“Chẳng lẽ là Thiên Dương?” Ngô Nhã hỏi.
“Lúc ấy con làm loại chuyện này, ba còn gặp con trở về? Cũng là Thiên Dương đối với con vừa hận vừa yêu, nghĩ tới chuyện này, nếu Thiên Tuyết là con của Mục gia, cho con một lý do để trở về, nếu không phải, nó có lý do để hận con. Con để cho nó chịu quá nhiều thiếu thốn, chỉ có con không biết!”
Ngô Nhã nhớ lại mấy năm nay Thiên Tuyết ở Mục gia được sủng ái thế nào, không hề chịu ảnh hưởng nào vì mình, quả thực đã là ban ơn đối với bà, bà phù phù quỳ một cái xuống đất, cầm lấy trượng của Mục lão gia: “Ba! Con sai rồi... Về sau con sẽ không, ba đừng nói cho Thiên Tuyết có được hay không?” Chỉ có Thiên Tuyết mới là chân chính yêu thương bà. Bà không muốn mất Thiên Tuyết...
Mục lão gia im lặng giây lát nói: “Tốt nhất con cũng đừng nói cho Thiên Tuyết, Thiên Tuyết là bảo bối của Mục gia, để cho nó khổ sở, cái nhà này liền không còn vị trí của con nữa đâu!”
“Con biết rõ! Con biết!” Ngô Nhã ra sức gật đầu.
“Đi đi, trở về phòng lau nước mắt, đừng để cho người khác thấy. Uyển Tình nhất định sẽ vào Mục gia, không cho cô vụng trộm để nó khó xử. Đó là người ở trong lòng của Thiên Dương, mới trước đây cô đã rạch vào trong lòng nó một dao, nếu như còn nghĩ nó là con của cô, thì đừng cho nó thêm một dao nữa. Tôi biết rõ cô khó xử, có một số việc, Gia Hào đã ૮ɦếƭ, ai đúng ai sai cũng không nói được rõ ràng...”
Ngô NHã bỗng dưng nhìn ông. Ông biết, biết Mục Gia Hào cũng có lỗi với bà?
Mục lão gia thở dài: “Mục gia trải qua nhiều mưa gió như vậy, năm đó đều đã chịu qua đến bây giờ, hiện tại cũng không muốn mất mặt. người tốt đối với mọi người, mọi người cũng sẽ đối tốt với người. Chuyện cũ không thích hợp để khoe ra, người biết đến chỉ nên càng ngày càng ít đi. Chỉ cần cô đồng ý, trong mắt Uyển Tình và Thiên Tuyết, cô vẫn là người mẹ tốt, về sau trong mắt cháu chắt, cũng là bà nội tốt, bà ngoại tốt... liền nhìn cô có muốn nhìn thấy loại hạn phúc đơn giản đó hay không thôi...”
“Con muốn!” Ngô Nhã thốt ra, thống khổ nhắm mắt lại: “Con biết có đôi khi con quá điên cuồng, nhưng con cũng là đau lòng Uyển Tình... có lẽ con đúng là không vui lòng với nó, nhưng con cũng có một nửa tâm tình muốn nó bảo vệ tốt chính mình.”
“Uyển Tình đã khác rồi.” Mục lão gia trái lại hiểu biết bà, đoán được tâm tư của bà: “Cô quả Thiên Tuyết đi, uyển Tình đã có Thiên Dương, cô đừng nói cho nó biết.”
Ngô NHã gật đầu, rời khỏi thư phòng.
Mục lão gia mệt mỏi tự lưng vào ghế sofa, cái nhà này, thật sự là khó có được bình thường. Ngô Nhã là con dâu ông tự mình chọn lựa, vốn là một cô gái tốt làm cho người ta tán thưởng, có phần giống Tiểu Hương, dám làm dám chịu, một dáng vẻ oai phòng cứng cỏi. Thiên Dương quả cảm tàn nhẫn là di truyền từ Ngô Nhã. Nếu không phải tâm tình của nó bất chính, sau khi ở nhà, bà có thể đã chống đỡ được cho Mục thị.
Đúng là ông đã quên, con ông cũng không kém. ở nhà lúc còn sống, bởi vì tính tình của nGô Nhã quá mạnh mẽ, hai người không ai nhường ai, thế nên ngày càng xa cách nhau. Ngô Nhã cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, phát hiện Mục Gia Hào ở bên ngoài... chính mình cũng là bên ngoài... Bà không phải cô gái nhỏ, chỉ biết khóc sướt mướt, bà liền là tính tình quyết liệt như vậy, anh dám làm lần đầu, tôi dám làm lần hai...
Mục lão gia nghĩ đến nhưng thành tựu Tiểu Hương giao phó, cảm thấy chính mình đã hủy đi Ngô Nhã. Nếu không phải là ông thúc đẩy hôn sự này, nói không chừng bà lại có một tiền đồ khác. Nam sợ đi sai đường, nữ sợ gả sai chồng. ở Mục gia, bà chậm rãi từ một viên trân châu biến hình thành con mắt cá ૮ɦếƭ, càng không ngừng phạm sai lầm, càng không ngừng muốn náo loạn, kết quả do lúc bạn đầu hăng hái biến thành người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sau cùng thành như bây giờ.
...
Từ sau khi Uyển Tình xuất viện, Mục Thiên Dương liền không rời khỏi phòng mình. Uyển Tình vẫn nằm ở trên giường, anh an vị ở bên giường, chuyện công ty đều mặc kệ, điện thoại thì trực tiếp tắt máy, người nào cũng không thể tìm được anh.
Vân Sâm có việc nhất định phải tìm anh, chỉ có thể gọi cho Mục Thiên Thành, cũng không lời ngon tiếng ngọt, nói thẳng: “Anh có việc tìm tổng giám đốc.”
Sau đó gầm thét ở trong lòng: Tổng giám đốc ơi, anh còn muốn quản Mục thị nữa không, còn một đống công việc, mấy trăm người công nhân dưới quyền anh vẫ còn muốn ăn cơm! Anh không cần chỉ lo nói chuyện yêu đương, liền xem như không có tôi.
Mục Thiên Thành thở dài: “Đã quên nói chô anh biết, chị dâu nhỏ sinh non rồi.”
Văn Sâm dừng lại giây lát: “Tôi đi tìm ông tổng đi.” Hóa ra là đã xảy ra chuyện này, kia cũng không có cách nào khác.
Tuy Mục Thiên Thành không ở công ty, nghe văn Sâm nói cũng biết là có chuyện quan trọng, tốt xấu gì Văn Sâm cũng là sếp thứ hai, đại loại mọi chuyện đều có thể quyết định, có thể làm không được thì chính là làm không được, chỉ có thể tìm boss lớn nhất! Vì thế, anh ngoan ngoãn đi tìm Mục lão gia.
Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là Văn Sâm nào đó quyết sách cổ đông khó chịu. Văn Sâm đành phải đi tìm Mục thiên Dương hoặc là Mục lão gia, hai người mang theo mọi người không ngừng kiếm tiền, chỉ cần bọn họ đồng ý, mọi người chắc chắn không thể không đồng ý.
Mục lão gia tự nhiên đồng ý, bản lĩnh của Văn Sâm này không sai, hơi có không được cũng có thể để anh đi làm! Rèn luyện èn luyện liền lớn lên, kéo đến làm cháu rể, cũng có thể...
Thế nhưng mục lão gia không dám dẫn ra chuyện đó, ông chỉ sai lầm một cuộc hôn nhân, liền phải hối hận vài chục năm, lúc trước cảm thấy có thể để cho Uyển Tình kết hợp vớiThiên Thành, kết quả, người ta lại yêu đương với Thiên Dương. Xem ra ông làm cái khác được, nhưng không thể kết uyên ương đi. Ông thật sự không dám xằng bậy, chỉ có thể ngẫm lại chính mình.
Tiếp xong điện thoại của Văn Sâm, ông nói với mục Thiên Thành: “Anh cả con gần đây không có thời gian, công ty vẫn còn có thể cần người tham mưu, con đến làm tổng giám đốc ở bên đại lý vài ngày đi, giúp ông và Thiên Dương truyền lại mệnh lệnh, lấy việc hỏi chủ ý của Văn Sâm, để cho đám người ăn no không có chuyện gì làm kia ngậm miệng!” Lão tử vừa mới mấ t đứa chắt, lại còn phải quản nhóm người các người không kiếm được tiền sao? Trêu vào lông của tôi, tôi cải tổ lại công ty, các người muốn làm sao thì làm!
Mục Thiên Thành nói: “Hóa ra con chỉ là một cái tượng gỗ!”
Mục lão gia khẽ cười một tiếng: “Ai kêu cháu bình thường không biết cố gắng!”
Mục Thiên Thành nào dám tranh luận với ông, không cố gắng thì không cần làm việc, có thể chính đại quang minh đến đùa giỡn Văn Sâm là được.
Đến công ty ngồi hai ngày, anh cảm thấy chính mình cực kỳ vô dụng. Chẳng có công việc nào đến tay anh, đều là Văn Sâm lo lắng nên làm thay anh, cả thư ký Hàn cũng khinh bỉ anh, chủ quản bên dưới cũng không tin tưởng anh!
Anh cảm thấy được có thể quản tốt một công ty lớn thật sự là quá mệt mỏi, phải có năng lực mới được. Vốn dĩ còn muốn để cho Mục Thiên Dương nghỉ ngơi nhiều một chút, xem tình hình này, chỉ có thể gọi anh trở lại, người đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng.
Mục Thiên Thành chạy về nhà, còn không dám đưa ra ý kiến, về sau phát hiện Uyển Tình đã xuống giường, liền vụng trộm hỏi Mục Thiên Dương: “Anh nên trở lại công ty thôi?”
Mục Thiên Dương dừng một lát, nhớ ra là thật lâu rồi không đến, gật đầu: “Ngày mai đi.”
Mục Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm.
Sáng ngày thứ hai, Mục Thiên Dương liền chậm rãi mặc quần áo đi làm.
Uyển Tình nằm trên giường, mở mắt ra nhìn anh: “Anh muốn ra ngoài?”