Bảo Bối Của Tổng Tài - Chương 45

Tác giả: Brenna Hu

Sau khi đưa cô trở về nhà, Phó Vũ Hàn tức giận đóng sầm cửa lại. Anh thật sự không nghĩ cô lại chọn một công việc như vậy để làm. Anh hỏi cô:
" Băng Nhi, có rất nhiều công việc khác phù hợp với em hơn sao em không chọn lại chọn việc phục vụ tại nhà hàng ? "
" Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh "
Cô cũng tức giận không kém
" Tại sao lại không liên quan đến anh? "
" Xin hỏi Phó tổng, quan hệ hiện tại của chúng ta là gì?
Quan hệ của chúng ta không còn giống như trước nữa. Cho nên, tôi xin anh đừng xen vào cuộc sống của tôi có được không? "
" Em... Tôi muốn hỏi em, tại sao tên lúc nãy sàm sỡ em, tại sao em lại không phản ứng gì hết vậy? "
" Đó là chuyện của tôi không liên quan đến anh "
" Em.... "
Anh tức giận, nhấc tay lên định tát cô. Nhưng anh khi tay anh vừa sắp đến mặt cô thì dừng lại. Còn cô thì trừng mắt nhìn anh. Thấy anh không định đánh mình, cô cười nhếch môi rồi nói với anh:
" Phó Vũ Hàn, tại sao anh không đánh tôi? Không nỡ đánh sao? "
Anh cảm thấy không thể kìm chế được cơn tức giận của mình. Anh nắm chặt lấy tay Trần Băng. Đè cô xuống bộ sofa dài phía sau.
Phó Vũ Hàn nhìn thấy trên bàn có sợi dây. Anh liền lấy sợ dây trói chặt tay tay cô lại. Cô không biết anh đang định làm gì nên ra sức hỏi. Đáp lại câu trả lời chỉ là một sự im lặng của anh.
Phó Vũ Hàn cúi người xuống bế cô vào phòng. Vào đến phòng, anh thẩy cô lên giường. Cô thật sự không biết anh đang định làm gì. Khi thấy anh đến gần, cô cố cách xa anh và nói:
" Anh định làm gì hả?
Không được đến đây "
Anh tiến ngày càng gần tới cô rồi đè lên người cô, nói nhỏ vào tai:
" Tôi muốn làm gì thì tôi làm đó. Không phải em đã không phản ứng với tên sàm sỡ em lúc nãy hay sau. Tôi bây giờ là muốn có em, tôi muốn em mãi mãi là của tôi, TÔI MUỐN CHIẾM LẤY EM "
" Anh dám.... "
Cô chưa nói hết câu đã bị đôi môi anh chiếm lấy. Anh mạnh bạo chiếm lấy những mùi vị trên người cô. Bàn tay anh từ từ cởi từng nút trên chiếc áo sơ mi của cô. Bàn tay mò vào bên trong ôm sát lấy eo của cô.
Cô né tránh nụ hôn của anh. Cố gắng xoay mặt mình quay bên khác. Anh thấy vậy liền nói với cô:
" Tôi nói cho em biết, cho dù có một trăm lần hay một ngàn lần tôi cũng sẽ không chấp nhận lời chia tay đâu
Trong người em đã có máu của tôi, em nghĩ tôi sẽ để em thoát khỏi tôi dễ dàng như vậy sao "
" Vũ Hàn, tôi xin anh đó. Mau thả tôi ra đi "
Cô thành khuẩn xin anh. Nhưng anh vẫn lạnh lùng nói với cô
" Em là của tôi "
Trần Băng không ngờ sự độc chiếm của anh lại cao đến vậy.
Khi thấy anh " chiếm tiện nghi " của mình. Cô đã cố vùng vẫy hết sức nhưng không thoát được
" Không... tôi không muốn "
Anh ôm lấy phía sau đầu của cô, ôm chặt vào lòng. Anh nói:
" Đừng sợ, chỉ đau một chút thôi "
Sau khi anh nói, tiếng la êm ái của cô bắt đầu phát lên. Anh cảm thấy rất sung sướng khi nghe từ chính cô.
Cô cảm thấy rất hận bản thân mình. Hận vì đã không tự bảo vệ cho mình. Hận vì để người đàn ông này đè lên cơ thể mình. Hận vì đã là người cho anh ta phát tiết. Cô cảm thấy mình không còn mặt mũi để nhìn mọi người
Còn anh thì đang sung sướng với cơ thể của cô. Sau khi sung sướng xong, anh thấy cô có vẻ đã rất mệt nên đã lấy thân ôm cô ngủ suốt đêm đó.
Sáng hôm sau, khi anh thức dậy chỉ thấy một mình mình nằm trong còn. Không thấy cô đâu, anh vội vã tìm. Tìm khắp nhà nhưng vẫn không thấy cô. Anh chợt nhớ, mình đã tìm rất nhiều chỗ nhưng chỉ có phòng tắm là chưa tìm. Anh vội đến phòng tắm, anh định mở cửa nhưng có lẽ đã bị cô khóa từ bên trong.
Anh đứng bên ngoài nói vọng vào:
" Băng Nhi, em làm gì trong đó vậy? Mau mở cửa đi, Băng Nhi "
Không nghe được câu trả lời của cô. Căn nhà chỉ xuất hiện sự im lặng bất thường.
Cảm thấy lo lắng, không lẽ cô định làm điều gì dại dột trong đó. Nghĩ vậy nên anh phá cửa vào. Khi phá được cửa, anh như ૮ɦếƭ lặng khi thấy cô ngồi bệt xuống sàn nhà, đầu dựa vào cạnh của bồn tắm. Một bàn tay của cô để trong bồn tắm được xả rất nhiều nước, trên tay xuất hiện rất nhiều vế rạch. Tay còn lại cầm một con dao có rất nhiều máu.
Anh định bế cô đến bệnh viện. Nhưng anh lại phát hiện một tờ giấy nhỏ với dòng chữ được cô nắn nót:
" Những gì tôi nợ anh, tôi đã trả cho anh.
Tình cảm anh nợ tôi, tôi không cần "
Khi anh đọc được những gì mà cô viết, anh không cầm được nước mắt của mình. Không suy nghĩ nhiều, anh bế cô lên xe. Chạy thật nhanh đến bệnh viện với hy vọng là sẽ cứu được cô.
Nếu như hôm qua anh không làm tổn thương cô thì có lẽ hôm nay cô đã không quyết định tự tử. Nếu như cô xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ đi theo cô. Cho dù cô ૮ɦếƭ, anh cũng sẽ ૮ɦếƭ theo cô
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc