“Em làm sao có thể không hiểu?” Suy cho cùng vẫn là tác phong tuổi trẻ:
“Anh tư nếu như thích cô ấy, đại khái có thể để cho cô ấy ℓàм тìин nhân, tại sao muốn cưới cô ấy?”
Hơn nữa người phụ nữ kia bề ngoài cũng bình thường, nhưng anh thông minh cũng không nói ra, và cũng không ngốc đến nỗi nói xấu cô ta trước mặt anh tư
Quá rõ ràng, thật sự quá rõ ràng, anh tư đối với cô ấy cưng chiều và yêu thương, chỉ cần thoáng nhìn thôi người ta cũng nhìn ra được. Nhưng anh chỉ không quen nhìn mà thôi.
“Tình nhân và vợ mãi mãi là 2 khái niệm không giống nhau”
Gặp gỡ cô, đời này của anh, không bao giờ muốn có người phụ nữ thứ 2, anh đồng ý dùng cả đời của anh, để nỗ lực yêu cô, chăm sóc cô và làm cô yêu anh
Bất quá, những thứ này đối với đứa con trai mới 18 tuổi mà nói, sẽ không hiểu rõ, ở tuổi này hoàn toàn không biết tình yêu ngọt đắng như thế này, nó sẽ không hiểu.
“Được rồi, A Kỳ” Lần nữa vỗ vỗ vai của em trai: “Đi đi”
Không để ý đến nó nữa, Mộ Dung Trần vừa định đi vào đại sảnh để tìm Tình Tình, lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh xách làn váy thật dài đi về phía sau vườn hoa.
Cô muốn đi làm gì vậy? Không có lên tiếng, Mộ Dung Trần trực tiếp đi theo.
Chỗ sâu nhất trong vườn hoa, rời xa đại sảnh hôn lễ huyên náo, không khí im lặng.
“Tiết Thiệu Trạch, ông muốn nói gì có thể nói được rồi đấy.” Thẩm Tính Hoa đối mặt với bể phun nước đưa lưng về phía ông ấy.
“Tính Hoa, những năm gần đây cảm ơn cậu” Ông biết mỗi năm Tình Tình thường liên lạc với Thẩm Tính Hoa. Cũng biết con gái có quan hệ tốt với người làm cậu này.
“Không có gì cần cảm ơn” Thẩm Tính Hoa mặt lạnh nói
“Hôm nay Tình Tình rốt cuộc cũng kết hôn, tôi cũng giải quyết xong mối bận tâm trong lòng” Tiết Thiệu Trạch thở dài nói. Mộ Dung Trần đối với con gái ông tốt không phải ông không nhận ra.
“Tiết Thiệu Trạch, ông xác định không phải vì lợi ích mà gả Tình Tình sao?” Mặc kệ như thế nào, ông đối với Tiết Thiệu Trạch không có hảo cảm.
“Tôi là cha của nó, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hạnh phúc của Tình Tình mới là điều tôi xem trọng nhất”
“Hạnh phúc? Ban đầu, không phải ông đã thề với tôi, đảm bảo sẽ yêu thương và chăm sóc chị tôi cả đời sao? Ông biết khi tôi nhìn thấy chị mình thì chị ấy trong hoàn cảnh như thế nào không? Chị một mình bụng mang dạ chữa đứng ở ngoài cửa, toàn thân bị mưa làm ướt, ba mẹ tôi làm thế nào cũng không đồng ý cho chị ấy vào cửa, ông có biết khi chị ấy xoay người đi, bóng lưng tịch mịch, tuyệt vọng như thế nào? Ông nói cho tôi biết, hạnh phúc, vậy hạnh phúc đó ở đâu?”
Thẩm Tính Hoa biết không thể so sánh Tình Tình & Mộ Dung Trần cùng với Tiết Thiệu Trạch & chị gái, nhưng nghe giọng điệu của ông ấy, ông không tài nào nuốt nổi. Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh của chị ông năm đó, ông không tự chủ nắm chặt nấm đấm, chị của ông từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu đựng bất kì đau khổ nào, những năm gần đây, chị cũng không hề đề cập bất kì chuyện gì liên quan đến người đàn ông này. Mà ông chỉ có thể nhìn người chị hoạt bát, sáng sủa của mình năm nào, từng ngày từng ngày trở nên khô héo.
Cho dù ông có nói cho chị ấy biết chân tướng, nhưng bà vẫn không muốn cho Tiết Thiệu Trạch biết bà với Thẩm Diệu Dương vẫn còn sống, năm đó Tiết Thiệu Trạch làm tổn thương bà, khiến bà hoàn toàn cắt đứt tình cảm với ông, với tính cách của ông, bà không cách nào tha thứ cho ông ta vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí hy sinh bà.
Thân thể của Tiết Thiệu Trach lảo đảo, ông biết bà từng về nhà mẹ ruột, nhưng không biết bà bị ép buộc phải rời khỏi, trái tim của ông dường như bị đao đâm vào một dao.
“Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy? Cô ấy không phải là con gái Thẩm gia sao?”
Đầu óc Tiết Thiệu Trạch trống rỗng. Thẩm gia mặc dù không phải là nhà tỷ phú, nhưng cũng xem như là gia đình trung thượng tư sản, ông cho là năm đó bà rời khỏi ông, cuộc sống sẽ không có khó khăn, không nghĩ đến lại đau khổ nhiều như vậy.
Thẩm Tính Hoa chê cười:
"Ông có tư cách gì nói như vậy?"
Từ lúc chị của ông bỏ theo hắn thì đã từ bỏ tất cả, kể cả địa vị con gái nhà Thẩm gia
“Tính Hoa, cậu biết. Tôi vẫn muốn đền bù cho cô ấy, nhưng cô ấy đã mất rồi, ngay cả một cơ hội cũng không cho tôi, cô ấy biết tôi yêu cô ấy, tại sao cô ấy lại rời khỏi thế gian sớm như vậy? Cô ấy còn trẻ, chúng tôi còn rất nhiều thời gian muốn cùng nhau trải qua….”
Rất nhiều chuyện đã trôi qua rồi, cũng không bù đắp được nữa, Tiết Thiệu Trạch khổ sở nỉ non.
“Ông còn muốn cùng Lữ Bích Viện dây dưa tới khi nào? Trương Trọng Khải gì đó không phải đã đoạt lại rồi sao, ông còn muốn làm gì nữa?”
Ông ta còn muốn chị của ông tha thứ cho ông ta như thế nào đây? Người có thể làm cho chị ông nở nụ cười cũng chỉ có mình ông ta, nhưng ông ta lại để cho người phụ nữ khác theo bên cạnh mình, hơn nữa còn nán lại nhiều năm như vậy?
Ông không hiểu tình yêu của Tiết Thiệu Trạch rốt cuộc là gì?
Tiết Thiệu Trạch ngước mắt, bất giác nắm chặt quả đấm, đời này, ông không quên dáng vẻ tuyệt vọng của bố ông khi nhảy lầu tự sát trước mặt ông, liều mạng chạy nhanh đến nhưng ông vẫn không bắt được thân thể của bố, trơ mắt nhìn bố của mình ૮ɦếƭ trong vũng máu.
“Tôi nghĩ, ông thích nuôi con của người khác lắm nhỉ?”
Thẩm Tính Hoa nhìn dáng vẻ không nói lời nào của Tiết Thiệu Trạch, nổi giận, vung nắm đấm lên.
“Tiết Tinh Tinh là con át chủ bài để đối phó với Trương Trọng Khải, Tính Hoa, những thứ mà người khác đã lấy của tôi, tôi sẽ bắt họ trả lại gấp bội”
Tiết Thiệu Trạch nhanh tay lẹ mắt đã chặn lại nắm đấm của Thẩm Tính Hoa.
“Tiết Thiệu Trạch, ông đừng vì ham muốn cá nhân của mình mà viện cớ” Thẩm Tính Hoa lại ra tay lần nữa.
“Cậu, đừng…..”
Tình Tình vẫn theo phía sau không nhịn được lên tiếng. Đúng vậy, cô đều nghe được.
Trong mắt Tình Tình mù mờ ngỡ ngàng đi tới, hốc mắt ướƭ áƭ đã làm mơ hồ tầm mắt của cô, mới vừa rồi bọn họ nói gì? Tiết Tinh Tinh không phải là con gái của Tiết Thiệu Trạch sao?
Những hy sinh của mẹ trong những năm gần đây được xem là gì? Rốt cuộc giữa bọn họ còn bao nhiêu bí mật mà cô không biết? Ban đầu không phải vì Lữ Bích Viện mang thai đứa con của ông nên ông mới đón bà về Tiết gia sao?
Tại sao, chuyện này với những chuyện cô biết lại không giống?
"Tình Tình. . . . . ."
Thẩm Tính Hoa cùng Tiết Thiệu trạch đồng thời quay đầu lại, kinh hãi khi cô xuất hiện ở chỗ này.
“Tiết Tinh Tinh có phải con gái của ông hay không?”
Tình Tình đến gần Tiết Thiệu Trạch, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn ông như vậy.
"Không phải." Tiết Thiệu Trạch hồi đáp không chút do dự.
"Tình Tình. . . . . ."
"Vậy tại sao năm đó ông lại đuổi mẹ đi? Ông biết mẹ căn bản…” Tâm tình của Tình Tình kích động, trong nhất thời nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Trước đây cô không biết mẹ lại chịu nhiều đau khổ như vậy.
"Tình Tình. . . . . .Tại sao em lại chạy ra đây? Làm anh tìm thật lâu” Vẫn đuổi ở phía sau, Mộ Dung Trần kịp thời ôm lấy Tình Tình do mang giày cao gót mà đứng không vững, cũng cắt đứt kịp thời chân tướng cô sắp nói ra.
“Tình Tình, bố không có đuổi mẹ con đi, chỉ là…”
Tiết Thiệu Trạch đau lòng mà nghĩ giải thích, Thẩm Tính Hoa cũng không muốn ông nói thêm gì nữa.
"Đủ rồi, Tiết Thiệu Trạch, hôm nay là ngày vui của Tình Tình, những thứ chuyện không vui kia cũng không cần nhắc lại nữa.”
“Tình Tình, hôm nay con thật đẹp. Đừng khóc” Thẩm Tính Hoa ý vị sâu xa liếc nhìn Tình Tình, sau đó nhìn sang Mộ Dung Trần:
“Đem cô dâu của con vào đi”
"Bảo bối." Mộ Dung Trần không nói chuyện với họ mà trực tiếp ôm cô đang trong trạng thái mất hồn vào lòng: “Chúng ta vào trước”
Anh cho là cô chỉ muốn đến vườn hoa để hít thở không khí mà thôi, cho nên anh không lên tiếng gọi cô, lại không nghĩ đến cô sẽ nghe được cuộc nói chuyện của Tiết Thiệu Trạch và Thẩm Tính Hoa.
“Tôi không hiểu….. Tại sao có thể như vậy?”
Tình Tình hiếm khi nhu thuận vùi mặt vào trong иgự¢ của Mộ Dung Trần. Mẹ của cô đã từng chịu đau khổ và cay đắng từ lúc cô và em trai chưa sinh ra, khi nghe đến đây, sự tha thứ của cô dành cho Tiết Thiệu Trạch đã tan thành mây khói.
“Không có gì, đừng suy nghĩ lung tung. Ngoan”
Từ sau vườn hoa trở về, một mạch xuyên qua tiền viện đi vào đại sảnh, Mộ Dung Trần không có dừng lại, trong ánh mắt hiểu rõ của mọi người, ôm cô dâu của anh trở về tân phòng của bọn họ. Mới đặt cô lên chiếc giường lớn hôm nay được phủ drap giường màu đỏ thẳm.
“Thì ra mẹ không quan tâm tôi, là bởi vì chúng tôi từng khiến mẹ chịu nhiều đau khổ như vậy….” Tình Tình còn chưa tỉnh táo lại sau khi nghe được đối thoại của cậu với Tiết Thiệu Trạch, cô không ngừng lẩm bẩm:
“Cho nên, cho dù bà ૮ɦếƭ cũng không muốn tha thứ cho ông, đến ૮ɦếƭ cũng không muốn gặp lại ông…”
"Bảo bối ngoan, đừng khóc."
Mộ Dung Trần nhìn cô dâu nhỏ của anh khóc đến hỗn loạn, Tiết Thiệu Trạch thiệt là, ở trong hôn lễ của anh lại làm cho bảo bối của anh khóc thành như vậy:
“Còn có anh không phải sao? Anh sẽ vĩnh viễn sẽ ở bên em, được không?”
Hôn lên những giọt nước mắt khiến anh đau lòng không dứt, cô gái nhỏ này, thật biết cách ђàภђ ђạ anh mà.
“Mẹ không cần tôi, bà nhất định không thích tôi, nhất định là….” Bằng không vì sao lại để cô ở lại? Em trai ở bên cạnh Tiết Thiệu Trạch không phải sẽ nhận được chăm sóc tốt hơn sao? Khi đó với năng lực của cậu, căn bản không có khả năng trả phí giải phẫu đắt như vậy.
Đây là sự thật cô không muốn thừa nhận cũng không muốn chấp nhận nhất? Tiết Tình Tình cô không nên tự lừa gạt bản thân mình nữa.
“Không sao. Anh thích em là được rồi, sau này hãy để anh chăm sóc em được không, Tình Tình?” Nâng cằm của cô lên, để cho cô nhìn thấy phần tình ý ở trong mắt của anh.
Khẽ cắn môi, Tình Tình nhìn khuôn mặt của anh đang gần sát khuôn mặt mình, lúc này tâm bắt đầu có phần rối loạn. Anh nói anh thích cô, đúng vậy, anh yêu cô, làm sao cô không biết. Tình ý của anh, đã biểu đạt rõ ràng như vậy, nếu như cứ giả vờ như không hiểu, có lẽ cũng rất khó.
Ánh mắt của anh quá nguy hiểm, làm cho lòng của cô hơi sợ, muốn xoay mặt tránh chỗ khác, nhưng anh lại nắm chặt không buông, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt của anh.
“Thật xin lỗi. . . . . ." Thiên ngôn vạn ngữ đều dừng lại ở cổ họng, chỉ có thể nói ra ba chữ này.
Biết rằng người đàn ông này sẽ không tiếp nhận bất kì lý do cự tuyệt nào của cô. Cô nhìn cặp mắt đen của anh xẹt qua tia ảo não, người đàn ông này có thể đối với cô rất tốt, rất chăm sóc, rất dịu dàng, nhưng anh đối với những việc cô muốn làm, là không cho cô phản đối, nghĩ gì muốn nấy, không quan tâm đến cảm nhận của cô, suy nghĩ của cô có hay không cũng không quan trọng, giống như trong chuyện hoan ái của anh.
Nhưng, cô có thể trả lời anh như thế nào đây? Nói với anh được sao? Tha thứ cho cô, cô không làm được.
“Tiết Tình Tình, anh không muốn nghe em nói xin lỗi” Cô có thể không nói gì, có thể không trả lời câu hỏi của anh, cũng không nên nói ra những lời làm tổn thương người khác như thế được không?
Có phải cho dù anh làm như thế nào, cô đều không chấp nhận tình cảm của anh không?
Thoáng cái, anh đã nóng vội áp cô lên giường, bàn tay cởi bộ lễ phục màu đỏ chói khiến cô xinh đẹp động lòng người, nhưng lại làm anh cảm thấy vô cùng chói mắt, vì sao cô lại muốn cự tuyệt anh trong ngày kết hôn của bọn họ?
Tại sao không thể cho anh thêm một chút hy vọng? Dù chỉ là một chút thôi, cũng có thể làm anh có thêm dũng khí để tiếp tục.
"A!"
Thẹn thùng kêu lên một tiếng, muốn ngăn bàn tay của anh lại, nhưng những ngón tay nho nhỏ của cô so với bàn tay to lớn của anh không khác nào bọ ngựa đá xe, rất nhanh cô đã bị anh lột sạch từ trên xuống dưới.
Điên cuồng hôn mang theo phẫn nộ cùng tâm phiền ý loạn, như gió lốc mưa rơi tới tấp, tạm thời nuốt sống cô.
“Đừng, bây giờ…”
Mới vừa rồi rõ ràng còn tốt, tại sao bây giờ lại nổi giận? Chỉ bởi vì câu thật xin lỗi của cô sao? Anh không thích nghe có thể không nghe, tại sao nhất định ép buộc cô nói rồi lại bắt cô chịu đựng lửa giận của anh?
“Tôi cho em một cơ hội, nói với tôi >" Mộ Dung Trần cuối cùng cũng thở hồng hộc ngẩng đầu lên, nhìn thân thể của cô bị kìm hãm ở dưới thân thể cường tráng của anh.
"Thật xin lỗi!"
Cô quật cường nghiêng mặt đi, nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy sự tức giận của anh. Tại sao anh muốn ép buộc cô nói? Được hay không quan trọng như vậy sao, nếu quả thật quan trọng như vậy, trước kia nếu cô cự tuyệt không phải đã không cần phải xuống địa ngục rồi sao?
“Tiếp nhận anh, khó như vậy sao?”
Em xem thường tình yêu của anh như vậy sao? Trong hôn lễ, anh không ngừng hôn cô, không ngừng cầu xin cô nói được, cô không nói, anh có thể cho rằng vì cô xấu hổ nên không muốn nói. Vậy bây giờ, khi bọn họ đã ở trên giường tân hôn của mình, chỉ có 2 người bọn họ, cho dù chỉ là lừa gạt thôi, cô cũng không thể nói dối anh một lần sao?
Anh không nên cảm thấy bị tổn thương vì thái độ này của cô. Dù sao giữa bọn họ cho tới nay, người tổn thương cũng là anh, mà nguyên nhân cũng từ anh.
Cuộc sống suốt 20 mấy năm thuận lợi. Cuối cùng cũng gặp phải đá ngầm khiến anh sứt đầu mẻ trán.
“Nhưng em đã là vợ của Mộ Dung Trần anh, em không muốn tiếp nhận cũng phải chấp nhận” Lễ phục màu đen trên người anh nhanh chóng rời khỏi thân thể.
“A…”
Bị khí thế ngang ngược toát ra từ người anh làm cho hoảng sợ, khiến cho cô kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, thì thân thể mềm mại, hấp dẫn đã phơi bày tất cả trước mặt anh.
Anh nâng cằm cô lên, môi mỏng hôn lên đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi trực tiếp luồn vào trong thăm dò miệng cô, dùng sức hút lấy hương thơm của cô, mà triền miên, để cho cô hít thở không thông, trong miệng trong mũi đều là hơi thở nam tính của anh, đầu lưỡi linh hoạt càn quét trong miệng của cô, bàn tay cũng hướng xuống иgự¢ cô, nặng nề xoa nắn.
Hơi thở của anh quá mức bá đạo khiến cho cô không thể nào ngăn cản được, cô khổ sở chau mày, lại bị anh đè xuống giường.
Móng tay bấm vào lưng của anh, dùng sức kéo dài vết máu.
Sau lưng đau nhói khiến cho ánh mắt anh bỗng chốc tối sầm lại, ôm cô lên, lật người cô lại, dùng sức nặng đè lên người cô.
“Xẹt” một cái
Áo gối tơ lụa đã bị xé rách thành từng mảnh.
Trời ạ, người đàn ông này thật có tiềm lực làm dã thú. Tình Tình chỉ có thể trợn to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thậm chí sợ đến mức quên mất mình cần phải giãy dụa.
Giây tiếp theo, tay nhỏ bé của cô đã bị trói chặt vào cột đầu giường.
“Anh muốn làm gì?”
Đôi tay chợt mất đi tự do khiến Tình Tình rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhưng toàn thân Tʀầռ tʀʊồռɢ khiến cho toàn bộ khẩn trương và kinh hoảng đều xông lên đầu.
“Hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta, trước tiên chúng ta nên động phòng, không bằng chúng ta chơi một chút được không?”