Sau khi lễ nghi kết thúc, tất cả những người thân bạn bè đều tới chúc mừng họ, đại trạch nhà Mộ Dung rộng rãi đã lâu không được náo nhiệt như vậy, sóng người nối liền không dứt, tiếng nói tiếng cười, chúc phúc liên tục không ngừng.
Thời tiết rất tốt, trên không trung, nhiều khinh khí cầu màu sắc rực rỡ được thả bay, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trên cỏ xanh mơn mởn, cho ngày lãng mạn này càng tăng thêm vài phần vui mừng.
"Chúc mừng hai vị."
Trong lúc cấp bách, Cố thị trưởng, hôm nay là phụ rể Cố Kỳ Nam, lướt qua đám đông bưng sâm banh hướng đôi tân nhân mời rượu.
"Cám ơn." Mộ Dung Trần ôm kiều thê cùng hắn cụng ly, Tình Tình thận trọng lại khách khí mỉm cười đối với hắn. May là Âu Thánh Nguyên cùng Trầm Ngôn mới vừa rồi sau khi mời rượu bị người khác lôi đi, nếu không Tình Tình nhất định không biết đối mặt với bọn họ ra sao.
Áo cưới đã bị thay bằng một bộ lễ phục truyền thống, cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ, mái tóc đen nhánh được thợ trang điểm vén lên cao, lộ ra một mảng lưng trắng như ngọc.
Một bàn tay to nam tính giống như là bị dính nhựa cao su, làm thế nào cũng không thoát khỏi tay anh, có lúc cô còn cảm thấy tay anh mang theo lửa ở trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cho cô đứng ngồi không yên, xấu hổ đỏ cả mặt.
Kiễng chân lên, cô nhỏ giọng nói bên tai của Mộ Dung Trần : “Tôi muốn đi toilet”
“Có muốn anh đi cùng em không?” Anh săn sóc tỉ mỉ hỏi.
“Không cần, tôi lập tức về ngay” Cô vội vàng lắc đầu, xốc váy thật dài lên, vội vã đi. Mà 2 dâu phụ bên cạnh cô hoàn toàn không quen, lập tức đi theo phía sau cô.
"Tiết tiểu thư là một cô gái tốt." Cố Kỳ Nam đưa mắt nhìn bóng lưng của của người đẹp, ca ngợi không thôi.
“Vị hôn thê của cậu, Lương gia nhị tiểu thư không tốt sao?” Mộ Dung Trần thu hồi tầm mắt, anh nhíu mày nhìn Cố Kỳ Nam, mắt sáng như đuốc:
“Khi nào thì kết hôn?”
“Bộ dáng này của cậu là thật tâm chúc phúc cho tôi hay là chế giễu tôi?” Cố Kỳ Nam cong nhẹ khóe miệng, không muốn bàn luận chuyện của mình:
“Tôi đi chào lão thái gia một tiếng. Chúc 2 người vĩnh kết đồng tâm, bách niêm giai lão”
“Cảm ơn” Mộ Dung Trần đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi Cố Kỳ Nam rời khỏi, một đám người khác cầm rượu tới, tán gẫu với Mộ Dung Trần.
Trong phòng rửa mặt trống rỗng, chỉ có một mình Tiết Tình Tình, cô đứng ở trước bồn rửa mặt làm bằng đá cẩm thạch màu đen, để 2 tay đặt ở dưới vòi nước, mặc cho nước mát tẩy rửa 2 tay của mình, như vậy làm cho cô có thể lấy lại tinh thần.
Nhìn cô gái trong gương vì trang điểm mà không giống người thật mà than thở. Cuộc đời của cô, đã định rồi. Bắt đầu từ bây giờ, cô không còn là Tiết Tình Tình của lúc trước mà cô là vợ của Mộ Dung Trần, là tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung.
Tiết Thiệu Trạch hôm nay cũng đến, đáng tiếc còn mang theo 2 mẹ con mà cô không muốn nhìn thấy, lúc mời rượu cô thậm chí cũng không nhìn họ một cái.
Cậu cũng đến nhưng chỉ đến một mình. Ông ngoại bà ngoại vẫn không thể tha thứ cho mẹ của cô sao? Nhưng dù có tha thứ hay không cũng không thay đổi được sự thật.
Cô không phải là đứa con gái tốt, đối với bố ruột của mình trước giờ chưa hề thật lòng gọi một tiếng “Bố", nghĩ đến mẹ và em trai đang ở nơi đất khách quê người, dù là lúc vui vẻ hay đau khổ cũng không thể cùng bọn họ vượt qua, bây giờ, kết hôn rồi cũng không cách nào hòa nhập được.
Làm thế nào mới có thể trở thành người vợ tốt đây?
Lần nữa nhìn lại gương mặt của mình trong gương, cô tự nhắc nhở mình phải mỉm cười, phải mỉm cười. Hôm nay là ngày vui của cô, nhưng cô thực sự cười không nổi.
Thật ra thì cô nên ghét anh, anh dùng thủ đoạn bỉ ổi làm cô gả cho anh. Hết thảy trước mắt đều do anh mong muốn, nguyện vọng của cô, có phải cũng có thể thực hiện được hay không?!
Việc hôn nhân này, có thể nhìn thấy mẹ và em trai cũng là mong chờ duy nhất của cô.
Anh đối với cô coi như rất tốt, thế nhưng cho dù tốt, cũng không có ý nghĩa.
Xoay người đang muốn đi ra khỏi nhà vệ sinh, cửa đúng lúc bị người khác đẩy vào.
Là Phó Cảnh Ca.
Toàn thân mặc lễ phục màu đen càng làm cho vóc người của cô ta trở nên hấp dẫn, mê người hơn, nhìn thấy Tình Tình, cô ta cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn cô.
“Tôi đi ra ngoài trước”
Luôn luôn không cùng người không quen biết lui tới, Tình Tình không hiểu vì sao Phó Cảnh Ca lại dùng ánh mắt quái dị đó nhìn chằm chằm cô.
Mà họ thật sự không tính rất quen thuộc, dù sau này sớm chiều gì cũng gặp nhau, nhưng lúc này cô cũng không biết nói gì.
"Chúc mừng!"
Nhìn thấy Tình Tình sắp đi, Phó Cảnh Ca đến gần 2 bước, nhìn Tình Tình mặc lễ phục đỏ thẳm của cô dâu, nhưng, vì sao trên mặt cô không có nét vui sướng của cô dâu thường có?
Vào hôm nay, ngoại trừ nói tiếng chúc mừng cô còn có thể làm gì khác nữa chứ? Dù cô có làm gì cũng đều không thay đổi được sự thật. Cô nên nhìn thấu ngay từ đầu mới đúng.
Cho dù không cam tâm nhưng cũng đáng đời mình
"Cám ơn!"
Kéo làn váy thật dài, Tình Tình không biết giữa các cô còn có chuyện gì để nói, nhưng Phó Cảnh Ca hình như có chuyện muốn nói với cô.
“Tiết Tình Tình…”
Lúc cô muốn đi ra, Phó Cảnh Ca gọi tên cô, điều này làm cho Tình Tình kinh ngạc.
"Còn có chuyện gì sao?"
"Đêm hôm đó, thuốc trong rượu của cô là do tôi hạ” Vặn mở vòi nước tinh xảo, Phó Cảnh Ca không nhìn Tình Tình, chỉ nhìn mình trong gương.
Dung nhan của cô gái 25 tuổi, dù vẫn đẹp, nhưng nét u sầu cùng buồn bã giữa hai hàng lông mày khẽ nhíu cũng không làm cách nào xóa đi được
Cô ta nói gì? Thuốc là do cô ta hạ? Tay Tình Tình vốn đang lôi kéo làn váy, bỗng chốc buông ra, cô không thể tin được vào tai của mình. Rõ rang rượu là do Mộ Dung Cầm với Tiết Tinh Tinh đưa cho cô uống, cũng là họ đưa cô vào phòng của Mộ Dung Trần, tại sao lại liên quan đến cô ta?
Tiết Tinh Tinh cùng Mộ Dung Cầm muốn hại cô mục đích rất rõ ràng, một người vẫn không ưa cô, một người thích Dương Bách Lâm, vậy mục đích của Phó Cảnh Ca là gì?
"Tại sao?"
Cô biết rất rõ mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không cách nào cứu vãn được những chuyện cô đã bỏ lỡ, nhưng Tình Tình rất muốn biết. Quay đầu nhìn Phó Cảnh Ca ở trong gương, ánh mắt của cô ta ở trong gương rất kì quái, trong đó có thương cảm, không cam lòng cùng với u oán, những tia ấy đan xen vào nhau tạo thành tư vị nói không nên lời
“Bởi vì, Mộ Dung Trần là người đàn ông tôi yêu suốt 8 năm”
Từ năm 17 tuổi năm ấy, ở tiệc rượu nhà Mộ Dung nhìn thấy anh, cô đã say mê anh thật sâu. Vì đuổi theo bước chân anh, cô đã dốc sức học tập, thi đại học cũng chọn chuyên ngành tài chính mà cô ghét nhất, chỉ vì muốn có thể cùng anh sánh vai cùng tiến cùng lùi.
Cô vẫn cho rằng cô sẽ có cơ hội, nhưng ông trời vẫn không quan tâm cô. Khiến cho mọi thứ trong cuộc sống của cô trở nên rối loạn.
“Các người….”
Tình Tình cảm thấy kinh ngạc. Thì ra bọn họ là tình nhân cũ, khó trách lần đầu tiên đến nhà Mộ Dung gặp mặt thì ánh mắt của cô ta nhìn cô lại quái dị như vậy.
Nhưng, không phải cô ta đã kết hôn với Mộ Dung Khiêm sao? Nếu như bọn họ thật sự yêu nhau tại sao không ở bên nhau? Với tính cương quyết của Mộ Dung Trần mà nói, làm sao có thể để cô ta trở thành em dâu của mình?
Quá nhiều vấn đề ở trong đầu, Tình Tình không có cách nào mở miệng hỏi. Bởi vì sau khi nghe cô ta nói, cô ta yêu người đàn ông đó suốt 8 năm, sao lòng cô lại cảm thấy chua xót ngư vậy?
Một người phụ nữ, yêu một người đàn ông suốt 8 năm, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn hắn dắt tay người khác đi vào lễ đường, sẽ có cảm giác như thế nào?
“Chúng tôi không có quan hệ gì cả”
Một người yêu một người suốt 8 năm nhưng không được đáp lại, thì nhiều lắm chỉ có thể là yêu đơn phương mà thôi.
“A?”
Không có quan hệ, nếu như không có quan hệ, vì sao cô ta lại muốn nói chuyện này với cô?
"Kỳ quái sao?"
Giống như là nụ cười tự giễu, Phó Cảnh Ca rút khăn giấy bên cạnh lau nước trên tay:
“Ngày đó, các người ở vườn hoa, tôi thấy được, ánh mắt khi Mộ Dung Trần nhìn cô, không giống như nhìn những người phụ nữ khác. Ánh mắt ấy tôi chưa từng thấy, tôi nghĩ là anh ấy chỉ muốn đùa giỡn một chút. Tôi không cam lòng, tôi muốn biết sau khi anh ấy dễ dàng chiếm được thân thể của cô, có thể vứt bỏ cô hay không? Kết quả, lại nằm ngoài dự định của tất cả mọi người, anh ấy lại muốn kết hôn với cô”
“Số của cô thật tốt, anh ấy là người đàn ông tốt”
Đáng tiếc, người đàn ông đó chưa từng thuộc về cô. Bây giờ cô mới biết, thì ra Mộ Dung Trần cũng có thể cưng chiều, cũng có thể dịu dàng, lưu luyến si mê, khẩn trương vì một người phụ nữ.
Tình Tình không thể tưởng tượng được, buổi tối ngoài ý muốn hôm đó lại có một đáp án khác, đây là điều cô chưa từng nghĩ tới. Nhưng Phó Cảnh Ca hôm nay nói ra chuyện này, vì cái gì?
Chỉ đơn giản, muốn cho cô biết thôi sao? Dù đáp án như thế nào, đối với cô kết quả chỉ có một, chính là Mộ Dung Trần muốn kết hôn với cô.
Cái gì cũng không còn quan trọng nữa rồi. Anh ấy có phải người đàn ông tốt hay không cũng không quan trọng, cô không muốn tiếp tục ở lại không gian chật hẹp này nữa, vì sẽ khiến cô cảm thấy hít thở không thông.
Không để ý đến Phó Cảnh Ca, Tình Tình xoay lưng, kéo cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa không có ai, hai phụ dâu có lẽ đợi lâu quá, cho nên trở lại phòng khách cách đó không xa, hoặc đi nói chuyện với bạn bè của mình rồi.
Hai cô gái kia chắc bằng tuổi với cô, nhiệt tình, cởi mở hơn so với cô nhiều, cô đứng ở chỗ này còn mơ hồ có thể nghe thấy từng trận tiếng cười như chuông bạc….. Không muốn quấy rầy sự hứng thú của các cô ấy, Tình Tình nhấc làn váy, nhẹ nhàng rời đi, đi về phía đại sảnh.
Đi qua hành lang thật dài đầy dây nho màu xanh biếc, Tình Tình đang định xuyên qua đại sảnh để tìm Mộ Dung Trần, hôm nay như thế nào cũng là hôn lễ của bọn họ. Làm cô dâu, dù không tình nguyện cô cũng phải ra ngoài.
Nhưng, sau một giây cô lại nhìn thấy Tiết Thiệu Trạch cùng Thẩm Tính Hoa đi về phía vườn hoa. Cô không tự chủ được dừng bước. Cậu nhất định khinh thường không muốn nói chuyện với Tiết Thiệu Trạch, cho dù là một ngày như hôm nay, bọn họ cũng đều không nói chuyện với nhau.
Vậy bây giờ, bọn họ có chuyện gì không muốn cho người khác nghe thấy sao? Lý trí nói cho cô biết không nên nhiều chuyện, bọn họ nói gì cũng không liên quan đến cô, nhưng bước chân lại không nghe theo lý trí của cô, ý thức đi theo sau lưng bọn họ.
Ở trước đình, sau khi cùng bạn bè tán gẫu vài câu, Mộ Dung Trần nhìn cô dâu của anh thật lâu vẫn chưa trở lại, đang cùng bạn bè nói lời xin lỗi, anh muốn đích thân đi tìm người.
“Anh tư, chờ một chút” Một giọng nam trẻ tuổi khiến anh dừng bước chân lại.
“A Kỳ” Giọng nói tiết lộ rằng anh đang vui vẻ:
“Sao em lại tới đây?” Mộ Dung Trần cưng chiều nhìn đứa em trai nhỏ nhất.
“Em có một câu muốn hỏi anh tư một chút” Mộ Dung Kỳ nâng khuôn mặt tuấn mỹ lên nhìn anh tư.
“Có chuyện gì em nói đi”
Không muốn lãng phí nhiều thời gian, Mộ Dung Trần trực tiếp nói, cho dù yêu thương em trai, nhưng bây giờ anh vẫn có chút không bình tĩnh. Cô dâu của anh biến mất lâu như vậy, điều này làm cho anh cảm thấy lo lắng.
"Tại sao muốn cưới chị dâu?"
Tính Tình của Mộ Dung Kỳ không phải tốt, tâm cao khí ngạo, có chuyện gì thì nói thẳng. Nếu như không phải vì tham dự hôn lễ của anh tư, bây giờ chắc anh còn ở nước ngoài, Trở về mấy ngày nay, anh tư luôn bận rộn chuẩn bị hôn lễ, buổi tối cũng không ở nhà ăn cơm, anh vẫn luôn không tìm được cơ hội trò chuyện với anh.
Câu hỏi này khiến Mộ Dung Trần ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn vẻ mặt bất mãn của em trai.
“Anh tư, với thân phận và địa vị của anh, muốn kết hôn với dạng phụ nữ nào mà không được, vì sao lại muốn miễn cưỡng một cô gái?”
Từ khi nhìn thấy cô gái anh phải gọi là chị dâu, là anh biết cô gái đó hoàn toàn không quan tâm đến anh tư.
Anh nhìn thấy thái độ nhúng nhường của anh tư khi hôn cô ta, dáng vẻ khổ sở và bất đắc dĩ của cô giống như hôn lễ này là do anh tư cưỡng cầu cô mà có.
Đường đường là đàn ông của nhà Mộ Dung, nhưng phải dùng đến cách hèn mọn như vậy sao? Anh không hiểu.
"A Kỳ."
Cười khổ vỗ vỗ bả vai của em trai, bởi vì số tuổi khác biệt khiến anh luôn yêu thương đứa em trai này.
“Em chưa yêu cô gái nào đúng không?” Trên căn bản là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.
“Hừ, em mới không cần yêu sinh vật hở một chút là khóc đó” Mộ Dung Kỳ anh là người nào, cho dù muốn yêu cũng là người khác yêu anh.
“Cho nên em sẽ không hiểu tâm trạng của anh tư”
Một khi tình yêu đến, thân phận, địa vị, tôn nghiêm tất cả đều không quan trọng, trong lòng anh, trong mắt anh, chỉ muốn có người con gái đó, không biết vì sao, cô có thể chạm vào trái tim anh, nhưng nếu quả thật có thể nói ra lý do, thì anh cũng không cần yên khổ sở và đau khổ như vậy.
Anh đối tốt với cô, tất cả yêu thương, điều mong muốn duy nhất chính là cô có thể cười vui vẻ trước mặt anh mà thôi.