Đinh Đinh Đang Đang lập tức ôm sách chạy tới phòng khách, sau đó đặt lên ghế sô pha lật xem. Lật được một lát, lại chạy vào phòng kéo Uyển Tình: “Mẹ mẹ, mẹ tới….”
“Làm gì vậy?” Uyển Tình đi qua.
Hai đứa chỉ vào tấm ảnh đen trắng chụp đứa bé trong ảnh hỏi: “Bảo Bảo này là ai vậy?”
Uyển Tình bật cười: “Đây là mẹ!”
“Mẹ?” Hai đứa kinh ngạc trừng lớn mắt, “Đây là tiểu Bảo Bảo mà…….”
“Trước kia mẹ đương nhiên cùng là tiểu Bảo Bảo, giống như các con, các con về sau cũng lớn lên giống như ba và mẹ, lớn như vậy!”
Hai đứa quay đầu nhìn bức ảnh, Đinh Đinh nói: “Mẹ cũng rất đáng yêu……”
“Hiện tại thật hung dữ.” Đang Đang lẩm bẩm.
Uyển Tình tà liếc nhìn cậu bé một cái: “Nói bậy mẹ gì đó, tịch thu kẹo!”
Đang Đang ủy khuất nói: “Con không có……..Con sai rồi.”
“Hì hì……..” Đinh Đinh cười trộm.
Đang Đang bất mãn nhìn cô bé: “Không chơi với em!”
Đinh Đinh lập tức ngừng cười, mở miệng nói: “Em đi chơi với người khác.”
“Đi.” Uyển Tình sợ bọn nhỏ giận dỗi, vội vàng kêu ngừng, “Cơm trưa muốn ăn gì?”
“Chờ ba ba trở về.” Đang Đang nói.
“Uh, chúng ta nấu xong tốt mọi thứ rồi chờ ba ba.” Sáng sớm Mục Thiên Dương phải tới công ty, nói buổi trưa sẽ về ăn cơm. Uyển Tình đột nhiên phát hiện ở trong cuốn sách lộ ra một giấy, cô thật cẩn thân rút ra, nhìn thấy bên trên viêt “Kim Uyển Uyển”, còn có một số chiếc điện thoại.
Đây hình như là người đến tìm mẹ lưu lại.
Uyển Tình vội vàng cầm điện thoại lên gọi lại, nghe thấy âm thanh từ trong điện thoại truyền đến: “Số máy quý khách vừa gọi không đúng.”
Cô nghĩ là ngoài ý muốn, liên tục gọi vài lần, đều là âm thanh này. Cô tìm được số điện thoại của cô nhiên viện gọi về hỏi, bên kia cũng không có nhiều tư liệu. Cô nắm tờ giấy tự hỏi thật lâu, có lẽ có thể Thiên Dương làm việc này, để cho anh thông qua quan hệ điều tra một chút địa chỉ của số điện thoại này ở đâu, nói không chừng sẽ có thu hoạch.
Uyển Tình muốn gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, nhìn đồng hồ, cảm thấy anh hẳn là đang làm việc. Chờ anh tan tầm rồi nói sau, dù sao cũng không có tin tức nhiều năm như vậy, nhất thời cũng không thể nóng lòng.
Uyển Tình làm cơm trưa tốt, sắp mười hai giờ. Hai đứa nhỏ đã đói bụng, ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, Đang Đang hỏi: “Ba ba vẫn chưa trở lại”
“Rất nhanh sẽ trở lại.” Uyển Tình vừa nói xong, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang. Cô lập tức chạy tới mở cửa, trong lòng có một cỗ hạnh phúc nhảy nhót của người vợ khi sắp nhìn thấy chồng. Cô đột nhiên cảm thấy, cuộc sống thật sự thay đổi. Vài năm trước khi ở C thị, cô cũng từng nghênh đón anh vào cửa, nhưng không có cảm giác như bây giờ.
Mở cửa, cô sửng sốt, vì sao là Thiên Thành và Thiên Tuyết?
“Chị dâu!” Hai người cùng nhau hô một tiếng, chen vào cửa. Mục Thiên Thành nói: “Em đã ngửi được mùi đồ ăn!”
Thiên Tuyết nói: “Đuổi sớm không bằng đuổi khéo!”
“Cô ~ chú ~” Hai đứa nhỏ lễ phép chào hỏi.
Trái tim Thiên Tuyết và Thiên Thành đều tan chảy, ôm lấy bọn chúng dùng sức hôn, sau đó đưa đồ chơi và kẹo trên tay cho bọn chúng: “Đến đây, cô và chú cho các con.”
Hai đứa do dự một chút, nhìn Uyển Tình. Uyển Tình đóng cửa lại, dịu dàng nói: “Phải nói cám ơn.”
Hai đứa lập tức nhận lấy nói cám ơn, Uyển Tình không đồng ý nói: “Không cần mua đồ cho bọn chúng, thói quen không tốt.”
“Ai nha ~ chúng ta lần đầu tiên tới, làm sao có thể không mang theo lễ vật?” Thiên Tuyết bất mãn nói, “Cậu thật sự là làm mẹ, hoàn toàn là điệu bộ của làm mẹ, không đáng yêu như trước kia.”
Uyển Tình thở dài: “Có con áp lực rất lớn, chỉ sợ dạy không tốt! Mình tai họa là nhẹ, người khác tai họa, sẽ bị treo ở đầu đường!”
“Được rồi được rồi, tớ nhìn bọn chúng còn thật sự rất nhỏ! Gien Mục gia chúng ta, kém đến thế sao?”
“Phải, nhìn cậu còn không kém được ~”
“Hừ hừ…….” Thiên Tuyết đắc ý cười, đột nhiên phát hiện Mục Thiên Thành đã đang ngửi đồ ăn ở trên bàn, mạnh túm thẳng cơ thể của anh, vẻ mặt áy náy nói, “Này chính là ví dụ của thứ phẩm!”
“Anh là anh của em!” Mục Thiên Thành gõ một chút trên đầu của cô.
Uyển Tình cười, hỏi: “Các người ăn cơm chưa?”
“Đương nhiên chưa ăn!” Thiên Tuyết vội lôi kéo cô, “Chính là tới tìm cậu ăn cơm. Anh hai không có suy nghĩ, mỗi ngày chiếm lấy cậu, muốn gặp một mình cậu đều gặp không được.”
Lòng Mục Thiên Thành tràn đầy căm phẫn phụ họa: “Em còn muốn nối liền tình cảm với cháu của em.”
Uyển Tình xấu hổ nói: “Nếu tới ăn cơm, vậy nhanh ăn cơm đi.”
Không biết Mục Thiên Dương lúc nào mới trở về, đồ ăn chỉ sợ không đủ. Cô nhớ rõ Mục Thiên Thành ăn rất nhiều, cho dù Mục Thiên Dương không quay trở về, nồi cơm hiện tại cũng không đủ. Cô lập tức đi nấu một nồi khác, phỏng chừng, phỏng chừng trước khi ăn cơm xong sẽ chín, còn có thể để cho Mục Thiên Thành ăn hơn hai bát.
Vốn lo lắng đồ ăn không đủ, nhưng mà Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết có mang theo hai món rau trộn đến. Có một phần gà cay đặc biệt lớn, Đinh Đinh Đang Đang chưa ăn qua, rất muốn ăn. Uyển Tình dùng nước sôi nhúng sạch sẽ cho bọn chúng, bọn chúng vẫn bị cay xè lưỡi, quyết đoán không ăn.
Lúc này, nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương mở họp nửa ngày, đầu óc đâu choáng váng. Báo cáo tài chính không nói cái gì, mọi người còn muốn thảo luận việc tư của anh!
Mọi người hỏi Uyển Tình là thiên kim nhà ai, anh lạnh giọng hỏi lại: “Không phải thiên kim là không được?” Lấy tư sản Mục thị của anh, căn bản không cần lấy hôn nhân của anh đi làm đầu tư!
Mọi người cũng hiểu được đạo lý này, nhưng rốt cuộc lại nghĩ dệt hoa trên gấm. Nhưng biết tính tình của anh, không dám đáp tội với anh, liền khiêu qua cái này, quan tâm cái khác. Tỷ như___vấn đề chưa kết hôn đã sinh con.
Mọi người tỏ vẻ Uyển Tình, như vậy không tốt lắm, ảnh hưởng tới hình tượng của công ty.
Chưa kết hôn đã sinh con chạm vào nỗi đau của Mục Thiên Dương. Anh là chưa kết hôn đã sinh con, nhưng Uyển Tình không phải! Nếu không phải người kia đã ૮ɦếƭ, anh thật muốn thật tốt thu thập một phen. Nhưng người đều đã ૮ɦếƭ, còn là người vì hy sinh cho đất nước mà ૮ɦếƭ…..
Anh phiền chán vẫy vẫy tay: “Vậy các người liền nói với bên ngoài là tôi đã kết hôn, chỉ là chưa làm hôn lễ. Tốt lắm, vấn đề thỏa luận tiếp theo tuyên bố theo quý sản phẩm……..”
Thảo luận xong đi ra, Mục Thiên Dương bị thúc dục mới phát hiện đã mười hai giờ. Đang muốn chạy về ăn cơm, thư ký nói cho anh biêt: “Chủ tịch vừa mới gọi điện tới, làm cho anh gọi lại.”
Mục Thiên Dương sửng sốt, ông nội có việc không phải trực tiếp gọi điện cho anh sao? Khi nào thì để cho thư ký truyền lời?
Trở lại văn phòng, anh gọi điện thoại cho Mục lão gia trước. Mục lão gia nói anh về nhà, anh có điểm do dự, nhưng chung quy không có cự tuyệt. Cúp điện thoại, anh gọi điện thoại cho Uyển Tình, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Ách………” Uyển Tình sợ anh nói mình không đợi anh, nói, “Thiên Tuyết và Thiên Thành tới đây, chúng em đang ăn cơm. Anh chừng nào thì trở về?”
Mục Thiên Dương sửng sốt: “Bọn chúng đi qua làm gì? Cơm nước xong em đuổi bọn chúng đi!”
“Đó là em trai em gái của anh, em cũng không dám.”
Loại tác phong nhìn mặt mũi của anh để xử sự này khiến cho tâm tình của anh rất tốt, anh nhịn không được cười lên một tiếng: “Vậy cơm nước xong kêu bọn chúng rửa bát!” Dừng một chút, “Anh không quay về, ông nội bảo anh về nhà.”
“Ưm” Uyển Tình ngơ ngẩn, thản nhiên lên tiếng, nhớ tới ngày đó sau khi nói chuyện với Mục lão gia, cô cùng Mục Thiên Dương ở chung một chỗ, khẳng định chưa từng nói qua với Mục lão gia. Mục lão gia bây giờ là tìm anh nói chuyện đi? Cô áp chế bất an trong lòng, nói: “Ông hẳn là ăn cơm rồi, anh nhớ phải tìm gì đó ăn nhé.”
“Chỉ có em tốt thôi.” Mục Thiên Dương cúi đầu cười, cúp điện thoại.
Uyển Tình cũng cúp điện thoại, bất quá cảm thấy trong lòng có một tảng đá đè ép.
Thiên Tuyết hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ông gọi anh ấy về, không đến ăn cơm nữa.”
“Ta đây có thể ăn nhiều một chén.” Mục Thiên Thành nói.
Thiên Tuyết không nói gì liếc anh một cái, nói với Uyển Tình: “Phỏng chừng có chuyện quan trọng đi, chúng ta ăn của chúng ta. Dù sao cậu phải tin tưởng, anh ấy tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài làm loạn!”
Uyển Tình nghẹn một chút, có chút không biết nói gì. Không cần ở trước mặt trẻ con nói mấy thứ như “làm loạn” a!!!
Mục Thiên Dương về nhà, bị Mục lão gia hỏi chuyện kết hôn của Uyển Tình. Mục Thiên Dương sửng sốt, nghĩ sớm hay muộn cũng phải nói rõ mọi chuyện, nếu Uyển Tình bắt đầu, thì anh sẽ kết thúc vậy.
Mục lão gia lẳng lặng nghe, nghe xong, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thì ra là thế. Ta xem con bé cũng sẽ không làm gì xằng bậy, nhưng thật làm khổ nó. Các ngươi khi nào thì bắt tay làm nốt thủ tục, cử hành hôn lễ—— ngươi sớm nên kết hôn! Khi kết hôn rồi đối với ngươi cũng tốt, trên thương trường đàn ông kết hôn rồi vẫn được tin cậy hơn! Còn bên kia, tốt nhất đi chào hỏi, không nên nói gì không tốt, bằng không náo loạn lên cũng không ổn.”
Mục Thiên Dương trong lòng có hơi không thoải mái, song cũng gật gật đầu: “Uyển Tình lúc ấy cấp tốc nên cũng bất đắc dĩ, ông không nên trách cô ấy. Huống hồ sau khi người nhà đó khi biết đám nhỏ không phải của nhà bọn họ, đã trách móc Uyển Tình rất nặng nề.ai muốn đọc trước liên hệ
Mục lão gia nhẹ nhàng hít một hơi: “Ngươi yên tâm. Xã hội này ly hôn tái hôn là chuyện bình thường, huống chi con bé cũng không phải thật sự kết hôn, ta để ý làm gì?”
Tuy rằng có điểm khó tiếp nhận, nhưng quan trọng là những người trong cuộc không thấy có vấn đề, vẫn có thể chấp nhận —— ông cũng không phải lão già ngoan cố không chịu thay đổi! Đương nhiên, quan trọng là ông thấy Uyển Tình thuận mắt. Nếu đổi thành người không vừa mắt, đương nhiên lấy chuyện này làm cớ đuổi đi.
Mục Thiên Dương nghe ông nói như vậy, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất đắc dĩ cười nói: “Trong lòng cháu cũng có chút không được dễ chịu đây.” Nếu thời gian trôi ngược lại, anh nhất định hết sức tìm được nàng, không để tên của nàng có cơ hội đề cạnh tên người khác trên giấy đăng ký kết hôn!
Mục lão gia cười nói: “Ngươi nếu không thoải mái thì bỏ đi! Ta thấy Uyển Tình hiện tại thực cứng cỏi, nó chỉ một mình, cũng có thể nuôi lớn đám nhỏ!”
“Ông nội người đừng làm cháu sợ!” Mục Thiên Dương kêu to, “Đây chính là vợ của cháu ông đó!”
Mục lão gia lập tức nghiêm sắc mặt: “Vì cháu gái của ta, ngươi cần phải dịu dàng, săn sóc, không thể nóng nảy a! Nữ nhân thôi, kêu la chút thì hết. Không được sợ tổn thương tự tôn, phải yêu người phụ nữ của mình, không sợ tổn thương tự tôn!”
“Cháu biết......” Mục Thiên Dương nghĩ, có phải ông đang nhớ lại chuyện xưa, sao đột nhiên truyền thụ kinh nghiệm vậy?
Câu tiếp theo của Mục lão gia chứng minh điều anh đoán: “Lúc trước ta và bà nội ngươi, chính là như vậy. Ta có thể phát triển nhà họ Mục, có dễ bị bắt nạt không? Ta ở bên ngoài khi dễ người khác, về nhà lại khi dễ không nổi bà nội của ngươi, chỉ có bị bà nội của ngươi khi dễ thôi! Ai —— bà nội của ngươi nếu còn sống, nhìn thấy Đinh Đinh Đương Đương khẳng định cao hứng đến ૮ɦếƭ. Hừ hừ, nếu bà ấy còn sống, chắc chắn không còn răng, cười rộ lên khẳng định sẽ đẹp mặt...”
Mục Thiên Dương biết trong lòng ông đang buồn, không biết an ủi như thế nào. Đột nhiên nhớ tới việc nhờ đến ông, anh lập tức nói ra để chuyển sự chú ý của Mục lão gia: “Ông nội, người có biết Kim lão phu nhân mấy năm nay đang ở nơi nào không? Chính là cái thôn chỗ Uyển Tình ở vài năm đó.”
“Hả? Thế à?” Mục lão gia hừ một tiếng thật mạnh: “Khó trách thần long thấy đầu không thấy đuôi, lễ mừng năm mới hẹn bà ta uống trà, liền tìm đủ cách từ chối! Ta lại không nghĩ ra, thật sự là...” Quả nhiên bộ dạng đáng yêu năm đó chỉ tồn tại trong đầu, trong mộng, trong lòng ông... vẫn không bằng người vợ đã mất của ông đâu!
Mục Thiên Dương:... Ông nội người không cần như vậy! Người như vậy giống trẻ con đang dỗi, cháu sẽ muốn cười...
Mục lão gia tự mình kiếm chế trong chốc lát, nói với Mục Thiên Dương: “Được rồi, ngươi đi tìm Uyển Tình đi, đưa con bé về đây! Về sau liền ở lại đây, không cần chạy loạn nữa! Ta còn muốn gặp cháu chắt ta, các ngươi lại không chịu thông cảm cho lão nhân gia!”
“Vâng ~” Mục Thiên Dương vui mừng đáp ứng.
Anh đi tới cửa, Mục lão gia lại bảo anh: “Đúng rồi, người nhà đó... Tuy rằng trách móc Uyển Tình nặng nề, chỉ cần không quá phận, coi như thôi đi. Sinh đứa nhỏ cũng không phải là việc nhỏ, bọn họ lúc ấy hẳn là mất không ít công sức. Làm người, phải có lòng biết ơn.”
Mục Thiên Dương dừng một chút, gật đầu.
Mục lão gia vẫy vẫy tay, để anh đi. Ai, đứa cháu này vốn mưu lược tàn nhẫn. Xem Đinh gia trừ mấy người ra, đều thảm như vậy, đứa cháu này không ở giữa làm khó dễ, đánh ૮ɦếƭ ông ông cũng không tin! Hiện tại đã có con, nên khoan dung thì phải khoan dung...
Mục Thiên Dương vốn không đem người Từ gia để trong lòng, được Mục lão gia nhắc nhở, quyết định sẽ điều tra cho kỹ, xem bọn hắn có phải đã “quá phận” hay không! Nếu như là...... Hừ hừ hừ...... Đừng trách hắn không biết ơn!
Lòng biết ơn là điều kỳ diệu a? Đều biến thành tình yêu với lão bà và tụi nhỏ hết!
Đạt được sự đồng ý của Mục lão gia, anh thoải mái lại cao hứng chạy tới đón Uyển Tình, nhưng không biết, có người đang “dụ dỗ người khác”......
Bên chỗ Uyển Tình, cơm trưa đã xong, Thiên Tuyết, Thiên Thành hai đứa “trẻ con đã trưởng thành” cùng hai đứa trẻ mở hàng bán rượu. Trẻ con như thế nào, bọn họ liền như thế đó, lại còn bị đám nhỏ mắng “ngốc“.
Uyển Tình muốn dạy dỗ hai đứa nhỏ phải biết lễ phép, lại phát hiện hai người kia so với bọn trẻ con còn chơi vui hơn, chỉ có thể... kệ bọn họ đi.
Uyển Tình thấy bọn họ chơi vui vẻ, chính mình cũng đi qua. Thấy Đương Đương quỳ trên mặt đất, nàng nói: “Dơ quần áo phải tự tắm nga.”
Đương Đương trả lời bằng giọng du dương: “Vâng ~” nhưng thanh âm rất mềm mại, nghe vào trong lỗ tai rất dễ chịu.ai muốn đọc trước liên hệ
Uyển Tình giả bộ bất mãn, nhíu mày: “Đừng cho là mẹ không biết, con đang muốn nghịch nước!” Nghe nói trẻ con hai, ba tuổi đều như vậy, nhìn thấy một vũng nước là muốn làm Long Vương.
Đám nhỏ tiếp tục chơi, nàng cùng Thiên Tuyết tán gẫu tới tận trời, hàn huyên được một chốc, Thiên Tuyết nhìn thời gian, nói: “Tớ phải đi rồi, bay tới thành phố C.”
“Bay tới thành phố C?”
“Đúng vậy a.” Thiên Tuyết cười nói, “Phải khai giảng.”
“Khai giảng? Không phải tốt nghiệp sao?”
Thiên Tuyết giải thích một chút: “Còn đang học nghiên cứu sinh.”
Uyển Tình càng kinh ngạc: “Cậu còn học sao?” Nàng là viên minh châu duy nhất của Mục gia, thi đỗ đại học đã khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, hàng năm còn đạt học bổng đã thấy thông minh biến thái rồi, giờ còn muốn học nghiên cứu sinh?!
“Đọc sách rất vui mà!” Thiên Tuyết cười nói, đột nhiên hỏi, “Cậu muốn đi không? Đã nhiều năm không học, theo tớ cùng đi đi! Căn phòng chúng ta thuê ngày xưa còn chưa trả lại đâu! Trường học đã trùng tu một lần, đã thay đổi rồi!”