Hôm đó, sau khi ăn xong, Lăng Dịch liền dẫn Thiên Thiên trở về nhà trước.
Lăng Húc không có nhiều thời gian để ngồi bên hai người họ, khách vào ăn mỗi lúc một đông thêm, cậu vội vã trở lại phòng bếp để chuẩn bị đồ ăn.
Lúc xe đang trên đường trở về nhà, Thiên Thiên vẫn luôn hừ ca, lăn qua lộn lại, Lăng Dịch một chữ cũng không hiểu nó đang nói gì.
Đến giờ đi ngủ rồi, Lăng Húc vẫn chưa thấy về.
Thiên Thiên có chút phấn khích, không nỡ đi ngủ, rõ ràng cả ngày nay đã rất mệt nhưng nó vẫn ngồi trên giường hỏi: “Sao ba vẫn chưa về thế ạ?”
Lăng Dịch ngồi mép giường nói với nó: “Con cứ ngủ trước đi, lát nữa ba sẽ về.”
“Khì khì” Thiên Thiên phát ra tiếng cười kỳ quái.
Lăng Dịch mỉm cười hỏi nó: “Có gì mà vui vậy?”
Thiên Thiên nói: “Con muốn hỏi ba xem con được sinh ra như thế nào.”
Lăng Dịch đưa tay sờ đầu của nó, “Thì con từ trong bụng ba chui ra chứ sao.”
Thiên Thiên ở vườn trẻ đã từng thấy phụ nữ mang bầu, nó giả dáng của mấy thai phụ hỏi, “Con lớn như vậy á?”
Lăng Dịch định gật đầu, sau đó lại do dự, nói: “Không biết nữa, để hỏi ba của con sau được không?”
Thiên Thiên ngáp một cái, hiển nhiên không chịu được cơn buồn ngủ nữa, nhưng vẫn cố gắng mở to mắt đợi ba về “Con cũng muốn hỏi ba.”
Lăng Dịch bảo: “Con phải đi ngủ trước đã, khi con tỉnh dậy sẽ thấy ba về.”
Thiên Thiên tựa vào trong иgự¢ Lăng Dịch “Bác cũng là ba, ba cũng là ba, con tên là Thiên Thiên, nếu gọi ba thì hai người sẽ không biết con đang gọi người nào đúng không?”
Lăng Dịch dứt khoát ôm nó vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ nó, mỉm cười nói: “Không đâu, con kêu thế nào cũng được.”
Thiên Thiên lắc đầu một cái, “Con sẽ không biết rõ……”
Lăng Dịch hỏi nó: “Vậy con muốn gọi thế nào, không thì gọi là bác như lúc trước cũng được”
Anh nói chuyện nhưng không thấy Thiên Thiên trả lời, cúi đầu nhìn Thiên Thiên đã ngủ trong lòng anh từ lúc nào không hay.
Lúc này, Lăng Dịch không đặt Thiên Thiên xuống đệm mà cứ ôm nó trong tay, nhìn nó ngủ, lẳng lặng ngồi ở mép giường hơn mười phút mới nhẹ nhàng đặt Thiên Thiên xuống, rồi đắp chăn cẩn thận cho nó.
Trước khi rời khỏi phòng anh vẫn không quên hôn chúc ngủ ngon Thiên Thiên.
Không lâu sau khi Thiên Thiên ngủ, Lăng Húc mở cửa vào nhà.
Mặc dù công việc không vất vả bằng ở tiệm bánh cũ nhưng đại khái là vì làm vào giờ đông khách khẩn trương nên ngày đầu đi làm cậu vẫn cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Chào hỏi qua với Lăng Dịch, Lăng Húc chạy tới phòng Thiên Thiên xem nó xong mới vào phòng vệ sinh định tắm.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, vốn cậu định đi đánh răng nhưng lại vội ૮ởเ φµầɳ áo trước tiên, nhìn nhìn một lúc rồi lấy bàn chải đánh răng.
Đột nhiên, Lăng Dịch từ bên ngoài mở cửa phòng vệ sinh ra. Vốn Lăng Húc đã sắp xếp quần áo ngủ ra rồi nhưng lại lại quên đem vào, Lăng Dịch nhìn thấy liền đem vào giúp cậu, kết quả vừa mở cửa ra đã thấy Húc đang Tʀầռ tʀʊồռɢ đứng đánh răng, vì vậy hỏi cậu: “Phải cởi hết mới soi gương đánh răng được à?”
Bàn chải đánh răng đang nằm trong miệng cậu, miệng toàn bọt là bọt, cậu cảm thấy lúng túng, không biết phải giải thích thế nào.
Lăng Dịch giúp cậu treo quần áo lên, nói: “Đừng để bị lạnh” sau đó đi ra, giúp cậu đóng lại cửa.
Lăng Húc thở phào một cái, liếc mắt nhìn mình trong gương, bộ dạng có chút tiều tụy, cúi đầu tiếp tục đánh răng.
Tắm xong thì sấy khô tóc, lúc Lăng Húc trở lại phòng thấy Lăng Dịch vẫn còn ngồi xem tạp chí.
Cậu vén chăn lên ngồi lên giường đồng thời hỏi Lăng Dịch: “Anh đã nói thế nào với Thiên Thiên vậy?”
Lăng Dịch: “Anh nói với Thiên Thiên, nó là do em sinh ra.”
Thân thể Lăng Húc cứng ngắc, cậu có chút khẩn trương, “Thiên Thiên phản ứng thế nào?”
Lăng Dịch nhìn cậu: “Thiên Thiên nói, thì ra em mới là mẹ của nó, nó vẫn cho rằng anh là mẹ.”
Lúc này thân thể Lăng Húc càng cứng hơn, cậu không ngờ Thiên Thiên sẽ nói với Lăng Dịch, cậu cảm thấy thật xấu hổ hận không thể lập tức đào hố chôn mình, “Em không cố ý……”
“Vô ý?” Giọng Lăng Dịch bình tĩnh hỏi.
Lăng Húc dùng hai tay ôm đầu, “Khi đó không hiểu chuyện.”
“Như vậy” Lăng Dịch nói “Khi đó em không hiểu chuyện, bây giờ cái gì cũng nhớ ra rồi, nên hiểu chuyện rồi, làm sao bù đắp cho anh đây?”
Lăng Húc hữu khí vô lực nói: “Lúc đấy chỉ muốn đùa với Thiên Thiên thôi.”
Lăng Dịch nhìn ra được cậu rất mệt mỏi, vì vậy nói: “Ngủ đi.”
Hai người không nói thêm lời nào nữa, Lăng Dịch đột nhiên bảo đi ngủ, trực giác của Lăng Húc báo cho cậu biết anh đang không vui.
Lăng Dịch đưa tay tắt đèn, nằm xuống.
Lăng Húc rất nhanh cũng nằm xuống, hôm nay đã rất mệt rồi nhưng thái độ của Dịch khiến cậu không thể nào ngủ được, cậu lật người, đối mặt với Lăng Dịch, hỏi: “Anh, anh tức giận à?”
Hai người bọn họ ít khi tâm sự với nhau.
Thật ra thì từ nhỏ đến lớn, phần lớn thời gian đều là Lăng Húc tâm sự với Lăng Dịch, lúc trước không để ý tới bởi vì cậu cảm thấy Lăng Dịch rất thương yêu cậu.
Nhưng Lăng Dịch chính là vậy, một khi cậu không muốn đón nhận Lăng Dịch, Lăng Dịch cũng sẽ không chủ động tiếp cận cậu, cậu biết rõ ràng nhưng vẫn làm theo ý mình, rời khỏi Lăng Dịch nhiều năm như vậy.
Khó có thể nói cậu không hối hận bởi quyết định năm đó của mình. Nhưng ở trong hoàn cảnh đó, nếu cậu không làm quyết định như vậy thì có lẽ sẽ phải đeo lên lưng áp lực lớn hơn nữa, khiến cho mình không thở nổi, cứ miễn cưỡng ở cùng một chỗ thì sẽ có kết quả gì ai cũng không biết. Cho nên lúc tỉnh táo lại, ngồi suy ngẫm cẩn thận cậu mới có thể quyết định một lần nữa.
Chẳng qua lúc đó không dự đoán được sẽ có Thiên Thiên.
Lăng Dịch vốn đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ lại nghe thấy Lăng Húc hỏi anh, anh mở mắt trong bóng tối, nói: “Tại sao lại phải tức giận?”
Lăng Húc đưa tay ra ôm lấy eo Lăng Dịch: “Em nói Thiên Thiên anh là mẹ của con.”
Lăng Dịch khẽ cười: “Thì làm sao?”
Lăng Húc nghe vậy thở phào một cái, không tức giận là tốt rồi.
Lăng Dịch lại nắm tay của cậu, nói với cậu: “Hôm nay Thiên Thiên hỏi anh, em làm thế nào mà sinh ra con?”
Lăng Húc ngẩn người, nói: “Chuyện đã lâu lắm rồi còn hỏi làm gì.” Cậu không muốn nói, bởi vì cảm thấy rất ngại ngùng.
“Không thể nói với anh được sao?” Lăng Dịch hỏi.
“Cũng không phải là không thể nói” Lăng Húc suy nghĩ một chút, “Chỉ là không biết nói cái gì thôi.”
Lăng Dịch nhẹ giọng hỏi: “Rất khổ cực sao?”
Lăng Húc trầm mặc, nói: “Không khổ cực.”
Cậu không muốn nhắc lại chuyện lúc đó, đành chuyển qua đề tài khác: “Anh còn không có nói cho em biết, anh đã nói với Thiên Thiên thế nào.”
Lăng Dịch: “Anh nói cho con biết, nó là con của hai chúng ta, nhưng không thể gọi mẹ. Nó cho rằng hai chúng ta đều là ba của nó, nó hỏi bây giờ nên xưng hô thế nào để không nhầm lẫn giữa hai chúng ta.”
Lăng Húc tựa vào иgự¢ Lăng Dịch, không nhịn được, khóe miệng hơi nhếch lên, cậu đột nhiên cảm thấy hạnh phúc bây giờ giống như một giấc mơ vậy.
“Chờ sau này con lớn lên sẽ tự hiểu thôi.”
Lăng Húc nghĩ tới lúc Thiên Thiên lớn lên, không biết nên vui vẻ hay là sầu lo, nhưng đó cũng là chuyện của tương lai, bây giờ không cần suy nghĩ nhiều như thế.
“Còn em?” Lăng Dịch hỏi cậu, “Hôm nay công việc như thế nào?”
Lăng Húc nói: “Hơi mệt, nhưng mà cũng thật đáng giá. Anh nói rất đúng, em quả thật sẽ thích nghi được, tiếp xúc nhiều một chút, học tập nhiều một chút.”
“Từ từ đi” Lăng Dịch nói.
Lăng Húc cảm giác được tay của Lăng Dịch đang chạm vào tay cậu, nhẹ nhàng cọ xát, cậu có thể cảm giác được ngón tay của Lăng Dịch đang di chuyển, vẽ vòng vòng trên tay cậu.
Đều nói tay đứt ruột xót, Lăng Húc cảm thấy tim đập mạnh hơn.
Ở trong bóng tối, hai người không nói chuyện nữa, tự cảm nhận tiếng tim đập và hơi thở của đối phương, dần dần chìm vào giấc ngủ
Ngày hôm sau Lăng Húc gọi Thiên Thiên thức dậy, vừa mở mắt nó đã gọi: “Ba, mẹ? Ba?”
“Ba!” Lăng Húc nghiêm túc sửa cho nó, cậu không muốn Thiên Thiên ở bên ngoài gọi cậu là mẹ.
Thiên Thiên dường như có cả ngàn câu hỏi vì sao ở trong đầu, mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt, ăn điểm tâm, trên đường đi học luôn luôn hỏi Lăng Húc: “Ba, ba sinh ra con ạ? Vậy còn bác? Bác và ba đã kết hôn chưa? Con muốn kêu bác là ba, nhưng làm sao để phân biệt bây giờ.”
Lần đầu tiên Lăng Húc thấy Thiên Thiên hỏi nhiều như thế.
Trên đường lái xe đến nhà trẻ, nói: “Tối hôm qua con có sạc đầy pin không đấy? Hôm nay tinh thần phấn khởi như vậy sao?”
Nghe ba đùa với mình, Thiên Thiên cảm thấy rất vui, cười đến híp cả mắt.
Lúc xuống xe, Thiên Thiên đột nhiên hỏi Lăng Húc: “Con kêu bác là ba có được không?”
Gần đây nó có xem chương trình thực tế về cha con, trong đó có một đứa nhỏ luôn gọi ba ba, vì vậy cảm thấy rất thích thú, cũng muốn học theo.
Lăng Húc nói với nó: “Tốt, bác là ba a, ba là ba b.”
Nói thế với Thiên Thiên, nó nghe không hiểu, mặt cứ nghệt ra.
Lăng Húc dừng xe lại, mở cửa xuống xe sau đó bế Thiên Thiên xuống, đưa nó vào trong nhà trẻ.
Vừa đi, Thiên Thiên vừa hỏi: “Cái gì là ba a ạ?”
Lăng Húc nói: “Chính là a trong abcd đó.”
Thiên Thiên nói: “Con biết abcdefg!” Nhưng Lăng Húc chỉ nói đùa, nó vẫn chưa hiểu ý của cậu.
Xế chiều hôm nay, Lăng Dịch tới đón Thiên Thiên tan học, Thiên Thiên nói cho anh biết: “Ba nói bác là ba a, ba là ba b”
Lăng Dịch nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, nhìn Thiên Thiên nói: “Sau này ba con nói gì với con, con đều phải nói cho bác biết, không thể tùy tiện tin tưởng lời của ba con, biết không?”
Bình thường ở nhà, phần lớn chuyện đều là Lăng Húc nghe Lăng Dịch, Thiên Thiên rất dễ dàng có thể biết người nào có quyền uy lớn nhất trong nhà nên gật đầu cái rụp
Lăng Dịch nói với nó: “Con biết ba trong tiếng anh gọi thế nào không?”
Thiên Thiên lắc đầu.
Lăng Dịch dạy nó: “Là daddy.”
Thiên Thiên đọc lại theo anh.
Lăng Dịch mỉm cười nói: “Ừ, sau này cứ gọi bác như vậy đi.”