Sau chuyến tuần trăng mật có vẻ ngọt ngào, ấm áp. Bọn họ trở về nước, em trai Thẩm Thiệu Dương cũng trở về Mỹ tiếp tục việc học trong ngày hôm ấy.
Thời tiết đầu mùa đông, se se lạnh, chủ trạch nhà Mộ Dung vẫn yên lặng an bình như cũ.
Chim nhỏ không biết tên ở trên bệ cửa sổ ngoài phòng ngủ lầu 4 nhảy thoăn thoắt, cái miệng nhỏ không ngừng kêu chip chip, đánh thức người trên giường, cô vẫn còn ngái ngủ xoay người, cả người vô lực, bủn rủn nằm ở trên giường lớn thoải mái, không muốn mở mắt ra.
Chỗ bên cạnh sớm đã trống rỗng, xem ra anh đã thức dậy sớm đến công ty rồi.
Sau khi tuần trăng mật kết thúc, bọn họ từ Amsterdam trở về nước, công việc của Mộ Dung Trần vốn rất bận rộn, cộng thêm một tháng nghỉ ngơi, càng thêm loay hoay đi sớm về trễ, dường như một tuần rồi anh chưa về nhà ăn cơm tối thì phải? Chỉ có điều, mỗi ngày trước khi cô ngủ, anh đều trở về.
Cứ như vậy, mỗi đêm anh giống như ăn xuân dược cường lực, vừa lên giường đã hôn cô, giày vò cô, có một người chồng tinh lực dồi dào như vậy, có phải cô nên cảm thấy mình có phúc không? Nhưng, phúc phận như vậy, không phải cô muốn thì có thể cự tuyệt.
May mắn duy nhất chính là anh đồng ý tạm thời không có con. Vừa nghĩ đến ngày đó anh đưa cho cô một chai thuốc, trong lúc vô vẫn đang khó hiểu, thì anh hung hăng nói: “Anh cũng không phải không muốn giải quyết vấn đề then chốt”
Một câu anh nói không muốn giải quyết vấn đề then chốt thì bắt cô phải uống thuốc sao?
“Yên tâm đi, thuốc này là do Âu Thánh Nguyên nghiên cứu, đã được nhà máy dược của nhà Mộ Dung giám định”
Dường như biết được suy nghĩ của cô, Mộ Dung Trần đoạt lại hủ thuốc ném trên mặt bàn.
Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày cô đều uống đúng giờ. Không thể cam đoan tương lai có muốn cho nó đến thế giới này hay không?
“Cốc, cốc, cốc” Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Thiếu phu nhân, cô đã dậy chưa?” Thanh âm của thím Ngọc từ bên ngoài truyền đến
“Thím Ngọc, con lập tức dậy ngay” Tình Tình mở mí mắt nặng trĩu ra, ngồi dậy, chăn mỏng từ trên người rớt xuống, lộ ra thân thể trắng như tuyết, thân thể xinh đẹp không mảnh vải che thân.
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời cô xuống lầu dưới dùng cơm” Thím Ngọc sau khi nghe Tình Tình đáp lại, xoay người rời đi.
Tình Tình nghe được tiếng bước chân bà đi xa dần, thở phào một cái, dụi mắt, tìm được chiếc váy ngủ bị người nào đó quẳng ở cuối giường, sau đó mặc vào, xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.
Người giúp việc nhà Mộ Dung rất nhiều, mỗi người đều có công việc của mình, thím Ngọc đặc biệt phụ trách bữa sáng. Tình Tình vào nhà Mộ Dung lâu như vậy, ngoại trừ nhớ rõ Cố quản gia, lão Trần tài xế, những người giúp việc khác, người làm vườn….. Cô đều không nhớ được. Bởi vì cô ngoại trừ ăn ở lầu dưới, những lúc khác đều ở trong phòng sách lên mạng lướt web mới có thể qua một ngày.
Mặc dù sản nghiệp nhà Mộ Dung rất lớn, quy tắc cũng nhiều, nhưng kì thật cũng không khổ sở như Tình Tình tưởng tượng. Bởi vì trừ ăn sáng và ăn tối mọi người đều tập trung vào phòng ăn, những lúc khác, mỗi người đều có tự do của riêng mình.
Thành viên nhà Mộ Dung cũng xem như khách khí với cô, mẹ của Mộ Dung Trần – Thái Chi Lan, sợ cô ở nhà buồn, nên bảo cô ra ngoài nhiều hơn.
Ra ngoài sao? Cô căn bản không muốn đi một chút nào.
Mà Mộ Dung lão thái gia khiến cô kính sợ, cũng không dùng cơm với mọi người mỗi ngày, phần lớn thời gian đều do Cổ quản gia mang đến cho ông.
Ngoại trừ, lúc gặp mặt chào hỏi khách khí bề ngoài, giữa hai người cũng không nói chuyện, tán gẫu nhiều.
Người khiến Tình Tình không dám đối mặt chính là vợ của Mộ Dung Hàng Phong, cô nên gọi là thím 2, Lâm Thục Mẫn. Mỗi lần nhìn thấy cô, bà luôn dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, có lẽ ở trong cảm nhận của bà, người Mộ Dung Trần nên cưới không phải là người phụ nữ như cô? Hoặc là liên quan đến Mộ Dung Cầm, khiến cho bà luôn tỏ thái độ bất mãn với cô, thậm chí nếu chỉ có 2 người, giọng điệu chanh chua của bà ta khiến cô không biết nên đáp lời như thế nào.
Điều duy nhất có thể làm chính là trầm mặc, không nói gì, cũng thật may ban đầu ở Tiết gia, cô đã tập thành thói quen, khi mẹ con Tiết Tinh Tinh thỉnh thoảng lại chê cười cô.
Người khác muốn nói như thế nào thì mặc kệ họ.
Nhìn cô gái sắc mặt ửng hồng trong gương, Tình Tình vô tình đưa tay xoa nhẹ mặt mình, hình như lại béo lên rồi.
Đều do người nào đó, lại dặn phòng bếp ba bữa cơm đều nấu canh cho cô uống, cô không muốn uống cũng không được, vì Quản gia làm tròn chức trách, mang tình huống mỗi ngày của cô báo cáo cho anh.
Lúc mới bắt đầu, cô không muốn uống, cô nghiêm mặt khiến người giúp việc mang đi. Buổi tối hôm đó trở lại, anh ròng rã ép buộc cô suốt một buổi tối, cho đến khi cô mệt mỏi, trước khi ngủ còn nghe anh ta uy Hi*p: “Nếu ngày mai em còn không uống, anh sẽ đối phó em như vậy”
Cho nên, cho dù có khó uống hơn nữa, cô cũng buộc mình phải uống. Chỉ là, dường như thật sự có chút hiệu quả, thân thể cô vốn mảnh khảnh, giờ đã tròn lên không ít.
Tình Tình lại thở dài, sau đó tắm rửa qua loa, rồi thay một bộ quần áo ở nhà màu xanh, sau đó đi xuống lầu.
“Tứ thiếu phu nhân, chào buổi sáng” Ở lối vào phòng ăn, Cố quản gia nhìn thấy cô, vẻ mặt tươi cười chào hỏi.
“Chào buổi sáng, Cố quản gia” Tình Tình rất kính trọng vị Cố quản gia hiền lành, tốt bụng này.
“Tứ thiếu gia trước khi ra khỏi nhà còn dặn dò để cô ngủ thêm một chút.” Bây giờ nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới ai không biết tứ thiếu gia xem thiếu phu nhân như bảo bối mà cưng chiều trong lòng bàn tay chứ.
Tình Tình bỗng nhiên đỏ mặt.
“Làm thiếu phu nhân đúng là thật khác, lúc này nên dùng bữa trưa, mà bắt đầu ăn điểm tâm?” Một thanh âm lạnh lùng từ trong nhà ăn truyền đến.
Không cần nhìn Tình Tình cũng biết là thím 2 Lâm Thục Mẫn.
“Thiếu phu nhân, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời qua dùng, tôi đi xuống trước”
Sớm biết miệng mồm của nhị phu nhân không tốt, nhưng cũng không dám nói gì, Cố quản gia nhẹ nhàng lui xuống.
“Được, ông đi làm việc của ông đi” Tình Tình nhấc chân đi vào phòng ăn. Lúc này, tất cả mọi người nhà Mộ Dung đều không có ở đây, ngoài trừ người nào đó ăn rồi vẫn ngồi lỳ không đi, Lâm Thục Mẫn.
Trên bàn ăn, bát cháo nhỏ kiểu Trung Quốc đang toát mùi thơm ngây ngất, ngoài ra còn có dưa cải, bánh bao kiểu phương tây, chân giò hun khói còn có sữa tươi, nước ép chanh, salad trái cây, sắc hương vị đều đủ làm cho người xem bụng đói kêu vang.
“Thím hai, chào buổi sáng” Dù không tình nguyên, nhưng Tình Tình vẫn chào bà một tiếng, thím Ngọc kéo ghế để cô ngồi xuống.
“Thiếu phu nhân, cô muốn ăn gì?”
“Thím Ngọc, tôi tự làm được rồi”
Tình Tình nhẹ giọng nói, đúng là cô không có thói quen để người khác hầu hạ dùng cơm. Huống chi cô ăn cũng ít.
“Vậy tôi đi bưng canh lại” Biết tính của Tình Tình, thím Ngọc cũng không nói gì, xoay người đi về phía phòng bếp
Tình Tình không đợi thím Ngọc bưng canh lại, Lâm Thục Mẫn đang muốn chê cười Tình Tình nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị tiếng bước chân dồn dập cắt đứt.
“Tiểu thư, sao hôm nay lại tan học sớm vậy?” Bên ngoài truyền đến tiếng nói của lão Trần.
“Hôm nay tôi không có tiết” Mộ Dung Cầm mang theo túi xách, muốn vội vã đi lên lầu, lại bị nhị phu nhân nhìn thấy, cũng không đoái hoài đến châm chọc Tình Tình nữa mà vội vàng đi ra ngoài.
“Cầm nhi, sao con trở về sớm vậy?”
“Mẹ, con không có tiết nên về sớm, con còn có việc con lên lầu trước đây”
Ở cửa ra vào, cô ᴆụng phải người không nên ᴆụng, đương nhiên muốn nhanh lên một chút. Mặc dù cô biết người đó cũng không phải đến tìm cô.
Thời điểm Tình Tình đang buồn bực, Cố quản gia cự tuyệt bên ngoài vội vã đi vào, đi tới bên người Tình Tình, cúi đầu nói:
“Tứ thiếu phu nhân, bên ngoài có một người phụ nữ tự xưng là Dương phu nhân nói có chuyện muốn tìm cô. Cô có biết không? Có muốn gặp bà ấy hay không?”
Bình thường nhìn thiếu phu nhân chưa từng có người đến tìm, hôm nay không hiểu vì sao lại có một người đàn bà đến tìm cô, hơn nữa nhìn sắc mặt và thái độ của người đàn bà kia cũng thật không tốt, nhân viên bảo an vốn muốn trực tiếp đuổi bà ta đi, nhưng bà ta lại luôn miệng nói rất quen với thiếu phu nhân, nhất định muốn gặp cô cho bằng được.
Vừa đúng lúc, tiểu thư ở bên ngoài trở về, thấy người phụ nữ kia nói là người quen của tứ thiếu phu nhân, cho nên bọn họ mới dám thông báo.
Tình Tình vừa nghe đối phương là Dương phu nhân, một cái tên đã giấu ở trong lòng cô thật lâu chưa từng nhắc lại khiến cô cả kinh, bà đến tìm cô có chuyện gì? Một loại dự cảm xấu dâng lên trong lòng.
“Cố quản gia, tôi sẽ ra ngoài gặp bà ta” Bỏ ly sữa trong tay xuống, Tình Tình lập tức đi ra ngoài.
Tình Tình dự cảm không sai, thật sự là mẹ của Dương Bách Lâm – Trương Tân Như.
“Bác Dương, bác đến tìm con có việc gì sao?” Tình Tình dưới ánh nhìn chăm chú của nhân viên bảo an đi ra khỏi cửa sắt lớn khắc hoa.
Cô liếc nhìn Dương phu nhân ngồi trên ghế dài ở cửa, mặt đỏ ửng hơn bình thường, tóc rối tung, gương mặt tiều tụy, bà bất quá chỉ mới 50 tuổi nhưng nhìn cứ như đã hơn 60 tuổi, khi bà ngẩng đầu lên, đáy mắt vằn tơ máu và đầy căm phẫn nhìn cô…..Tại sao có thể như vậy?
"Tiết Tình Tình, cô cuối cùng cũng chịu ra rồi”
Trương Tân Như trong phút chốc nhìn thấy Tình Tình, cả người chợt tức giận đứng lên xông về phía cô.
“Bác Dương, bác làm sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Tình Tình lùi lại một bước, trong mắt Trương Tân Như đều là phẫn hận khiến cô kinh hãi và hoảng loạn.
Cô biết cô có lỗi với Bách Lâm, cũng rất có lỗi với người đã từng rất thương cô – Trương Tân Như, đột nhiên chia tay với Bách Lâm, quả thật cô nợ Dương gia một lời giải thích thỏa đáng.
Là cô sai rồi! Cô cho là mình không có cách nào đối diện với Bách Lâm, đã quên mất anh và cha mẹ anh. Cô cho là Tiết Thiệu Trạch sẽ xử lý tốt chuyện này.
“Tiết Tình Tình, cô còn có ý tốt hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Tân Như trừng mắt nhìn Tình Tình, người đàn bà vốn ưu nhã, quý khí giờ khắc này dường như đã biến thành một người khác.
Nếu như không phải mấy nhân viên bảo an thấy Trương Tân Như có chút không thích hợp, sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà đứng sau lưng cô, phỏng chừng Trương Tân Như đã xông lại tát cho cô một cái.
“Cô vứt bỏ Bách Lâm để biến thành phượng hoàng còn chưa tính, nhà Mộ Dung các người thậm chí ngay cả Dương gia của chúng tôi cũng không bỏ qua. Tiết Tình. Cô thật quá đáng”
“Bác Dương, con thật sự không biết bác đang nói gì? Bác nói Dương gia xảy ra chuyện gì?”
Tình Tình không hiểu, làm sao có thể? Mộ Dung Trần đã đồng ý với cô sẽ không gây phiền phức với Dương Bách Lâm, vậy bây giờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tiết Tình Tình, cô đừng giả bộ. Cô không cần Bách Lâm cũng chẳng sao, nhưng tại sao cũng không muốn cho chúng tôi con đường sống? Dương gia chúng tôi rốt cuộc đã làm gì có lỗi với cô? Cô nhất định muốn thấy Dương gia chúng tôi táng gia bại sản mới chịu bỏ qua sao?”
Nói đến đây, Trương Tân Như không khỏi rơi nước mắt.
Thực phẩm Thanh Vinh, tháng trước rõ ràng mới thông qua những kiểm tra liên quan, bọn họ cũng vì năm sau cùng nhà Mộ Dung hợp tác khai phá dự án B11, mà mở rộng nhà xưởng, nâng cao máy móc thiết bị sản xuất, và cải tạo chất lượng công việc, nhưng sau khi Dương gia dùng 3 phần tư tài sản để vùi đầu vào việc mở rộng và cải cách, vậy mà nhà Mộ Dung nói bọn họ muốn độc lập khai phá dự án này, cho nên tất cả những dự án hợp tác đều tạm ngừng, bọn họ còn muốn đánh giá lại từ đầu.
Mà Thanh Vinh thực phẩm thiếu nhà Mộ Dung chống đỡ, bây giờ tài chính không thể quay vòng, không có cách nào trả phí nhân công và vật liệu khổng lồ, ngân hàng tín dụng cũng không đồng ý cho bọn họ vay tiền.
Vốn bọn họ vẫn đang hợp tác tốt với nhà Mộ Dung, tại sao khi Tiết Tình Tình vứt bỏ con trai của bọn họ rồi gả vào nhà Mộ Dung, công ty nhà bọn họ lại bắt đầu gặp chuyện như vậy?
Làm sao có thể không liên quan đến Tiết Tình Tình. Dù thế nào bà cũng không tin, cho nên bà nhất định tìm Tiết Tình Tình hỏi cho rõ ràng, cho dù ૮ɦếƭ cũng phải ૮ɦếƭ cho rõ ràng.
Bà thừa nhận, mấy năm qua Tiết Tình Tình qua lại với Bách Lâm nhà bọn họ, bà cũng không bạc đãi cô.
Tình Tình muốn qua an ủi Trương Tân Như, nhưng nhân viên bảo an lại ngăn cô lại:
“Không sao đâu, để tôi qua đi”
“Bác Dương, hiện tại Dương gia đã xảy ra chuyện gì? Bác có thể nói cho con biết không?”
Đến gần Trương Tân Như, Tình Tình vừa định đưa tay, không ngờ Trương Tân Như giống như nổi điên mà đánh cô, nắm tóc của cô, sau đó muốn đánh cô.
May là một nhân viên bảo an bên cạnh đã nhanh chóng ngăn bà ta lại, một người khác thì đứng bên cạnh lo lắng nói:
“Thiếu phu nhân, tôi tiễn bà ta về được không?”
“Bác Dương….” Tình Tình không ngờ Trương Tân Như lại muốn đánh cô, tóc của cô cũng bị giật đến đau
“Mẹ, rốt cuộc mẹ ở đây làm gì?”
Một chiếc xe màu đen nhanh chóng lái đến, sau đó dừng ở trước mặt bọn họ.
Mới vừa xuống xe, Dương Bách Lâm thấy mẹ mình cả người kích động bị nhân viên bảo an lôi kéo, mà Tình Tình vẫn đứng sững sờ tại chỗ không nói lời nào.
Anh biết, mục đích mẹ tìm đến đây không đơn giản, nhưng, anh lại đến muộn một bước.
“Mẹ, về nhà trước được không? Chuyện này không liên quan đến Tình Tình”
Dương Bách Lâm đi đến bên cạnh mẹ mình hét lớn. Công ty Dương gia xảy ra chuyện, bà chạy đến đây tìm Tình Tình thì có lợi ích gì?
Anh rất hiểu Tình Tình, cho dù bây giờ cô đã là thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung, nhưng chuyện của công ty cô nhất định không nhúng tay vào.
“Bách Lâm, chính là nó, chính là nó, nếu không phải nó, nhà Mộ Dung tại sao có thể đối xử với chúng ta như vậy. Chúng ta sẽ phá sản, Bách Lâm, thiếu nợ ngân hàng nhiều như vậy làm sao trả đây?” Trương Tân Như muốn tránh xa, nhưng nhân viên bảo an cao lớn cũng không buông bà ra.
"Các người trước buông mẹ tôi ra được không?" Dù lỗi thế nào, Dương Bách Lâm cũng không muốn khiến mẹ chịu tội.
"Thật xin lỗi tiên sinh, vị phu nhân mới vừa rồi mạo phạm thiếu phu nhân của chúng tôi, chúng tôi không thể để bà đi” Nhân viên bảo an không muốn buông tay.
“Bách Lâm, con có nghe thấy không?”
Trương Tân Như cười lớn “Người ta bây giờ là thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung, làm sao còn xem trọng Dương gia nhỏ nhoi như chúng ta?”
"Buông bà ấy ra." Tình Tình tiến lên hai bước nói.
"Thiếu phu nhân. . . . . ."
"Tôi không sao, các anh đi vào trước đi!"
Buông tay bụm mặt ra, lúc này lòng Tình Tình chợt cảm thấy lạnh, không cần nói gì nữa, cô đã hiểu rồi.
Cô thật không ngờ, Mộ Dung Trần lại là người không giữ lời hứa như vậy.