vào mặt của cô: "Tình Tình, chúng ta về nhà đi!"
"Về nhà?" Tình Tình trợn to mắt nhìn Mộ Dung Trần, "Tôi không muốn về nhà, tôi muốn uống rượu."
"Không được uống rượu nữa, ngày mai sẽ khó chịu lắm đó!"
"Tôi còn muốn uống..., còn phải uống. . . . . ." Tình Tình nằm trong иgự¢ Mộ Dung Trần chợt nâng ly rượu lên "Tại sao anh không cho tôi uống..., tại sao? Trong lòng người ta rất khó chịu, chính là muốn uống..., muốn uống. . . . . ."
"Được rồi, được rồi, nói cho anh biết, tại sao em khó chịu?" Mộ Dung Trần ôm cô.
"Chính là khó chịu, đau lòng. . . . . ." Tình Tình không hiểu tại sao mình lại khóc, lời nói muốn ra khỏi miệng lại không ra được. Cô nằm trong bờ иgự¢ rộng rãi, khóc đến rất đau lòng.
"Ngoan, nói cho anh biết có được hay không?" Mộ Dung Trần vùi đầu vào cổ cô hít mùi hương nơi tóc cô, đôi tay càng không ngừng an ủi cô. Mới vừa rồi rất tức giận khi chứng kiến bộ dáng đáng thương của cô nhưng nay nó biến mất không còn thấy bóng dáng đâu cả.
"Tôi không muốn nói cho ai biết! Tôi không muốn nói cho người khác nghe. . . . . ." Tình Tình vừa khóc vừa náo loạn, một hồi trời đất quay cuồng làm cô thật là khổ sở. "Tôi. . . . . . thật sự muốn ói!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, đầu liền nhức dữ dội, các thứ đã ăn được ở nơi bao tử không ngừng cuộn trào, phun vào cơ thể Mộ Dung Trần.
Đại thiếu gia Mộ Dung luôn uy phong, lần đầu tiên sống chật vật như vậy, không thể chịu nổi, hơn nữa còn là ở trước mặt một người phụ nữ. Âu Thánh Nguyên đáng ૮ɦếƭ, anh nhất định sẽ không bỏ qua anh ta.
Nhưng nhìn cô gái vừa khóc lớn, vừa đại náo lại còn ói như điên ra ngoài mà tâm tình dần ổn định, anh chỉ có thể cười khổ ϲởí áօ khoác ra ném xuống đất.
Trải qua một hồi giày vò, thân thể của cô xụi lơ như bông, căn bản không có biện pháp tự mình đi ra ngoài. Khom lưng ôm lấy cái thân thể đó, anh nhẹ nhàng ôm cô đứng lên.
Từ phòng đi thẳng ra ngoài, cô mơ màng núp ở trong иgự¢ của anh, trong miệng vẫn còn ý thức không rõ là đang muốn gào uống rượu hay nói gì.
Cho đến khi vào trong xe, cô rốt cuộc không náo, cũng không gây ồn ào, vì để cho cô nằm thoải mái hơn một chút, anh hạ ghế xuống, giúp cô thắt dây an toàn, mới phát hiện cô gái nhỏ này không biết đã ngủ từ lúc nào.
Nhìn gương mặt cô khi ngủ say vô cùng đáng yêu và thuần khiết, anh không khỏi vươn tay, yêu thương vuốt mặt của cô. . . . . . Một cái rồi lại một cái. . . . . .
Nếu như lúc tỉnh táo mà cô vẫn an tĩnh như vậy thì tốt biết bao? Nếu như ngày ngày có thể nhìn thấy bộ dáng như vậy nhìn cô, đó là chuyện hạnh phúc nhất thế giới này.
Yêu cầu như thế, có được xem là quá xa xôi không? Tình Tình! Mộ Dung Trần không trực tiếp khởi động xe, chỉ ngồi đó ngắm nhìn người đang ngủ yên ổn kia.
Nếu như thời gian có thể dừng lại vào giờ khắc này, thật tốt biết bao. Không có người khác, không có cãi vả, không có đau lòng, chỉ có anh cùng cô ở chung một chỗ.
Lúc bọn họ về đến nhà đã là hơn mười một giờ khuya.
Anh ôm cô đang ngủ say ra khỏi xe, khi tiến vào phòng, hình như Tình Tình đã khôi phục một chút ý thức.
Cô trợn tròn mắt nhìn Mộ Dung Trần, một lúc lâu sau, đột nhiên đem tay choàng qua gáy anh, thấp giọng nói, "Berlin, thật xin lỗi."
Cái gì! Lại dám ở trong иgự¢ anh lại dám gọi tên người đàn ông khác? Hơn nữa còn là cái tên mà anh ghét nhất nữa! Xem ra hôm nay cô đi ra ngoài cả ngày không đơn thuần chính là tâm tình không tốt cho nên muốn cùng Âu Thánh Nguyên đi uống rượu a!
Vốn là muốn ôm cô vào phòng tắm, lại nghe trong miệng gọi tên người khác, sắc mặt Mộ Dung Trần đen thành một mảnh, một chân đá cửa lớn, sải mấy bước đi thẳng đến bên giường, ném cô lên giường lớn.