--------- Một tuần sau ----------
Cô đã suất viện được một tuần rồi, nhưng cô vẫn cứ như vậy. Chỉ nằm một chỗ tự nhốt mình vào trong phòng mà khóc, hằng ngày cô ăn không được nhiều, có thể chỉ uống một ly sữa hay là húp một chút canh bổ. Có người mẹ nào khi mới mất đi con của mình mà lại không đau lòng đâu chứ
Bây giờ cô đã ngủ rồi, cô khóc rất nhiều đến cạn kiệt sức lực mà ngủ thi*p đi. Lúc này Thiên Hạo mới vào phòng xem tình hình sức khỏe cô cô ra sao, vừa bước vào thì đã nghe miệng cô phát ra vài âm thanh khiến tim anh như vỡ ra thành từng mãnh "Hà Thiên Hạo, tôi hận anh"
Thật không ngờ ngay cả trong giấc mơ cô cũng hận anh, anh phải làm sao mới khiến cho cô hết hận anh đây, chẵng lẽ sẽ thả cho cô được tự do hay sao. Không, anh không rộng lượng đến mức đó, anh không thể thả tự do cho Nguyệt Nhi được, vì cô là người phụ nữ của anh, là vợ của anh cho nên việc cô muốn rời khỏi anh sẽ không bao giờ sảy ra đâu. Thà để cô càng hận anh còn tốt hơn là để cô quên anh
Đang ngồi suy nghĩ một hồi thì cô chợt thức, nhìn thấy anh khiến cô vừa vui vừa buồn "Sao anh lại ở đây"
Anh bừng tỉnh thoát khỏi cái suy nghĩ lúc nãy "Sao nào, anh không thể vào đây sao. Em đừng quên đây là phòng của anh"
Cô cố gắng ngồi dậy "Vậy được, để tôi đi"
Anh kéo tay cô lại "Em nằm xuống nghĩ ngơi đi, anh sẽ kêu người nấu cháo cho em"
Cô phất lời anh "Tôi không cần"
Anh dùng lực ép cô nằm xuống rồi đắp mền lại cho cô "Mau nghỉ ngơi thêm đi, đừng cãi lại lời của anh" (t/g: Ê thằng Thiên Hạo kia bộ anh là ông nội của người ta hay sao mà lại không cho người ta cãi lại anh hả. T/H: Im đi, cô có tin là tôi bắt cô sang Châu Phi nhốt lại không hả. Con t/g lập tức câm nín)
---------- Một lúc sau -----------
Anh mang cháo tôm say do chính tay anh nấu đem lên cho cô ăn. Anh ngồi xuống bên cạnh cô "Mau ngồi dậy ăn chút cháo đi, đây là do anh nấu cho em ăn"
Nghe thấy chữ anh nói là nấu cho cô ăn khiến lòng cô chợt nhói. Cô nghe lời ngồi dậy, cô định cầm lấy tô cháo nhưng bị anh cầm chặt không đưa "Anh phải đưa đây thì tôi mới ăn được chứ"
Anh ʍúŧ lên một muỗng cháo thổi cho nó nguội rồi đưa lên miệng cô "Ngoan, anh đút cho em ăn"
"Tôi tự ăn được, tôi không cần sự bố thí tình thương của anh" cô ngậm đắng nuốt cay mới có thể nói ra được những lời này
"Bây giờ em là muốn anh đút cho em ăn cháo hay là muốn anh ăn em đây hả" môi anh khẽ nhếch lên. Đam Mỹ Hay
Cô hơi sợ bởi lời nói của anh mà há miệng ra để anh đút cháo cho cô ăn. Cô ngoan ngoãn ăn hết một tô cháo rồi ngủ, thấy cô ngủ rồi anh mới chịu đi ra ngoài
Sáng hôm sau cô đang ngủ ngon thì bị cái gì đó ước tạc vào mặt mình, đó là nước. Mở mắt ra thì nhìn thấy tay anh đang cầm một cái ly. Thì ra anh chính là người tạc nước vào mặt cô, anh thật quá đáng
Cô ngồi dẫy quát lớn "Anh đang làm gì vậy hả. Sao anh lại đổ nước lên mặt tôi"
Anh chỉ tay vào cái đồng hồ "Em nhìn đi, bây giờ là mấy giờ giờ rồi mà em còn ngủ. Mau dậy rồi đi xuống làm việc nhà cho tôi"
Môi cô hơi nhếch lên "Gì chứ, anh bắt tôi phải làm việc nhà sao. Anh đừng quên tôi vẫn còn là vợ của anh đó, không phải người hầu của anh để anh kêu gì thì tôi phải làm theo"
Anh Ϧóþ chặt cằm cô "Con của tôi đã không còn nữa thì em đối với tôi con thua một người hầu. Em mau chóng thức dậy rồi đi xuống làm việc nhà cho tôi, từ ngày hôm nay trở đi em không được cãi lại lời tôi néu không hậu quả tôi sẽ không thể kiểm soát được"
Cô đành câm nín chấp nhận nghe lời. Suốt mấy tuần qua không có ngày nào cô được yên ổn sống cả. Ngày nào cũng làm việc mệt mỏi, đến tối thì bị ђàภђ ђạ thân xác lẫn tinh thần, sáng cô mệt mỏi nhưng anh vẫn không tha cho cô. Bắt cô phải làm việc, trong nhà có rất nhiều người hầu nhưng mọi việc nặng nhọc trong nhà anh đều bắt cô làm.