Trải qua thời gian mấy tiếng đồng hồ dọn dẹp xong phòng ở, đoàn người Uyển Tình và Thiên Tuyết đều đi ra ngoài. Trước tiên người một nhà đến tiệm trà sữa ngon nhất gần đấy ăn uống, hai đứa nhỏ mỗi đứa ăn một phần điểm tâm, đều nói rằng ăn rất ngon.
Ăn xong thì đi dạo các cửa hàng. Uyển Tình muốn mua thêm một ít vậy dụng tẩy rửa, Thiên Tuyết cùng Mục Thiên Thành tính mua cho đứa nhỏ mấy món đồ chơi —— đi quá nhanh nên đã quên mang theo, ngay cả Uông Uông đều để quên ở nhà, hai đứa nhỏ có điểm nhàm chán!
Uyển Tình hỏi: “Cơm chiều định ăn ở đâu? Mình làm sao?”
“Chỉ có thể để cậu làm.” Thiên Tuyết nói, “Ý kiến anh họ cũng vậy!”
Mục Thiên Thành vội vàng nói: “Chị dâu nhỏ, em muốn ăn bít tết do chị làm!”
“Chị sau khi rời đi vẫn chưa làm lại lần nào, chỉ sợ khó ăn.”
“Em sẽ làm cho chị ăn!”
Uyển Tình cười: “Không thể tưởng được Văn Sâm thực sự có lộc ăn nha.”
“ …Chị dâu nhỏ, chị sao lại có thể cười nhạo em vậy?”
“Bởi vì cô ấy là chị dâu của anh.” Thiên Tuyết nói.
Mục Thiên Thành yên lặng thừa nhận khó khăn. Kỳ thật sâu trong nội tâm chị dâu nhỏ đã hoàn toàn nhận mình là vợ của anh họ đi? Bằng không làm sao có thể trêu đùa mình như vậy?!
Mang các đồ vật mua sắm trở về, Mục Thiên Dương cũng đến, vừa vào cửa liền ôm Đương Đương hung hăng hôn vài ngụm, oang oang nói: “Thật lâu không gặp bảo bối nhỏ làm ba ba nhớ muốn ૮ɦếƭ!”
Đương Đương giãy ra khỏi người anh: Làm sao lại rất lâu vậy? Rõ ràng buổi sáng mới gặp đây nha!
Mục Thiên Dương buông cậu bé ra, lại đi ôm Đinh Đinh. Đinh Đinh tránh anh ra, lại bị anh bế lên.
Đinh Đinh ủy khuất đến độ muốn khóc: Ai muốn người ôm a? Cô bé đâu nghĩ nhận anh làm ba ba, lại còn nói Uông Uông của cô bé xấu, còn bảo cô bé vứt bỏ nó đi …Ô ô, không biết Uông Uông có phải hay không bị người này vụng trộm vứt bỏ rồi a.
Mục Thiên Dương hăng hái mở ra một cái gói to, tay sờ sờ vào, hỏi cô bé: “Con đoán ba ba mang cái gì cho con đây?”
Đinh Đinh không để ý tới anh, rầu rĩ không vui ôm một gấu bông hình dạng con khỉ. Cô bé đã để quên Uông Uông ở nhà, Thiên Tuyết chỉ có thể mua con khỉ cho cô bé. Nhưng Uông Uông một mình nằm trên sô pha, cô bé lo lắng buổi tối nó ngủ một mình sợ sẽ lạnh.
Mục Thiên Dương lôi từ trong cái túi ra một đồ vật, để tới trước mặt cô bé: “Nhìn xem đây là cái gì?”
Đinh Đinh lười biếng liếc qua, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên, cơ hồ xúc động muốn nhảy lên. Nhìn sắc mặt anh, cô bé dừng lại một chút, rụt rè lấy con chó nhỏ từ tay anh, thanh âm như ruồi muỗi kêu nói: “Cám ơn.”
“Cám ơn ai a?” Mục Thiên Dương khổ sở hỏi.
Đinh Đinh nhìn thoáng qua Uông Uông trong tay, ngẩng đầu nói: “Cám ơn ba ba.”
Mục Thiên Dương hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, đem gói to đựng một cái xe tàu hỏa đưa cho Đương Đương — đây là trong một đống đồ chơi tùy tiện lấy ra. Nhìn thấy Đương Đương đã ôm trên tay một cái xe lửa mới tinh, anh bất đắc dĩ nói: “Xem ra con đã có rồi.”
Đương Đương ném xe lửa trong tay xuống, chạy lại kêu: “Con thích của ba ba hơn!”
Người mua xe lửa mới - Mục Thiên Thành … Tan nát cõi lòng nhất! Anh bạn nhỏ, các con không thể nịnh nọt như vậy a ~
Buổi tối, Thiên Tuyết cùng Thiên Thành nghĩ muốn lừa gạt đứa nhỏ cùng mình ngủ, hai đứa nhỏ không chút do dự cự tuyệt! Chuyện khác còn có thể thương lượng được, riêng chuyện này thì không được — không có mẹ ở bên người làm bọn chúng sợ hãi!
Mục Thiên Dương chỉ có thể cùng Uyển Tình và hai đứa nhỏ cùng nhau ngủ —— ngủ không được cũng phải ngủ, cùng lắm thì cứ nằm trên đệm nghỉ. Dù sao cũng không thể ngủ ở phòng khách, cũng không thể giành giường ngủ với Mục Thiên Thành, nếu không sẽ bị người ta biết anh vậy mà cùng Uyển Tình ngủ tách ra … Như vậy thật quá mất mặt!.ai muốn đọc trước liên hệ
Đinh Đinh Đương Đương phát hiện anh muốn ςướק giường của mình, bốn con mắt tìm tòi khao khát nhìn Uyển Tình.
Uyển Tình nói: “Nơi này không đủ giường, ba ba sẽ ngủ cùng chúng ta. Các con xem, giường này thực rộng nha.”
Đinh Đinh mím môi, không rên một tiếng tiến vào ổ chăn, đem Uông Uông để bên cạnh mình, cũng đã chiếm một vị trí nho nhỏ. Đương Đương muốn trèo lên thì cô bé kêu lên: “Hầu Hầu đâu? Tôn Ngộ Không! Nhanh đi ôm nó đến đây!”
Đại khái song sinh quả thật tâm tư linh thông, Đương Đương xoay người ra chạy ra bên ngoài, kêu Uyển Tình mở cửa cho cậu, sau đó chạy vào phòng khách ôm con khỉ đồ chơi, xe đồ chơi, các loại đồ chơi hoa quả rồi cấp tốc chạy vào.
Đương Đương đem các món đồ chơi ném lên giường, để Uyển Tình bế mình lên giường, sau đó đem các món đồ chơi sắp sắp xếp xếp thành một đống, còn mình thì nằm xuống, bên cạnh cũng chỉ còn lại một chỗ trống cho Uyển Tình có thể ngủ.
Mục Thiên Dương trợn mắt há hốc mồm, nhìn Uyển Tình. Uyển Tình lần đầu tiên thấy đứa nhỏ quấy phá như vậy, có loại cảm giác mạc danh kỳ diệu.
Hai đứa nhỏ nằm trong chăn, ánh mắt đảo qua đảo lại, sợ mẹ tức giận nên vội vàng nhắm mắt lại.
Uyển Tình đi qua đem các món đồ chơi lấy ra khỏi chăn.
Hai đứa nhỏ mở to đôi mắt đáng thương nhìn cô.
“Đừng giả bộ đáng thương, đồ chơi để đây sẽ cấn lên người rất đau.”
Hai đứa nhỏ lập tức rũ mắt xuống, đơn giản là chột dạ, không dám giả bộ đáng thương nữa.
Uyển Tình cầm lấy Uông Uông, Đinh Đinh vội vàng đưa tay ra ôm lấy: “Mẹ …”
“Được rồi, cái này cho con, không cho phép chiếm vị trí của ba ba nghe không.” Uyển Tình buông ra, đem con khỉ đồ chơi đưa qua cho Đương Đương, “Con có muốn hay không?”
Đương Đương trước kia không ôm cái gì ngủ cả, dừng một chút lại ôm lấy, quyết định thử một lần.
Uyển Tình dọn dẹp cho bọn chúng xong, nói với Mục Thiên Dương: “Lên giường đi!” Khẩu khí cường ngạnh không cho từ chối!
Mục Thiên Dương ngoan ngoãn lên giường, nghĩ rằng: làm mẹ liền thay đổi nha! Uyển Tình trước kia dịu dàng bao nhiêu, như con cừu a? Còn như hiện tại, dễ dàng thu thập xong hai tên tiểu quỷ này. Anh có cảm giác, cảm thấy, sau này mình cũng sẽ bị thu thập luôn a ~
Chẳng biết tại sao, cư nhiên lại có điểm chờ mong. (Editor: Anh có sở thích bị ngược a ~~~~)
Mục Thiên Dương nằm bên cạnh Đương Đương, Uyển Tình nằm bên cạnh Đinh Đinh, để cho hai đứa nhỏ ngủ chính giữa. Ngủ trong chốc lát, Đương Đương đột nhiên đứng lên, ôm đồ chơi con khỉ bước qua người Đinh Đinh, lại bước qua người Uyển Tình, sau đó tiến vào chăn.
Mục Thiên Dương: …Con có ý tứ gì đây? Ghét bỏ ba ba sao?
Đinh Đinh phát hiện mình nằm gần Mục Thiên Dương, cũng đứng lên, bước qua người Uyển Tình, sau đó tách Đương Đương ra, còn mình thì nằm dựa vào người Uyển Tình.
Uyển Tình thở dài, hơi lui về phía sau, đắp chăn cho bọn chúng, nói: “Ngủ ngon a.”
“Còn chưa kể chuyện xưa.” Đinh Đinh nhỏ giọng nói.
Uyển Tình đành phải bắt đầu kể chuyện xưa, nói hơn mười phút thì dừng lại, hai đứa nhỏ đã ngủ.
Mục Thiên Dương nghiêng người vòng tay qua hông cô, hôn một chút phía sau cổ cô, cảm thấy thực thỏa mãn, than thở: Sinh mạng quan trọng nhất trong cuộc đời anh là ba người, đều đang nằm trong иgự¢ của anh!
Uyển Tình vỗ về tay anh, dường như không tiếng động an ủi.
Anh hỏi: “Chuyện xưa vừa rồi là chuyện gì?” Anh tự nhận là cũng có thời thơ ấu, chuyện xưa cổ tích cơ bản đều đã nghe qua. Cho dù đã quên, chắc cũng không hoàn toàn quên đi? Như thế nào lại không có ấn tượng chút gì vậy.
Uyển Tình hơi dừng một chút, ngượng ngùng nói: “Đinh Đinh nhớ tới Uông Uông, em liền kể bừa vậy thôi.”
“Kể không tệ nha.” Mục Thiên Dương cười nhẹ.
“Được rồi, đừng làm rộn, mau ngủ đi, đánh thức đứa nhỏ thì để anh dỗ đó.”
Mục Thiên Dương ngoan ngoãn ngậm miệng lại, yên lặng trong chốc lát, đột nhiên chống đỡ thân mình, quay mặt của cô lại tiến hành hôn môi.
Uyển Tình đẩy anh một chút, không đẩy ra, lại để cho anh hôn, nụ hôn dài tới vài phút. Sau khi hôn xong, Mục Thiên Dương buông cô ra, thở dốc nói: “Không được …Anh phải đi tắm nước lạnh một cái!” Quả thực là tự làm bậy không thể sống!
Uyển Tình đầu tiên là đỏ mặt lên, tiếp theo thì khì khì cười trộm.
Mục Thiên Dương véo lưng cô một cái, cảnh cáo nói: “Cẩn thận ôm em đi phòng tắm!”
Uyển Tình hoảng sợ, cũng cảnh cáo anh: “Không cho phép làm xằng làm bậy.”
“Biết rồi.” Mục Thiên Dương bĩu môi, lại đè cô tiếp tục mãnh liệt một hồi —— dù sao cũng phải đi dập tắt lửa, vậy thì cứ đốt lửa to một chút đi!