Tối hôm sau, Trần Băng đang chỉnh lại quần áo cho Phó Vũ Hàn. Trên gương mặt thể hiện sự hạnh phúc.
Khi đến buổi đấu giá, có rất nhiều đồ quý giá. Có duy nhất 1 món anh nhất định phải giành lấy cho bằng được. Đó chính là chiếc nhẫn được làm bằng kim cương. Giá khởi điểm của nó là 20 triệu USD. Sau đó, đã có nhiều người đưa giá cao hơn.
Phó Vũ Hàn quyết tâm lấy cho bằng được chiếc nhẫn ấy nên đã ra giá 400 triệu USD.
Kết quả như anh mong muốn. Chiếc nhẫn đã thuộc về anh. Khi được người dẫn chương trình buổi tiệc hỏi anh định tặng chiếc nhẫn này cho ai, anh đã vui vẻ trả lời:
" Tôi sẽ tặng chiếc nhẫn này cho một người con gái quan trọng nhất trong đời tôi. Không ai có thể sánh được với cô ấy "
Khi nghe những lời này của anh. Những tiểu thư khác họ rất ngưỡng mộ, không biết người con gái quan trọng đó là ai. Cô gái ấy thật là diễm phúc khi được anh tặng món quà như vậy.
Khi buổi tiệc kết thúc, anh định ra xe trở về Phó gia thì có người chạy ra thông báo với anh là có người muốn gặp. Khi anh đi theo người này vào một căn phòng thì bất ngờ có kẻ bịt thuốc mê anh từ phía sau khiến anh ngất đi.
Tại Phó gia, trời đã dần tối đi nhưng vẫn không thấy Phó Vũ Hàn trở về, Trần Băng lo lắng không yên.
Bỗng nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại lạ. Người này kêu cô hãy đến khách sạn Hoàng Gia, phòng 1210. Lúc đầu cô cảm thấy rất kì là, luôn dự cảm có điều gì đó bất lành.
Cuối cùng cô vẫn quyết định đi đến khách sạn đó
Đi đến khách sạn, cô hỏi nhân viên về phòng 1210. Họ kêu cô hãy đi lên tầng 1 sẽ thấy phòng 1210. Khi lên đến phòng, cô cảm thấy nhịp tim của mình đập liên hồi. Cô vừa định mở cửa phòng nhưng rồi lại rút tay ra, cứ lặp lại như vậy vài lần. Cô lấy hết can đảm mở cửa phòng ra, cô cũng rất muốn biết người lạ mặt gọi cho cô rốt cuộc là muốn cho cô biết điều gì
Khi cô mở cửa phòng ra, đập vào mắt cô là cảnh Phó Vũ Hàn đang nằm trên giương. Bên cạnh là một người phụ nữ khác. Chính xác là Hàn Minh Thư. Cả hai nằm không một mảnh vải trên người.
Cô như không tin vào mắt mình. Chân không còn sức đứng vững, lùi về phía sau. Phó Vũ Hàn chợt tỉnh dậy, nhận ra ánh mắt bất thường của cô nhìn mình. Anh chợt ngồi dậy thấy người phụ nữ nằm bên cạnh mình không mặc quần áo, và mình cũng vậy.
Hai vội mặc quần áo vào và chạy đến bên cô giải thích. Với hy vọng là cô sẽ tin những gì mình nói. Nhưng không như anh mong đợi, khi anh vừa giải thích. Một tiếng động lớn chợt vang lên
" Chát.... "
" Băng Nhi, xin em hãy nghe anh giải thích "
Anh vẫn cố giữ lấy cô. Cô bịt chặt hai tai mình lại nói với anh
" Tin. Anh kêu tôi tin anh.
Tôi rất muốn tin anh. Nhưng thật sự không thể. Anh phản bội tôi lại muốn tôi tin anh. Anh xem tôi là con ngốc có đúng không? "
Cô vừa nói, hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống
" Xin em hãy tin anh. Anh thật sự không phản bội em.
Là do có người sắp đặt. Có kẻ đã bịt thuốc mê anh. Sau đó, anh thấy mình nằm ở đây. Anh định sau khi buổi tiệc kết thúc sẽ trở về với em.
Bây giờ anh sẽ lập tức gọi Hàn Minh Thư thức dậy. Cô ta sẽ giải thích với em
Anh thật sự không phản bội em "
Nói rồi, anh vội đi đến chỗ Hàn Minh Thư. Gọi cô ta thức dậy, khi cô ta vừa thức đã mở giọng ỏng ẹo. Ôm lấy người anh rồi nói:
" Vũ Hàn, lúc nãy anh ђàภђ ђạ người ta rất mệt đó. Bây giờ lại kêu người ta thức "
" Cô nói cái gì? "
Anh ngạc nhiên với hành động này của Hàn Minh Thư. Đẩy cô ta ra khỏi người mình. Chạy đến bên Trần Băng nói:
" Em đừng nghe cô ta nói. Không phải như vậy đâu "
" Đủ rồi Phó Vũ Hàn. Anh kêu tôi nghe cô ta giải thích, tôi cũng đã nghe rồi. Bây giờ anh còn muốn gì nữa
Chúng ta hãy kết thúc tại đây đi "
Nói rồi, cô ôm trong lòng sự đau khổ chạy đi
Anh biết cho dù mình có níu kéo cô cũng không thành. Lập tức quay vào trong xử lí mớ hổn độn này. Anh đóng cửa phòng lại, bấm khóa. Dùng ánh mắt Gi*t người nói chuyện với Hàn Minh Thư:
" Là ai đã sai khiến cô hại tôi và Băng Nhi "
" Vũ Hàn, anh nói gì vậy. Ai là ai? Em thật sự không hiểu Trần Băng đó thì có gì tốt.
Em yêu anh lâu như vậy, tại sao lại không chấp nhận tình cảm của em "
Cô ta tức giận nói với Phó Vũ Hàn
" Cô sẽ mãi mãi không thể so sánh được với cô ấy.
Tôi có thể mất bất kì ai, nhưng không thể để mất cô ấy "
Nói rồi, anh quay vào trong mặt quần áo chỉnh tề. Chuẩn bị rời khỏi căn phòng mà anh không bao giờ muốn vào. Khi anh chuẩn bị rời khỏi phòng, Hàn Minh Thư đã lấy hết can đảm của bản thân mình nói sự thậy cho anh biết:
" Có lẽ đối với anh, em luôn là một kẻ lẳng lơ, không ra gì. Nhưng điều mà em thật sự nghiêm túc và không bao giờ hối hận. Đó chính là yêu anh "
Đáp lại câu nói của cô chỉ là một tiếng đóng cửa phòng thật mạnh. Khi anh rời đi, cô đã thật sự bộc lộ được con người mình. Cô cong người lại khóc như những cô gái bị thất tình khác.
Tuy vẻ ngoài của cô ta là một người kiên cường. Nhưng dù gì cô ta cũng là một người phụ nữ. Cô biết buồn, vui, cũng biết khóc như những người khác