Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Chương 389

Tác giả: Hoạ Thuỷ

Chương 389: Gài bẫy hãm hại A Thành

“Vậy em với anh em mượn!” Mục Thiên Thành nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương: “Nếu không thì gọi anh ấy đưa cho em, dù sao anh ấy cũng có tiền!”
“Chính anh lại không tiễn em!” Thiên Tuyết nói: “Anh có thể không so với em cùng đi? Em còn chưa phát ra tiền tài, dáng vẻ không giống như anh? Anh mới trước đây còn gạt em, thương cảm là được? Để anh em hủy việc chia hoa hồng công ty cho anh, sau đó chờ hội quán leo núi của anh đóng cửa, em liền tin là anh lâm vào đường cungf1”
Mục Thiên Thành nghẹn lời, buồn bực.
Mục Thiên Dương cười rộ lên: “Cô nương nhà chúng ta không thể lừa dối được.”
Thiên Tuyết chân chó mà nói: “Đúng! Về sau con gái của anh em và Uyển Tình, nhất định là một cô bé đáng yêu,người nào cũng không nỡ lừa dối.”
“Um...” Mục Thiên Dương thích nghe cái này: “Đó là tất nhiên.”
Mục Thiên Thành trả thù Thiên Tuyết: “Con gái đều là phải gả ra ngoài! Em nguyền rủa con gái của anh không dả được!”
Mục Thiên Dương lại xoắn xuýt, con gái cũng bị tiểu tử nhà người ta bắt cóc! Cái này đúng là không thể chịu được nữa! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Con gái của anh và Uyển Tình, nhưng con gái lại bị tiểu tử nào đó lừa gạt...
Thiên Tuyết đá Mục Thiên Thành, anh dùng lời nói đáp trả em, em liền dùng hành động trả thù anh! Cô hừ nói: “Con gái của anh cả, đương nhiên hẳn là khó gả ra được! Nhưng anh cả có thể dạy nó hung tàn một chút, nhìn thấy con trai nhà nào tốt, liền bắt lấy”
Anh đi! Mục Thiên Thành thiếu chút nữa ngã quỵ. Con gái của đại ca hung tàn hay không anh không biết, nhưng người em gái này cực kỳ hung tàn, anh đã biết rồi!
Mục Thiên Dương vừa lòng nở nụ cười, vỗ về đầu Thiên Tuyết: “Ngoan, anh cũng không nỡ để em bị bắt cóc, nhìn được ai thích hợp, em liền dẫn về đi...”
Thiên Tuyết vui tươi hớn hỏ gật đầu: “Được ạ được ạ...”
Mục Thiên Thành tiếp tục phá vỡ cô: “Không biết xấu hoor1”
Thiên Tuyết lại giẫm anh
Đúng lúc này, di động của Thiên Tuyết vang lên, cô vừa lấy ra nhìn, ánh mắt liền mạnh mẽ trừng lớn, anh cư nhiên lại chủ động gọi điện thoại cho cô?
Mục Thiên Thành phát hiện sắc mặt cô khác thường, bóng đèn trong đầu sáng lên, đi tới gần: “Điện thoại của ai?”
“Không ai cả!” Thiên Tuyết vội vàng che điện thoại.
“Em yêu đương rồi hả?” Mục Thiên Thành khẽ đổi sắc mặt: “Em cũng bị người ta bắt rồi hả?”
Như vậy sao được? Cho dù lừa gạt, vẫn là bị lừa, Thiên Tuyết vẫn đáng yêu như vậy... anh không nỡ! Mặc kệ là ai, trước giờ....
Anh không nói hai lời đoạt lấy di động, Thiên Tuyết oa oa kêu to: “Anh làm gì thế, trả lại cho em, anh cả anh xem anh ấy!”
Mục Thiên Dương muốn cứng rắn gọi Mục Thiên Thành trả lại điện thoại cho cô, Mục Thiên Thành vừa thấy màn hình báo, nghi ngờ nói: “A Thành?”
Mục Thiên Dương hơi híp tròng mắt, nhìn Thiên Tuyết liếc mắt một cái, nói: “Bấm nghe đi”
Mục Thiên Thành được sự cho phép, đắc ý dương dương nhìn Thiên Tuyết liếc mắt một cái, sau đó nghĩ đến: “A Thành? A Thành đó sao? Qủa nhiên em léng phéng với anh ta!”
Thiên Tuyết không nhịn được trợn trắng mắt: “Em muốn léng phéng với anh ta, thiên lôi liền đánh xuống!” Cô cũng buồn bực anh gọi điện thoại cho cô làm gì, chẳng lẽ là chủ nhật đến nhà anh ăn cá chần nước sôi đã quên thứ gì đó?
Mục Thiên Thành oán hận cắn răng, đặt điện thoại lên bàn trà, ấn nút loa. Trong điện thoại truyền đến âm thanh của A Thành: “Tiểu thư Thiên Tuyết?”
Thiên Tuyết nhìn thoáng qua hai người anh như hổ đói rình mồi, thanh thanh yết hầu, ừ một tiếng.
A Thành hói: “Có phải cô và cô Uyển Tình đến bên tiểu khu xx này rồi không?”
Thiên Tuyết nheo mắt, thẳng lưng, đó là khu nhà anh, cũng là của Quản Hạo Nhiên... trên người cô đổ một trận mồ hôi lạnh, da đầu run lên mà nói: “Không có.”
A Thành ngừng lại, nghe âm thanh của cô có chút nhỏ, chắc là đang bật loa, có lẽ đang bận? Anh do dự một chút nói: “Cô không ở với cô ấy sao? Tôi vừa thấy cô ấy đi ra từ cửa lớn của khu nhà này?”
“Anh, có thể anh nhìn lầm rồi hay không?”
“Không có, tuần trước cũng nhìn thấy cô ấy, lúc ấy liền cảm thấy lạ, vốn nghĩ muốn nói cho tổng giám đốc, nhưng lại sợ xen vào việc của người khác. Thế nhưng hiện giờ, tôi sợ mình không nói, nhỡ xảy ra chuyện gì, cũng thực có lỗi với tổng giám đốc... thế nhưng... tôi nghĩ vẫn nên nói cho cô trước, miễn cho tổng giám đốc đa nghi.”
Thiên Tuyết nhìn chằm chằm bàn trà, trong đầu như có ngàn con ngựa chạy qua, không có một ngọn cỏ! Em gái anh, làm sao bây giờ? Cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Mục Thiên Dương rồi!
A Thành không thấy cô trả lời, xấu hổ nói: “Chỉ có chuyện này... tôi cúp máy đây... a tiểu thư Uyển Tình nhìn giống như đang khóc.”
Thiên Tuyết rơi lệ, A Thành, anh đúng là...
Đô đô...
A Thành đã cúp điện thoại.
Thiên Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng trấn an bản thân nhìn Mục Thiên Dương: “Anh ấy có thể đã nhìn lầm?”
Mục Thiên Dương nói với Mục Thiên Thành: “Cậu đi điều tra xem có phải Quản Hạo Nhiên ở khu đó hay không?”
“Quản Hạo Nhiên?” Mục Thiên Thành sửng sốt, một lát sau mới nhớ ra, người này là anh em của bọn họ.
Thiên Tuyết vội vàng nói: “Dừng lại.”
Mục Thiên Dương nhìn cô, oán hận cắn chặt răng, thất vọng và phẫn nộ hỏi: “Sao lại thế?”
Thiên Tuyết co rúm lại nói: “Là Quản Hạo Nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ anh ấy ở bên cạnh chăm sóc anh ấy. Lúc đầu mẹ Uyển Tình cũng đến thăm, Uyển Tình vì vậy mà cũng phải đến. Về sau mẹ cô ấy nói thi thoảng cũng nên qua thăm, Uyển Tình liền... tóm lại, không có gì cả, em cũng từng đến, Uyển Tình tuyệt đối trong sạch...”
“Vì sao không nói cho anh biết?”
“Còn không phải sợ anh nổi giận?” Thiên Tuyết nhỏ giọng nói: “Anh cũng không nghĩ lại trước kia mình đã làm gì... Uyển Tình cũng cực kỳ khó xử, cô ấy không muốn ầm ĩ với anh!”
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi: “Em về trước đi!”
“A....” Thiên Tuyết đứng lên.
Mục Thiên Dương lại nói: “Đúng rồi, chuyện nhà cửa...”
Thiên Tuyết trừng to mắt, không trang trí nữa sao? Muốn giận dỗi hay sao thế? Đang lúc sóng yên biển lặng, anh lại gây sự, cưới không được vợ rồi!
Mục Thiên Dương nói: “Em đã nói là nhã cửa do Thiên Thành tặng em, em muốn trang trí, nhưng là không được nên mới hỏi ý cô ấy! Toàn bộ nếu là ý của cô ấy, cô ấy thích... hiểu chứ?
“Hiểu rồi!” Thiên Tuyết sững sờ trả lời, anh cả mình thật sự là người đàn ông si tình, nhất định ôm được mỹ nhân về.
“Còn có... chuyện vừa rồi đừng nói cho cô ấy!” Mục Thiên Dương hít sâu một hơi: “Coi như anh không biết...”
Thiên Tuyết sửng sốt, vẫn đang gật đầu, có phần không rõ ý tứ của anh là gì. Đại khái, anh cũng không muốn cãi nhau với Uyển Tình đi?
-
Uyển Tình trở về phòng ngủ trước Thiên Tuyết, lúc Thiên Tuyết trở về, cô đã bình tĩnh lại, cũng không nhìn ra dấu vết vừa khóc.
Thiên Tuyết nhớ tới A Thành nói cô đang khóc, không nhịn được nghi ngờ xảy ra chuyện gì. Nhưng Mục Thiên Dương nói muốn để Uyển Tình không biết chuyện gì cả, cô cũng không thể hỏi. Xem ra, về sau không thể để Uyển Tình đơn độc đi qua đó rồi, chắc chắn phải đi cùng mình, cho dù gì đi nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc