Khấu Băng cầm laptop trên tay đưa cho Uyển Tình, Uyển Tình còn chưa có thói quen hắn gặp chuyện gì cũng đưa mình lên vị trí đầu, nghi hoặc tiếp nhận lấy, mở ra.
“Đọc cho ta nghe.” Kim lão phu nhân nói.
Uyển Tình gật đầu, cầm cuốn sổ đọc: “Không biết bắt đầu viết từ đâu, nhưng hiện tại không thể liên hệ được với mẹ, chỉ có thể đem phán đoán của mình viết xuống đây. Nếu mình gặp chuyện bất trắc, hi vọng bà ấy có thể thông qua đây biết được chân tướng.”
Kim Uyển Uyển kể lại quá trình mình bị thất lạc — bị Khâu Ngũ gia đưa đi tới ven một con suối ở thành phố C, giao cho một đôi vợ chồng xa lạ, mà đôi vợ chồng kia lại là người buôn lậu. Sau đó đi theo đôi vợ chồng kia không lâu, bà liền phát hiện không thích hợp, đem hai cái vòng cổ Kim lão phu nhân giao cho bà đeo vào, trong đó đem một cái đeo lên cổ Kim Diễm Diễm.
Bà ấy vẫn nhớ rõ mình là ai, có một đoạn thời gian nghĩ đến cha mẹ ruột thì không cần mình —— cha mẹ nuôi lại cứ đánh chửi mình như vậy. Chờ bà cùng Bạch Đông Minh sống cùng nhau sau đó nghe được tin tức đứt quảng của Long Diễm Minh, mới biết được gia đình mình cơ hồ nhà tan cửa nát, đã từng trở về tìm Kim lão phu nhân.
Nhưng người ta căn bản không để ý tới bà, là một cô gái thì bà không biết làm sao.
Bà sửa lại biện pháp, đi sòng bạc trên danh nghĩa của Long Diễm Minh, đi chơi quán bar, nhân cơ hội hỏi thăm. Mới nghe được một nửa đã bị người đuổi Gi*t. Bà mẫn cảm phát giác được rằng trong Long Diễm Minh có người không muốn bà xuất hiện, không muốn bà nhận tổ quy tông.
Bà không biết là ai, chỉ có thể âm thầm điều tra, đồng thời tìm kiếm em gái. Bỏ rơi em gái, trong lòng bà thực áy náy. Nghĩ đến mình ở Triệu gia chịu khổ, sợ em gái cũng đồng dạng phải chịu khổ. Nếu thật sự là như vậy, bà nhất định không có mặt mũi đi gặp mẹ. Bà hy vọng có thể tìm được em gái, sau đó cùng nhau về nhà.
Về nhà là nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của bà.
Trong quá trình tìm kiếm Từ Khả Vy, bà đã biết là ai đã đuổi Gi*t mình: “Chủ mưu phía sau bức màn là chú ba. Không, ông ta đã không phải là chú ba của mình! Nói không chừng cha cũng bị ông ta hại ૮ɦếƭ, mẹ khẳng định bị ông ta giam lỏng rồi, bằng không vì sao mình tìm không thấy?”
Bà để lại các loại tư liệu tìm kiếm Từ Khả Vy, cuối cùng manh mối đứt đoạn ở Phúc Lợi Viện. Bà nghĩ đã tìm được rồi, ở trên cuốn sổ bà viết: “Hơn phân nửa là em ấy, chỉ cần trở về điều tra người này thì tốt rồi. Em ấy cùng mình ở cùng một thành phố, có lẽ cả hai đã từng gặp mặt …”
Đáng tiếc khi bà đi tìm thì xảy ra tai nạn xe cộ. Bà sợ hãi Âu tam gia phát hiện Từ Khả Vy nên không dám đi tìm. Cuộc tai nạn xe cộ kia làm cho bà và Bạch Đông Minh nằm viện nửa tháng, sau khi khỏe hẳn, hai người liền vụng trộm đi Thụy Sĩ, cuối cùng mở két sắt ra để vào các thứ này kia.
“Nếu phát sinh chuyện gì bất trắc, hi vọng em gái hoặc mẹ có thể tìm thấy mấy thứ này. Mình không yên lòng nhất là Phẩm Nhu, hi vọng hai người chiếu cố cho con bé thật tốt.”
Uyển Tình khép quyển sổ lại, nhìn Kim lão phu nhân. Kim lão phu nhân nước mắt đầy mặt, sau một hồi lâu mới nói: “Lòng muông dạ thú!”
Uyển Tình quay đầu lại, phát hiện Khấu Băng và rất nhiều người cũng không có ở đây, xem bộ dáng là đã đi thu thập Âu tam gia.
Thu thập Âu tam gia không tốt, dù sao Lão đại đương nhiệm là cháu của ông ta, đại bộ phận thế lực Long Diễm Minh đều ở trong tay bọn họ.
Sáng ngày thứ hai, Khấu Băng trở về hướng Kim lão phu nhân báo cáo. Tình hình bây giờ không được lạc quan cho lắm, thực không nghĩ qua là khả năng đám người kia đều đã bị Âu gia Gi*t.
Kim lão phu nhân nói: “Trước tiên đem Âu Kỳ Thắng xử lý!”
Uyển Tình cùng Mục Thiên Dương cả kinh.
Mục Thiên Dương đã nhờ Âu Kỳ Thắng giúp không ít việc, vài năm nay hợp tác với nhau làm việc, cùng nhau phát tài; Uyển Tình đã gặp qua Âu Kỳ Thắng vài lần, ấn tượng không xấu, mà khi Từ Khả Vy gặp chuyện cũng may có hắn có hỗ trợ —— hai người thật không nhẫn tâm.
Kim lão phu nhân oán hận nói: “Lão già kia làm hại mẹ con chúng ta chia lìa nhiều năm như vậy, cuối cùng âm dương cách trở, vĩnh viễn xa cách, Phẩm Nhu và con rể cũng bị hắn hại ૮ɦếƭ...... Tại sao ta lại đau lòng cho dã chủng nhà hắn?!”
Khấu Băng gật đầu: “Cái này để cháu đi.”
“Đợi chút!” Uyển Tình kêu lên.
“Sao vậy?” Kim lão phu nhân nghi hoặc nhìn cô.
“Bà ngoại, bà muốn Gi*t Âu Kỳ Thắng?” Uyển Tình hỏi.
“Không Gi*t hắn, hắn sẽ Gi*t ta! Gi*t tất cả mọi người nơi đây!”
“Nhưng mà...... Không có biện pháp khác sao?”
“Như thế nào, cháu biết hắn?” Kim lão phu nhân sắc bén hỏi.
Mục Thiên Dương nói: “Hắn đã cứu Uyển Tình, so với mạng còn nặng hơn. Nếu lúc trước không có hắn, khả năng lão phu nhân bà ngay cả một người thân cuối cùng cũng mất đi.”
Uyển Tình gật đầu: “Có thể lưu lại mạng của hắn hay không?”
Kim lão phu nhân hơi cân nhắc, gật đầu: “Nếu đã cứu huyết mạch cuối cùng của ta, ta liền thả cho hắn một con đường sống đi...... Nghĩ biện pháp ngăn hắn lại! Chuẩn bị mấy cân thuốc phiện đưa đến Bất Dạ Thành đi, để cảnh sát đem hắn bắt đi, làm cho hắn ở bên trong ở vài ngày, chờ ân oán của ta và ông nội hắn kết thúc rồi nói sau!”
Đúng lúc này, bên ngoài có người chạy vào, kêu lên: “Lão đại chạy rồi!”
“Nói rõ ràng chút!” Khấu Băng nổi giận gầm lên một tiếng.
Người nọ hoảng sợ, nghĩ đến lão phu nhân cùng Âu gia bất hòa, lập tức sửa miệng nói: “Âu Kỳ Thắng! Âu Kỳ Thắng vừa mới ngồi máy bay tư nhân đi Hải Nam rồi!”
“Hắn đi Hải Nam làm gì?” Khấu Băng nghi hoặc, xoay người nói với Kim lão phu nhân “Ta đi nhìn xem.”
Một giờ sau, hắn dẫn theo một người trở về — Trợ thủ đắc lực của Âu Kỳ Thắng, Sở Duy.
Sở Duy hướng Kim lão phu nhân khom người chào, gật đầu với Uyển Tình: “Tiểu thư.”
Uyển Tình liền ngồi thẳng lưng, nhìn hắn.
Kim lão phu nhân hỏi: “Lão đại nhà ngươi đâu?”
“Lão phu nhân cũng biết, Lão đại và Tam lão gia cũng không có tình cảm ông cháu.”
“Không có tình cảm ông cháu, sẽ cất nhắc hắn lên vị trí Lão đại? Lúc ấy hắn tính toán như thế nào?!”
Sở Duy cười, nhìn Khấu Băng liếc mắt một cái: “Kỳ Thắng không lo chức Lão đại này, không phải có Băng gia hay sao? Tam lão gia tự nhiên không thích, còn không bằng giúp đỡ một bù nhìn có phải không?”
“Hừ ~” Kim lão phu nhân nở nụ cười, vẻ mặt ôn hoà nhìn hắn “Ta thích ngươi nói thẳng như vậy. Ngươi nói đi, Lão đại các ngươi tính thế nào?”
“Lão đại đi Hải Nam, tất nhiên là mặc kệ mọi chuyện.”
“Tam lão gia nhà ngươi đồng ý? Hắn nói sẽ mặc kệ không quản sao? Trốn đi thì có ích lợi gì? Người phía dưới cũng không bởi vì hắn không có ở đây mà không động thủ! Hắn không ở đây, cái lão già kia càng có thể trực tiếp ra lệnh!”
Sở Duy vuốt cằm cười: “Lão phu nhân chờ xem là được rồi, qua đêm nay tự nhiên là gặp được.”
“Ý ngươi là trước đêm nay chúng ta vẫn không thể hành động?” Khấu Băng nhíu mi mắt, sát khí hơi lộ ra.
“Lão đại đã phân phó, không có mệnh lệnh của hắn, tất cả đều không cho phép nhúc nhích. Nói cách khác, đến lúc đó các anh em đều tọa sơn quan hổ đấu — ái chà, hai đại nguyên lão đánh nhau, anh em tiểu bối cũng chưa có tư cách xen vào nha ~”
“Ta làm như thế nào tin tưởng ngươi?” Kim lão phu nhân hỏi, “Chờ các ngươi kéo dài tới buổi tối, chúng ta liền trở thành thịt nằm trên thớt!”
Sở Duy hơi trầm ngâm: “Nếu lão phu nhân thua, tiểu thư An An chỉ sợ cũng phải chịu liên lụy. Cô ấy hiện tại đã gả cho người ta, tuy không nói mất mạng nhưng ít nhất cũng chịu những ảnh hưởng khác, cũng sẽ thương tâm khổ sở. Lão đại thích cô ấy nhiều năm như vậy, làm sao có thể bỏ được?”
Uyển Tình và anh em Mục gia cả kinh: Âu Kỳ Thắng thích Kim An An? Nhưng Kim An An không phải gả cho hắn a! Tương tư đơn phương?