Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Chương 393

Tác giả: Hoạ Thuỷ

Chương 393: Đuổi việc

Phơi nắng mặt trời xong, Uyển Tình và Thiên Tuyết quyết định quay lại trường học.
Chuyện xấu về sư huynh vẫn là một chuyện được cất giấu trong lòng, trước khi cơm trưa có cơ hội nói, kết quả anh chỉ cố xấu hổ cho quên, về sau trước mặt Quản Hạo Nhiên lại không hề nói. Nghe được các cô sắp đi, anh lập tức nói: “Anh muốn đi nơi XX đó, tiện đường đưa các em đi!”
“Hay ăn cơm tối rồi hãy đi” Quản Vận Phương nói.
“Không cần đâu ạ.” Uyển Tình nói: “Cháu và Thiên Tuyết muốn quay lại trường học xem phim, chậm thêm nữa thì hết chỗ mất, cuối tuần, chúng cháu có thời gian lại tới nữa.”
Quản Vận Phương nghe thấy cô nói như thế, đồng ý.
Hai người rời đi cùng vị sư huynh kia, sau khi đi vào trong thang máy, sư huynh sốt ruột nói: “Hạo Nhiên bị đuổi việc rồi.”
Hai người sửng sốt, quay đầu nhìn anh: “Cái gì?”
Sư huynh vội la lên: “Không phải cậu ấy bị thương sao? Trước đã xin nghỉ không lương, ai biết mấy ngày hôm trước đột nhiên hạ lệnh nhân sự, không cần cậu ấy nữa. Hiện giờ cậu ấy... thất nghiệp rồi.”
Trong lòng Uyển Tình cả kinh, trực giác nghĩ là Mục Thiên Dương. Nhưng suy nghĩ cũng thấy không đúng, anh không biết việc này, chắc là không liên quan gì đến anh.
Thiên Tuyết lại biết, nhất định là anh cô làm!
Sư huynh nghĩ đến chuyện trước kia, có phần có lỗi với Quản Hạo Nhiên, nên nghĩ muốn giúp anh một tay. Giờ phút này nói với các cô, cũng chỉ là do thân phận của Thiên Tuyết, anh nói với Thiên Tuyết: “Mục sư muội, tổng giám đốc của chúng ta không phải là anh của em sao? Em xem có thể hỗ trợ Hạo Nhiên cầu xin được không, tìm một công việc tốt không dễ dàng, Hạo Nhiên đến Mục thị, thêm thời gian thực tập nữa, đã hơn một năm, biểu hiện không tồi. Anh đoán nhất định là người hướng dẫn ghen tỵ năng lực với cậu ấy, liền nhân cơ hội này khiến cậu ấy bỏ chức”
“Ách...” Thiên Tuyết khó xử nói: “Chuyện công ty em không hiểu lắm, thế nhưng em sẽ nói một tiếng với anh ấy.”
“Vậy thì cám ơn em rồi!” Sư huynh cảm kích nói, nghe nói Mục Thiên Dương rất cưng chiều người em gái này, có cô ra mặt, nhất định không thành vấn đề!
Sau khi nói với anh, Thiên Tuyết hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Uyển Tình sửng sốt: “Không phải cậu sẽ nói với anh cậu chứ?”
Thiên Tuyết trợn trắng mắt: “Căn bản là anh ấy không biết chuyện chúng ta đến đây, như vậy tự dưng chạy đi xin xỏ, không phải chưa đánh đã khai sao?”
“Kia...” Uyển Tình cũng không biết làm sao bây giờ: “Đunngs là Quản sư huynh không dễ dàng tìm được việc...”
“Thôi, mặc kệ anh ta, công việc có thể tìm thêm lần nữa!”
“Có thể tìm công việc tốt như thế, rất khó khăn đấy!” Mục Thị đúng là công ty lớn.
Thiên Tuyết phòng bị nói: “Cậu vẫn đau lòng hả?”
Uyển Tình thờ dài: “Mình sợ dì lo lắng, nếu không cậu nói với anh cậu, cậu biết được từ A Thành đi?”
“Anh mình không quất ૮ɦếƭ mình ấy!” Thiên Tuyết nói: “Mình như thế nào biết được từ chỗ A Thành? Mỗi ngày chạy đến nơi anh ấy xin cơm? Ôi, tiếp đó người bị đuổi việc không phải là A Thành mới lạ!”
Uyển Tình cắn môi, nhụt chí mà nói: “Thôi, chúng ta mặc kệ đi!”
Thiên Tuyết vỗ vai cô: “Quyết định sáng suốt!”
-
Vừa được không, Thiên Tuyết liền kéo Uyển Tình về chuyện trang hoàng nhà cửa. Vì để cho Uyển Tình gánh lên trách nhiệm, cô bắt đầu khoa trương trên đường đi, một lúc muốn đem nhà cửa biến thành rừng tùng nhiệt đới, một lúc lại muốn thành biến, nếu không thì là nghệ thuật thủy triều.
Uyển Tình không chịu nổi, hỏi cô: “Cậu cảm thấy có thể ở lại nơi như vậy sao?”
“Mình thật sự không có cách nào, cậu lại không giúp mình! Có lẽ kiếm công ty thiết kế, còn có thể cho mình hài lòng!”
“Vấn đề này mình lại không hiểu.” Uyển Tình nghĩ ngợi: “Hay là mình nhìn qua thiết kế của người khác thế nào? Không phải trên mạng có sao?”
Thiên Tuyết nhăn mặt như mướp đắng, thiết kế cuar người khác có thể sử dụng dao? Trọng điểm chính là ý tứ của cậu! Nhưng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu.
Vừa thấy trang trí nhà cửa của người khác, Uyển Tình bất giác đã nói ra ý nghĩ của mình: Cái này không tồi, cái kia cũng cực kỳ thích, nếu nơi này đổi thành cái gì cái gì thì tốt rồi! Đến như nhà cửa của người kia, còn thế nào thế nào...
Thiên Tuyết sửng sốt, vội vàng nhớ kỹ, cứ như vậy rồi, thiệt tình không có cách nào khác.
Hôm nào đó, hai người lại đi nhìn đồ đạc trong nhà.
Uyển Tình đã rất có sức mạnh, dù sao Thiên Tuyết kia, cái đầu cũng thay đổi liên tục, cô cũng chẳng muốn biết ý kiến của cô ấy. Tủ quần áo mình thích, liền sờ nhiều một chút, thích cái giường nào, liền lăn vài vòng, thích ghế sofs nào, liền ngồi xuống.
Thiên Tuyết nghĩ thầm rằng: “Cậu đáng yêu như vậy sớm đi có được không? Lập tức nhớ kỹ những gì cô ấy đã chạm qua, toàn bộ đều dâng lên cho Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương lập tức chỉ thị xuống, chỉ chờ nhà cửa trang trí xong sẽ chuyển vào!
Uyển Tình lại hỏi Thiên Tuyết: “Cậu có muốn nuôi cá không?”
“A? Cá?” Thiên Tuyết lập tức gật đầu: “Cậu cảm thấy nuôi cá có gì tốt?”
“Mình cảm thấy vẫn là không cần chăm cá nhiệt đới đi? Nhà cửa của cậu cũng không lớn, cá cảnh nhiệt đới cần một chỗ rất lớn. Mà còn bể chứa cá rất nguy hiểm, nghe nói có người không cẩn thận ᴆụng ngã bể cả, sau đó bị thủy tinh cắt vào động mạch chủ, liền... Cậu để một bể cá nhỏ ở trên cửa sổ là được. Mình đoán cho cậu nuôi cá, sinh mệnh của nó cũng không có gì bảo đảm, nuôi mấy con rùa cũng được, dù sao rùa đáng yêu hơn cá.”
Thiên Tuyết thở phì phì trừng mắt nhìn cô: “Không cần coi khinh mình!”
Uyển Tình gật đầu: “Còn có thể chăm hai bồn hoa, xem ra có sức sống. Đến như phòng bếp... chắc là cậu cũng không cần, liền chọn phòng bếp kiểu mới đi, thi thoảng làm nước trái cây cho mình, salad gì gì đó, cũng khoonng có khói dầu.”
“Haha!” Thiên Tuyết lớn tiếng, cảm thấy chính mình đúng là không nghề nghiệp không học vấn, cứ vậy mà bị Uyển Tình xem nhẹ rồi. Hừ, không phải sẽ ở nhà nấu cơm sao? Có gì đặc biệt hơn người? Cô không thích những thứ này, nhất định sẽ gả cho một người chồng toàn năng!
Trở lại trường học, UYển Tình nhận được điện thoại của Quản Hạo Nhiên. Vừa thấy màn hình hiện lên, cô vô cùng may mắn là Thiên Tuyết đi toilet, về phương diện khác lại lo anh quấn quýt làm phiền mình.
Nên là không đến mức đó đi?
Hai người bọn họ tiếp xúc, thật sự không tính là nhiều. Không có tiếp xúc, ở đâu ra cảm tình? Tương tư đơn phương cũng nên bị thời gian mài mòn.
Uyển Tình nhận điện thoại, hai người hàn huyên vài câu, Quản Hạo Nhiên nói: “Chuyện hôm đó, anh thật xin lỗi.”
“Đã qua rồi.” Uyển Tình nói: “Để bọn họ hiểu lầm, anh cũng thấy rất phiền đi?”
Quản Hạo Nhiên lại không biết nói thế nào, hàm hồ ừ một tiếng, phát hiện không nên nói tiếp, lại nói: “Kia không sao, anh chỉ muốn nói tiếng xin lỗi với em.”
Uyển Tình cười: “Không sao, dù sao cũng không ảnh hưởng đến em và bạn trai.”
Quản Hạo Nnhiên cười nói: “Nghe em nói như thế, chắc hẳn bạn trai rất ưu tú?”
“Uhm, chắc chắn là ưu tú hơn anh chút chút...”
“Hôm nào mang qua nhìn một chút đi, đừng che giấu, mẹ anh nói vài lần, sợ em bị người ta lừa! Nhìn bà ấy quan tâm em như thế, anh cũng không nhịn được. Quả thực là coi em như con gái, nếu không em nhận bà ấy làm mẹ nuôi đi!”
Uyển Tình sửng sốt, vui vẻ mà nói: “Được!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc