Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 02

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Phòng khách Tiết gia.
Một đôi bàn tay trắng noãn như ngọc được chăm sóc rất tốt đặt trên bắp đùi người đàn ông đang đọc báo, người phụ nữ ôn nhu mở miệng: “Thiệu Trạch, chúng ta có phải nên lên đường đến nhà Mộ Dung không?. Đại thọ của Mộ Dung lão thái gia chúng ta không nên đến trễ”
Một người đàn ông với mái tóc đen được chải gọn về phía sau, lộ ra cái trái đầy đặn, khóe miệng khẽ cong lộ ra ngũ quan đoan chính nhưng đầy nét lạnh lùng.
"Tình Tình đã về chưa?" Người đàn ông mắt không có rời đi tờ báo một lần.
"Tình Tình cũng muốn cùng đi sao? Bình thường nó đều không thích tham gia những bữa tiệc như vậy, chi bằng không nên miễn cưỡng nó” Người phụ nữ lộ ra mỉm cười nhu thuận:
“Mấy ngày nay em thấy sắc mặt nó không tốt lắm, có thể học nhiều nên mệt mỏi, không bằng để nó ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, trong nhà còn có chị Ngô không phải sao?”
Nói đùa sao? Tối nay nếu để cho Tiết Tình đi theo, thì con gái bảo bối Tinh Tinh của bà còn có hy vọng gì?. Mặc dù Tiết Tình đã đính hôn, nhưng nếu như chưa kết hôn thì không có chuyện gì không thể xảy ra. Đến lúc đó tất cả hào quang không phải do con Tiết Tình kia chiếm hết sao? Nhà Mộ Dung là nhà danh giá, giàu có nhất, con cháu lại đông đảo, lại có nhiều người đi theo nghiệp kinh doanh. Hơn nữa 3 đứa cháu trai đều anh tuấn bất phàm, nếu như có thể lấy 1 người, dù không có Tiết Thiệu Trạch, mẹ con của bà cũng có thể sống qua nửa đời sau rồi.
“Tình Tình là đại tiểu thư của Tiết gia ta, làm sao có thể không đi. Em đi xem thử Tinh Tinh chuẩn bị xong chưa?”
Tiết Thiệu Trạch vừa gấp tờ báo, vừa nhìn những chữ chằng chịt trên báo, tầm mắt tùy ý liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, sau đó phân phó nói.
“Nhưng mà, cũng nên hỏi nó là có muốn đi không cơ chứ, nếu không muốn cũng không nên miễn cưỡng con nó” Người phụ nữ vẫn cố gắng thuyết phục ông
Tiết Thiệu Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: “Tình Tình sắp tan học rồi, anh sẽ có biện pháp khiến nó phải đi”
Thân thể mềm mại nằm xuống thân người đàn ông: “Nhưng Tình Tình luôn không thích tham gia những hoạt động này lắm, em nghĩ hôm khác hãy mang Tình Tình đi, hôm nay là đại thọ của Mộ Dung lão thái gia, nếu như có gì thất lễ sẽ không tốt lắm, sẽ làm cho người ta chê cười. Mang Tinh Tinh đi có phải tốt hơn không?”
“Con gái của Thiệu Trạch anh có thể làm mất thể diện sao?”
Nụ cười dịu dàng của người phụ nữ đột nhiên cứng đờ: “Thiệu Trạch ý của em không phải như vậy, Tinh Tinh cũng là con gái của anh mà, vì sao cho tới bây giờ anh vẫn không quan tâm nó vậy?”
Vẻ bình tĩnh trên mặt người đàn ông vẫn chưa hề biến mất, ánh mắt không cho phép người khác kháng cự nhìn người phụ nữ một cái, bà ta vốn còn muốn nói thứ gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được, đứng dậy đi lên lầu.
**
“Bách Lâm, anh về trước đi, em không sao rồi” Tình Tình từ trên xe của Dương Bách Lâm xuống, nhìn gương mặt lo lắng của anh, mở miệng nhẹ giọng nói.
Từ buổi tối đáng sợ như cơn ác mộng đó đã đi qua được 10 ngày. Đêm hôm đó về đến nhà, cô tự giam mình ở trong phòng tắm từ đầu đến chân nhiều lần, vẫn không muốn bỏ qua cho chính mình. Nếu không phải Dương Bách Lâm về nhà gọi điện nhưng không có ai nhận, không yên lòng chạy đến dưới nhà Tiết gia, nhắn với chị Ngô, bảo chị Ngô nhắn với Tiết Thiệu Trạch đến phòng tìm cô, không chừng cô còn ngồi ngây ngốc trong phòng tắm tới trời sáng.
Những ngày này, cô ăn không ngon, ngủ không yên, cả người tựa hồ gầy đi một vòng, cho nên Dương Bách Lâm luôn luôn lo lắng. Nhưng, ở bên phía trường học, anh điều tra cho đến giờ vẫn không có chút manh mối.
“Tình Tình, nhìn em như bây giờ, anh thật sự rất đau lòng cũng vô cùng lo lắng. Nếu không, chủ nhật này chúng ta đi chơi có được không?”
Xuống xe đi tới bên người Tình Tình, anh đau lòng vuốt ve cái cằm nhỏ nhắn của cô.
Tình Tình đối với mọi người đều rất lạnh nhạt, nhìn bề ngoài kiên cường như vậy, nhưng thật ra là một người rất cần người khác quan tâm. Chỉ là, sau khi chuyện đó xảy ra, dường như cô đối với người nào cũng dựng nên bức tường phòng bị.
“Bách Lâm, đến lúc đó mới nói có được không?. Em muốn đi vào trước. Hẹn gặp lại” Tình Tình không có tâm trạng nói thêm với anh, cô cảm thấy mệt muốn ૮ɦếƭ, chỉ muốn trở về phòng nằm ngủ thôi.
“Buổi tối anh sẽ gọi điện cho em, nghỉ ngơi cho tốt” Dương Bách Lâm không muốn miễn cưỡng cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô 2 cái, sau đó buông bả vai cô ra ngồi trở lại xe.
"Lái xe cẩn thận." Tình Tình biết anh nhất định sẽ nhìn đến khi cô đi vào mới rời khỏi, cho nên cô đi vào nhà trước. Chỉ là cô thật không ngờ, người luôn luôn công việc bận rộn – ba cô thế nhưng hôm nay lại ngồi ở phòng khách đọc báo. Thấy cô vào cửa, bỏ tờ báo trong tay xuống:
“Về rồi?”
"Dạ"
Tình Tình thay xong giầy, chỉ là nhẹ nhàng trả lời một câu, đi qua bên người Tiết Thiệu Trạch không có ý định ngồi xuống liền trực tiếp lên lầu.
Cô sau khi 10 tuổi mới đến cái nhà này. Cùng với người gọi là cha ruột không có cảm giác thân thiết cho lắm, huống chi thời điểm cô về đây, cái nhà này đã có nữ chủ nhân khác, còn có một đứa em gái chỉ nhỏ hơn cô mấy tháng.
Cô thực ra không muốn ở trong nhà của Tiết Thiệu Trạch, cũng không muốn mang họ của ông, cô muốn qua Mỹ sống với mẹ và em trai, nhưng mẹ nói cho cô biết cô không thể đi được.
Từ khi cô có trí nhớ đến nay, mẹ luôn luôn rất lạnh lùng, chỉ có lúc nhìn 2 chị em bọn cô mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Khi còn bé, công việc của mẹ luôn đi sớm về trễ, mà cô cùng với em trai luôn ở nhà chơi, cô biết mẹ khổ cực như vậy cũng là vì bọn họ, nhưng mẹ sẽ không để cho bọn họ gọi một tiếng “Ba”
Khi còn bé cô rất sợ nhìn thấy ông ngoại, bà ngoại, mặc dù cô cũng có ít cơ hội nhìn thấy họ, nhưng ánh mắt của bọn họ lúc nhìn cô với em trai luôn mang theo vẻ chán ghét.
Cô không biết vì sao ông bà ngoại lại không thích mình, ông bà ngoại của người khác sẽ đến nhà trẻ đón họ tan trường, mua kẹo, mua bánh cho họ ăn, cho đến sau khi lớn lên, cô dường như đã hiểu một chút.
Bọn họ ghét mẹ, ghét mẹ không nghe lời bọn họ bỏ nhà đi theo một tên tiểu tử nghèo 2 bàn tay trắng. Kết quả, cô với em trai thành những đứa bé không có cha.
Ngày đó, trời đổ mưa, mẹ cùng với cậu đồng thời trở về. Cô nhìn trên khuôn mặt của mẹ vẫn là nụ cười nhàn nhạt, cậu thì đứng 1 bên không nói gì, cô ngồi xổm xuống, nói ba của bọn họ tìm đến cô, nhưng mẹ không thể để ba cô mang hết 2 người đi, chỉ có thể để ba mang cô đi, sau đó cậu sẽ mang mẹ và em trai đến một nơi yên tĩnh khác mà sinh sống.
Cô cũng muốn học theo những đứa trẻ khác khóc rống lên, vì sao mẹ chỉ cần em trai mà không cần cô? Nhưng cô không làm được, bởi vì cô thấy lúc mẹ nói những lời này mẹ đang khóc, thậm chí khóc rất đau lòng.
Cô hỏi mẹ muốn đi đâu? Mẹ chỉ nói với cô, để cho cô trở về cùng ba, không thể để cho ba biết cô còn có em trai, bằng không cả đời này bọn họ cũng đừng mong sống yên ổn.
Mới 10 tuổi, cô lệ rơi đầy mặt nhìn mẹ, còn có em trai trời sinh bệnh tim nên sắc mặt không tốt, cô không dám không đồng ý với mẹ.
Tình Tình không biết cùng người cha trên danh nghĩa này nói gì, nên bước nhanh qua khỏi phòng khách, đi lên lầu.
"Tình Tình, chờ một chút."
Khi cô sắp bước lên cầu thang, thì Tiết Thiệu Trạch đã lên tiếng gọi cô.
"Có chuyện gì không?"
Tình Tình dừng ở bậc thang kế tiếp, không quay đầu lại, nhìn người đàn ông cô nên xưng là “ba” này.
Từ năm 10 tuổi sau khi về tới đây, số lần cô mở miệng gọi “ba” ít đến mức chỉ tính trên 10 đầu ngón tay. Bình thường ông rất ít khi ở nhà, quan tâm đối với cô chỉ dùng tiền tài để đền bù.
“Đi thay 1 bộ lễ phục, tối nay chúng ta sẽ tham gia thọ yến của nhà Mộ Dung”
Tiết Thiệu Trạch đứng lên, đi tới bên cạnh cô con gái vẫn còn cúi đầu không nhìn ông, thời điểm nghe ông nói muốn cùng cô đi ra ngoài, cô chợt mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
“Con cũng phải đi sao?”
Tình Tình bỗng chốc quên mất cô ghét người đàn ông này, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, mặc dù tuổi đã gần 50 thế nhưng vẫn anh tuấn, thành thục, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, người này chính là cha ruột của cô
Cô không biết Tiết Thiệu Trạch vì sao muốn tìm cô và mẹ. Mặc dù ông ngoại và bà ngoại không thích bọn họ, nhưng cô với em trai cũng không có ồn ào. Một nhà 3 người bọn họ dưới sự sắp xếp của cậu sống cũng tốt lắm.
Mặc dù công việc của mẹ có vất vả một chút, nhưng cậu sẽ thường đưa sinh hoạt phí cho bọn họ, sau đó mang em trai đi khám bệnh.
Cuộc sống của Tiết gia cũng có thể có yên ả như vậy, trừ những lúc Tiết Thiệu Trạch không có ở nhà, 2 mẹ con kia sẽ cười nhạo cô. Bình thường ông sẽ không tới yêu cầu cô tham gia những bữa tiệc xã giao như thế này, cô cũng vui vẻ an tĩnh sống trong phòng của mình. Nhưng hôm nay tại sao…..
"Đúng vậy, chúng ta cũng phải đi."
Tiết Thiệu Trạch nói chúng ta, đương nhiên bao gồm cả những người không vừa mắt với cô, nhưng vì ngại có Tiết Thiệu Trạch cho nên đối xử khách khí với cô. Chính là mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ Tinh Tinh của cô.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy 2 cha con của họ đứng gần nhìn nhau như thế.
Tiết Thiệu Trạch nhìn khuôn mặt càng lớn càng tượng tự mẹ cô, trong lòng dâng lên từng đợt đau đớn và áy náy. Tại sao, Quân Hoa?. Vì sao cơ hội để chuộc tội em cũng không cho anh?
“Con cảm thấy mệt mỏi, có thể….”
Trên lầu truyền đến tiếng vang, khiến cho Tình Tình khôi phục tinh thần lại, không nhìn khuôn mặt khiến cô không biết phải làm sao nữa.
“Thiệu Trạch, em nói rồi, Tình Tình nhất định không muốn đi cùng chúng ta. Em thấy sắc mặt nó có chút tái nhợt, không bằng để nó ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi?”
Tình Tình giương mắt nhìn mẹ kế Lữ Bích Viện và em gái Tiết Tinh Tinh đã thay đổi lễ phục đẹp đẽ, tay cặp tay xuống cầu thang. Trên khuôn mặt của Tiết Tinh Tinh lộ vẻ khiêu khích rõ ràng, giống như đắc ý, ước gì nàng không đi thì còn gì bằng.
“Bà nói bớt 2 câu, không ai nói bà câm đâu” Tiết Thiệu Trạch lạnh lùng nói.
Tình Tình không hiểu vì sao Tiết Thiệu Trạch chưa bao giờ nói chuyện với Lữ Bích Viện bằng giọng điệu tử tế. Chỉ là, cô nghĩ đây không phải là điều cô nên hỏi.
“Em chỉ quan tâm nó thôi”
Sắc mặt Lữ Bích Viện trở nên khó coi, Tiết Tinh Tinh đứng ở bên người bà, nếu như không phải mẹ cô nắm chặt tay của cô, cô đã sớm nổi giận với Tình Tình.
“Các người tới phòng khách trước chờ một lát”
Tiết Thiệu Trạch nhìn sắc mặt con gái quả thật có chút tái nhợt:
“Tình Tình chỉ sắc mặt không tốt mà thôi, nếu con cảm thấy không thoải mái, đến lúc đó cha sẽ bảo tài xế đưa con về trước được không? Hơn nữa, nhà Bách Lâm cũng là nhà kinh doanh, sau này các con kết hôn cũng sẽ có những bữa tiệc xã giao như vậy. Không bằng hôm nay con nên làm quen đi, bữa tiệc ở nhà Mộ Dung không phải ai muốn cũng có thể tham dự”
Nếu như không phải ông cùng với nhà Mộ Dung có giao tình tương đối sâu, cũng chưa chắc có được cơ hội này. Không phải ông muốn ép buộc con gái đi, mà gần đây việc làm ăn của Dương gia cũng không thuận lợi cho lắm, nguyên nhân không thuận lợi cũng là do nội quy kiểm nghiệm của ngành thực phẩm mới ra. Nhà Mộ Dung muốn xóa bỏ lượng lớn nhà máy lạc hậu không hợp quy định.
Công ty của Dương gia kinh doanh ngành thực phẩm. Cho nên con gái mặc dù đã đính hôn với Dương Bách Lâm. Nhưng vẫn chưa công bố với báo chí.
Nếu như công ty thực phẩm của Dương gia có xảy ra vấn đề, có thể đến lúc đó còn có thể ra mặt nói 1 tiếng. Đó là lý do vì sao hôm nay ông muốn đưa con gái đến làm quen với trưởng bối nhà Mộ Dung.
Ông chỉ hy vọng con gái có thể sống an nhàn, hạnh phúc nửa đời sau. Đây là ông nợ Quân Hoa. Ông muốn con gái ông có thế sống những tháng ngày vui vẻ.
“Vậy con đi lên thay quần áo trước” Tiết Thiệu Trạch nói xong, cũng không cho phép cô cự tuyệt.
Nhưng, lời của ông cũng khiến Tình Tình không khỏi khủng hoảng. Cô rất thích Dương Bách Lâm, nhưng chưa từng nghĩ tới cuộc sống kết hôn sau này.
Tiết Thiệu Trạch thật sự đã làm cho cô thất tỉnh sâu sắc. Vậy, nên thử một chút đi, có lẽ cũng không khó như trong tưởng tượng!
“Tình Tình, nhớ mặc quần áo đẹp một chút”
Lữ Bích Viện nghe Tiết Thiệu Trạch dễ dàng thuyết phục Tình Tình. Trong lòng rất không thoải mái. Tinh Tinh từ khi ra đời vẫn đi theo bên cạnh hắn, nhưng chưa từng thấy hắn đối xử như vậy.
Hơn nữa, cô cũng nghe ra được ý tứ trong lời của Tiết Thiệu Trạch. Dương gia, Dương gia, không phải là vị hôn phu của Tình Tình sao?
“Lữ Bích Viện, con gái của tôi không cần bà quan tâm” Thái độ của Tiết Thiệu Trạch cũng không lạnh không nhạt, nhưng Lữ Bích Viện cũng không dám lên tiếng nữa. Tiết Tình, tao nhất định sẽ khiến mày đẹp mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc