“ Chúng ta ra bên ngoài để bác sĩ khám chân của em được không?”
Ôm cô ở trong lòng, Mộ Dung Trần thấy cô vẫn trong tình trạng hốt hoảng chưa lấy lại được tinh thần, nhẹ giọng hỏi.
“ Tôi không muốn đi, tôi không muốn đi…”
Đại não mất đi ý thức nãy giờ lúc này mới khôi phục lại như cũ. Tình Tình đỏ mặt không dám ngẩng đầu. Trời ạ, chuyện vừa rồi là thật, mới vừa rồi cô với anh ta ở trong phòng tắm dây dưa không rõ, lại bị người khác bắt gặp. Tại sao lại có thể như vậy? Loại chuyện mất mặt như vậy lại xảy ra trên người của cô. Nhưng tại sao cô lại xấu hổ như vậy, cũng không phải vụng trộm.
A, vụng trộm! Cái vấn đề này giống như nghiêm trọng hơn!
"Vậy để anh gọi cậu ta vào” Mộ Dung Trần hình như cảm thấy chủ ý này không tệ, bởi vì ở trên giường có thể dùng chăn che cô lại, để cho người khác muốn nhìn gì cũng không nhìn thấy được.
Không thấy cô cự tuyệt, Mộ Dung Trần lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“ Âu giáo sư….”
Tình Tình nhìn thấy người đàn ông xách một chiếc cặp đi vào phía sau Mộ Dung Trần thì vốn đang ngồi tựa nửa người trên giường, Tình Tình trừng lớn cặp mắt.
Mộ Dung Trần nói bác sĩ, như thế nào lại là giáo sư Âu Thánh Nguyên của học viện bọn họ? Dù cô học khoa văn, cũng không qua lại nhiều với các bạn đồng học, nhưng, Dương Bách Lâm học về kinh tế, cô cũng thường qua khoa của anh mấy lần, dĩ nhiên biết giáo sư trẻ tuổi này mới từ nước ngoài trở về, rất được sinh viên hoan nghênh.
Nhưng, cô chưa từng nghe Bách Lâm nói Âu giáo sư là bác sĩ? Có phải người giống người không?
“ Xin chào”
Kinh ngạc đâu chỉ có mình Tình Tình. Âu Thánh Nguyên không thể nào ngờ được cô gái lúc nãy triền miên với bạn thân của hắn lại biết hắn, hơn nữa còn là học sinh của trường hắn.
A Trần từ lúc nào lại thích sinh viên còn nhỏ tuổi như thế này? Hơn nữa còn là một cô gái thanh thuần như vậy? Hơn nữa còn là học sinh của hắn? Nhưng vì sao nhìn sinh viên nữ trong veo như nước này, hắn một chút ấn tượng cũng không có. Thật đúng là chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt hơn nhiều.
“ Âu giáo sư, tại sao thầy…”
Tình Tình nhìn chằm chằm cái cặp sách trên tay anh, nhìn Âu giáo sư luôn nhẹ nhàng như gió này như thế nào cũng không giống một bác sĩ!
“ Tò mò vì sao tôi là giáo sư lại biến thành thầy thuốc phải không?” Âu Thánh Nguyên nhếch miệng:
“ Vấn đề này, nếu cẩn thận mà nói, thật là dài….”
“ Các người nói đủ chưa?”
Mộ Dung Trần bị lơ ở một bên sắc mặt âm trầm. Bọn họ xem anh như không tồn tại vậy: “Mắt cá chân của cô ấy bị sưng, cậu khám thử xem”
Hỏa lực thật là cường đại. Âu Thánh Nguyên cong miệng lên, ngồi ở bên giường, đang muốn vén chăn lên, người đàn ông khó chịu đó không hiểu vì sao lại đến ngăn cản trước mặt hắn:
“ Tránh ra, để tôi”
Người phụ nữ của anh có thể tùy tiện để người đàn ông khác ᴆụng vào sao. Nếu quả thật có loại bắt mạch không cần ᴆụng tay của cổ đại, anh sẽ không để cho người đàn ông khác ᴆụng vào người phụ nữ của anh một chút nào.
Quả thật, anh nên đưa cô đi bệnh viện, nếu không, tùy tiện tìm một bác sĩ nữ đến so với Âu Thánh Nguyên cũng an toàn hơn.
Tình Tình cắn môi không nói lời nào, người đàn ông này thật kì quái, anh ta lại quen với thầy giáo của học viện bọn họ, quen thân đến mức nửa đêm cũng có thể gọi người ta đến nhà khám vết thương cho cô.
Được rồi, nhường hắn đi! Âu Thánh Nguyên sờ mũi một cái. Thật là xui xẻo, uổng công cho hắn nửa đêm chạy như bay đến, tưởng đâu cậu ta có chuyện, ai ngờ là chuyện của người khác, hơn nữa còn phải nhìn sắc mặt của Tứ thiếu.
Chăn mềm mại được vén lên một góc, chỉ lộ ra đôi chân trắng noãn như ngọc, nhưng đáng tiếc mắt cá chân lại sưng lên rõ ràng như vậy.
"Âu Thánh Nguyên, nhanh lên một chút."
Mặc dù bọn họ không nói gì thêm, nhưng Mộ Dung Trần vừa nghĩ tới mới vừa rồi hai người bọn họ giống như rất quen thuộc trong lòng khó chịu!
“ Tôi xem một chút, có thể sẽ hơi đau”.
Không dám nhìn nhiều một cái, Âu Thánh Nguyên ngồi xuống, nâng mắc cá chân đã sưng đỏ lên quan sát, sau đó xoay mắt cá chân vòng vòng.
"Thật là đau!"
Tình Tình đau đến cong người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, cố gắng muốn rút chân về, lại bị Âu Thánh Nguyên dùng sức bắt được, đá như thế nào cũng không tránh được.
“Đừng động, khớp xương bị lệch vị trí rồi”
Vẫn may là chỉ bị trật khớp mà thôi, chỉ cần xoa Ϧóþ để trở lại vị trí cũ, và dùng nước ấm ngâm chân là được.
"Âu Thánh Nguyên, cậu rốt cuộc có thể hay không?"
Mộ Dung Trần căm tức rống to về phía người đàn ông vẫn duy trì nụ cười trên mặt. Thật là, nếu không phải biết hắn ta từng tốt nghiệp ngành kinh tế học và cao học y, hơn nữa tinh thông xoa Ϧóþ trung y, anh nhất định sẽ đánh hắn.
Thấy người con gái trong иgự¢ khuôn mặt khổ sở, Mộ Dung Trần đau lòng đem cô ôm vào trong иgự¢ :
"Nhịn một chút, một lát sẽ khỏi."
"Đều tại anh. . . . . ."
Không có thói quen thân mật với một người đàn ông ở trước mặt người xa lạ, Tình Tình muốn đẩy hắn ra nhưng không dám chỉ có thể nhịn đau nhỏ giọng oán giận nói.
Nếu như không phải là anh ta ném đồ của cô, cô cũng không phải ngồi trên mặt đất tìm đồ đến 2 chân tê cứng. Nếu như không phải anh ta hung hăng ôm cô, 2 chân cô đang tê lại đứng không vững?
“ Được rồi, được rồi, đều là anh sai, vậy được chưa?”
Thấy cô nhỏ giọng lại không dám ngẩng đầu lên, Mộ Dung tứ thiếu tâm trạng cực kì vui mừng, thế nhưng không quan tâm bạn tốt ở trước mặt, mà bày tỏ cử chỉ sủng nịch với người con gái này.
“Này, 2 người muốn tình tứ như thế nào tôi cũng mặt kệ, nhưng cũng đừng xem tôi như người tàng hình được không?”
Tình tứ? Ở trong mắt người ngoài, cử chỉ của bọn họ đã trở thành như vậy sao? Tình Tình nhịn đau không nói gì nữa.
“ Được rồi, có thể”
Tình Tình cũng bởi vì mới vừa rồi Âu Thánh Nguyên nói câu nói kia mà bực mình không lên tiếng, Mộ Dung Trần ngược lại phản ứng trước một bước, trợn mắt nhìn bạn tốt một cái, sau đó đem chăn che lại chân của Tình Tình, sợ Âu Thánh Nguyên sẽ chiếm tiện nghi.
“Được rồi, còn chưa chịu buông tay?”
Lạnh lùng nhìn Âu Thánh Nguyên còn nắm chân nhỏ của cô, hắn muốn cầm nữa, anh nhất định sẽ phế tay của hắn, để cho hắn cả đời này đừng mong có thể cầm lại dao giải phẫu.
“ Có người qua cầu rút ván như vậy sao?”
Nếu như không phải thuốc thí nghiệm lần trước đưa cho hắn có chút trục trặc, Âu Thánh Nguyên cũng không nhẫn nhịn trước mặt hắn như vậy, ít nhất cũng phải đôi co đến cùng.
Thuốc thí nghiệm, từ này mới vừa thoáng qua trong đầu. Giáo sư Âu Thánh Nguyên lập tức nhớ lại, Mộ Dung Trần sau khi bị anh hạ thuốc đã chạy đến sau sân trường.
Người phụ nữ trên giường kia có phải là cô gái ngày hôm đó hay không? Nếu như vậy không phải là dụng tâm của anh đã hư rồi sao?
“Âu Thánh Nguyên tôi còn chưa tính sổ với cậu, cậu lại còn dám nói?”
Rốt cuộc cũng buông chân nhỏ ra, Mộ Dung Trần vội vàng đem toàn bộ chăn kéo lại, đến một ngọn gió nhỏ cũng không thể chui lọt
“ Cám ơn thầy, Âu giáo sư”
Lúc Mộ Dung Trần buông cô ra, cô rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhỏ giọng nói cảm ơn. Sau khi được anh ta xoa Ϧóþ, cảm giác đau đớn mãnh liệt cũng giảm nhiều hơn rồi.
“Không cần nói cảm ơn với cậu ta”
Mộ Dung Trần khó chịu nói. Cô đối với anh chưa từng khách khí như vậy. Ngược lại luôn đối với Âu Thánh Nguyên bộ dáng quen thuộc như vậy. Còn nói cảm ơn với hắn ta nữa!
“Bây giờ không phải ở trường, không nên gọi tôi là giáo sư” Âu Thánh Nguyên đứng lên, khẽ cười nói :
“Cô có thể giống cậu ấy gọi tôi là Âu Thánh Nguyên hay A Nguyên cũng được”
Luôn luôn không qua lại sâu với người khác, đặc biệt là con trai, Tình Tình đối với đề nghị của Âu Thánh Nguyên, không cách nào tiếp nhận ngay được.
“Không có chuyện gì nữa, cậu có thể đi rồi” Mộ Dung Trần lần nữa lên tiếng
“A Trần, chân của cô ấy cần chườm đá lạnh một lần, sau đó mới có thể bôi thuốc”
Không thể ý đến sắc mặt đen thui của Mộ Dung Trần, Âu Thánh Nguyên lấy từ trong cặp ra một tuýp thuốc.
“ Tôi còn muốn thuốc tha mặt nữa…”
Mộ Dung Trần quay khuôn mặt của Tình Tình lại, trên đó vẫn còn dấu tay nhàn nhạt. Mẹ kiếp, nếu như Tiết Thiệu Trạch không xử lý 2 người phụ nữ kia, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy. Lại dám ra tay với người phụ nữ của anh.
“ Nơi này….”
Âu Thánh Nguyên đứng lên, ném qua một tuýp thuốc không có chữ gì:
“Trần, không phải là cậu ra tay đó chứ?”
“Chuyện đó không liên quan đến cậu”
Mộ Dung Trần nhìn tuýp thuốc trong tay, trước kia, anh vẫn luôn tin tưởng hắn, chỉ là sau chuyện lần trước không cẩn thận mắc bẫy của hắn, sự tín nhiệm của anh đối với hắn cũng giảm một phần.
“Này, cậu có thể hoài nghi trình độ dạy học của tôi, nhưng không thể hoài nghi thuốc do tôi nghiên cứu được”
Dùng tiền chưa chắc đã mua được, lần trước, anh cũng chỉ nhàm chán bỏ một chút thuốc vậy thôi, mà có thể làm cho cậu ta phát tác không phải phải sao?
“Những chuyện này cậu không cần nói với tôi.” Không đề cập đến thì thôi, nhưng cứ nhắc đến thì anh lại muốn đánh người.
Âu giáo sư này nói chuyện tại sao lại thẳng thắn như vậy. Cho dù là người mới nếm trải mùi đời, nhưng cô không phải loại người ngu ngốc! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình Tình trong nháy mắt ửng hồng. Nếu như sau này trong quá trình học, cô nhất định không dám chọn lớp của anh ta rồi.
“Âu Thánh Nguyên, hạn cho cậu trong vòng một giây biến mất trước mặt tôi” Mộ Dung Trần lạnh giọng nói. Cậu ta có cần phải ở trước mặt người phụ nữ của anh nói những lời này không? Không thấy ngay cả ngẩng đầu cô cũng không dám hay sao?
“Trần, có phải cậu cũng nên trả chút tiền khám bệnh hay không?” Âu Thánh Nguyên không để ý đến Mộ Dung Trần tức giận. Nói thật, anh cũng không tin trước mặt một người con gái hắn sẽ động thủ. Huống chi, Âu Thánh Nguyên anh là ai. Không phải vì giao tình nhiều năm mới anh mới đến nhà khám bệnh sao?
Huống chi, một đường chạy đến đây, anh đã vượt bao nhiêu cây đèn đỏ. Muốn bao nhiêu giấy phạt có bấy nhiêu? Khoản phí này đương nhiên anh phải tính cho Mộ Dung Trần rồi.
“Âu Thánh Nguyên, cậu nhất định bắt tôi trả số tiền đó sao?” Tiện tay đặt thuốc lên tủ đầu giường, Mộ Dung Trần đỡ Tình Tình nằm xuống, sau đó đi về phía Âu Thánh Nguyên.
“Trần, cậu đường đường là Mộ Dung tứ thiếu gia, sẽ không vì chút tiền này…”
“Âu Thánh Nguyên, cậu có biết xấu hổ không hả? Nhà cậu mở ngân hàng, chút tiền phạt này với cậu có đáng là gì? Cậu sẽ không nộp nổi sao. Lại nói cậu vừa là bác sĩ vừa là giáo sư, một tháng kiếm được nhiều tiền như vậy, một chút tiền phạt này, cậu cũng so đo với tôi?”
Ai lại không biết Âu Thánh Nguyên là đại thiếu già ngậm thìa vàng chào đời, gia thế hùng hậu. Âu gia là tập đoàn tài chính lớn nhất Singapore. Mà Âu Thánh Nguyên lại không kế thừa sự nghiệp của gia tộc, đi khắp nơi, lại dám so đo chút tiền với anh.
Huống chi, anh cũng giúp hắn che giấu rất nhiều chuyện rồi!
“Ha ha, tiền ai lại chê ít?” Mọi thứ đã thu dọn xong, anh phải đi.
“Chỉ là Trần, lần này tôi để cho cậu thiếu” Âu Thánh Nguyên đeo túi đứng dậy, nhìn người trên giường không dám lên tiếng: “Cô bé, tôi đi nha, cẩn thận tên cầm thú trong ngoài khác nhau này nha” ( Hắc hắc )
“Cút! Âu Thánh Nguyên, ngày mai tôi sẽ bảo thư kí mang chi phiếu đến cho cậu” Tiền đúng là không có tội, chỉ là có muốn thiếu nợ hay không, mà cũng phải xem người thiếu nợ là ai nữa.
“Vậy tôi cũng không khách khí” Khách khí với người nào cũng có thể, nhưng không cần khách khí với Mộ Dung tứ thiếu, huống chi việc nghiên cứu của anh cũng cần tiền nha. Không muốn về nhà, bị đám lão già kia làm phiền, cho nên có cơ hội kiếm tiền đương nhiên anh cũng không từ chối.
“ Đúng rồi, lão Trần bên ngoài nói canh hà hầm đông trùng hạ thảo có thể uống rồi”
Đi tới cửa Âu Thánh Nguyên giống như là nghĩ đến cái gì đó quay đầu lại bồi thêm một câu rồi mới đi ra ngoài.
“Ra ngoài ăn hay là anh lấy vào?”
Mộ Dung Trần cũng không có thời gian để ý Âu Thánh Nguyên, trở lại bên giường, anh khom nửa người, nhẹ giọng nói. Cũng đã trễ thế này, cô nhất định là đã đói bụng.
Không để ý đến ánh mắt của anh ta, Tình Tình nhắm mắt, nằm xuống, nếu như không có cách nào lựa chọn, cô không muốn nói lời nào cả.
Nói nhiều sẽ sai nhiều, nếu như số mệnh không cách nào thay đổi được, vậy cô thà lựa chọn trầm mặc phối hợp với số mệnh vậy. Mặc dù từ giữa trưa đến giờ cô không có ăn gì, cả người mệt mỏi khiến cho cô cảm thấy đói bụng. Nhưng lại không có cảm giác muốn ăn.
“Tình Tình, em đừng ngủ được không?” Thấy cô chợp mắt, bộ dạng không để ý đến mình, không phải mới vừa rồi nguyện ý nói chuyện với anh sao? Tại sao Âu Thánh Nguyên vừa đi lại không để ý đến anh nữa:
“Ăn ít đồ ăn đi, sau đó đợi anh thoa thuốc cho em xong rồi ngủ tiếp”
Tình Tình nghiêng mặt đi, cho dù là nhắm 2 mắt, cũng không muốn đối diện với anh ta.
“ Tình Tình….”
Người phụ nữ này nhất định phải chọc giận anh sao? Mộ Dung Trần nhìn người con gái xoay đầu tỏ vẻ kháng nghị, trong lòng ngọn lửa kia lại được đốt lên. Người con gái này, thật là muốn ૮ɦếƭ! Cũng có biện pháp chọc cho anh tức giận.
“Em rốt cuộc có muốn ăn hay không?” Không để ý đến anh. Anh có biện pháp: “Em không muốn ăn, vậy chúng ta làm nốt chuyện vừa nãy còn bỏ lỡ”
Nói chuyện, tay đồng thời cũng không ngừng lại, trực tiếp vén lên làn chăn mềm mại nằm lên giường, một tay dừng lại trên người cô, một tay dùng sức xoay khuôn mặt của cô qua, nhìn cô cẩn thận, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của cô. Hô hấp của người đàn ông ngày càng trở nên nặng nề, phả trên mặt của cô, Tình Tình cố gắng để cho mình không quan tâm đến, cũng không muốn mở mắt nhìn anh, lại càng không muốn mở miệng nói chuyện với anh.
Bộ dáng của cô lạnh nhạt không hề có phản ứng. Kích thích nên Dụς ∀ọηg chinh phục của người đàn ông. Không phản ứng. Anh cũng không tin?
Cúi đầu, ʍúŧ vào đôi môi của của cô. Vừa mới bắt đầu anh chỉ nghĩ muốn lướt qua, chỉ khi nếm được ngọt ngào của cô, thì lại muốn nhiều hơn, nụ hôn cũng tự nhiên sâu hơn, đầu lưỡi đẩy hàm răng của cô ra, bữa bãi hoạt động trong miệng của cô, lúc cô kháng nghĩ, muốn xoay mặt đi. Mộ Dung Trần đã giữ cái ót của cô lại, tựa hồ hôn như thế nào cũng chưa đủ.
Mà Tình Tình bị hôn đến không nở nổi, kháng nghị một tiếng, lật người muốn quay lưng về phía anh, nhưng đôi tay của anh lại để hai bên, căn bản không cách nào động đậy được. Mộ Dung Trần nhìn phản kháng rất nhỏ của cô, muốn tránh khỏi ngón tay của anh, nhưng chỉ uổng phí thời gian, anh làm sao có thể để cô tránh, hắn muốn cô, toàn thân đã cảm thấy đau, nhưng nghĩ đến mắt cá chân của cô bị thương, chỉ có thể áp chế Dụς ∀ọηg của mình xuống.
Hít sâu mấy hơi, bình ổn lại hơi thở nặng nề, thật lâu, khi anh kết thúc bằng nụ hôn sâu này, cái trán chống đỡ cô, cầm 2 tay của cô, ngón tay quấn quít tay cô, thổi khí nóng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bởi vì sợ mình không khống chế được Dụς ∀ọηg, hung hăng muốn cô, cho nên chỉ có thể nắm 10 ngón tay cô thật chặt.
Nhìn đôi môi của cô bị hôn đến sưng đỏ, không nhịn được hớp nhẹ một cái, đôi tay cùng thân thể nặng nề đang đè áp lên cô, không có buông ra.
"Muốn ăn cơm hay là muốn tiếp tục làm hả?"