Rời khỏi khách sạn suối nước nóng, Thiên Thiên đã gọi Hình Dĩnh Phong từ chú Hình thăng cấp lên cha nuôi.
Cha nuôi? Nghe có vẻ càng thân mật hơn bác.
Trên đường trở về, Lăng Dịch vẫn ngồi cùng xe Phan Văn Thiệu như cũ, tâm tình Thiên Thiên thực tốt, không muốn ngồi ở giữa Lăng Dịch và Lăng Húc mà đòi ngồi bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Xe lái đi, nó hát cả một đường.
Phan Văn Thiệu quay đầu đùa nó: “Thiên Thiên, tâm tình tốt vậy sao?”
Thiên Thiên thế nhưng trả lời y một tiếng: “Vâng.”
Lăng Dịch nhìn Thiên Thiên, hỏi nó: “Cha nuôi thực tốt?”
Thiên Thiên cười gật đầu.
Lăng Dịch hỏi xong không nói gì nữa.
Lăng Húc dùng tay chống đầu trầm mặc một đường, trong lòng không biết suy nghĩ gì.
Sau Thiên Thiên ngủ trên xe.
Lúc xuống xe Lăng Dịch phải ôm nó xuống.
Phan Văn Thiệu hỏi bọn họ có muốn cùng ăn cơm tối rồi lại trở về hay không.
Lăng Dịch: “Thôi, Thiên Thiên quá mệt mỏi, trở về tùy tiện ăn một chút là được.”
Phan Văn Thiệu nói tốt, phất phất tay để Tiêu Thời lái xe.
Về đến nhà, Lăng Dịch đặt Thiên Thiên lên ghế sa lon, cầm tấm thảm nhỏ lại khoát lên trên người nó.
Cơm chiều Lăng Húc xuống bếp nấu mì sợi, Lăng Dịch cầm rau củ trong tủ lạnh ra rửa, ngắt lá cải xả nước rửa sạch sẽ, Lăng Dịch lắc lắc nước trên tay, nói: “Anh đi gọi Thiên Thiên dậy, đợi lát nữa ăn cơm.”
Lăng Húc mới vừa bỏ mì sợi vào trong nước, gật gật đầu đáp: “Vâng.”
Lăng Dịch đi đến bên sô pha ngồi xuống, nhẹ nhàng hô: “Thiên Thiên.”
Thiên Thiên chậm rãi mở to mắt: “Bác.” Nó gọi một tiếng này không rõ ràng, nghe càng như là ba.
Lăng Dịch dùng ngón tay vuốt ve tóc mềm mại của nó, “Dậy ăn cơm chiều.”
Thiên Thiên giơ tay lên dụi mắt, há miệng ngáp một cái, gật gật đầu.
Lăng Dịch ôm nó đứng lên, hai tay của nó tự nhiên ôm lấy bả vai Lăng Dịch.
Đột nhiên, Lăng Dịch hỏi nó: “Cha nuôi tốt hay là bác tốt?”
Thiên Thiên sửng sốt một chút, bởi vì Lăng Dịch hỏi nghiêm túc làm nó có chút phản ứng không kịp, nó nhìn Lăng Dịch, nói: “… Bác tốt.”
Lăng Dịch cười cười, nói với nó: “Cháu do dự.”
Thiên Thiên không có do dự, chỉ ngẩn người mà thôi, nó và Hình Dĩnh Phong ở chung dù sao rất ngắn, có thế nào cũng vô pháp vượt qua tình cảm nó đối với Lăng Dịch.
“Không có, ” Thiên Thiên phủ nhận, “Bác tốt, tốt rất nhiều, ” nó nói.
Lăng Dịch chỉ cười, vỗ mặt của nó một cái, nói: “Đi ăn cơm.”
Ăn xong cơm chiều, Lăng Húc thấy Lăng Dịch mang theo Thiên Thiên đi tắm rửa, vì thế chính mình chui vào trong thư phòng lên mạng.
Lúc tắm rửa Thiên Thiên đột nhiên dùng đỉnh đầu đầy bọt cọ cổ Lăng Dịch một chút. Nhìn thấy cổ Lăng Dịch bị cọ dính bọt màu trắng, nó khẽ cúi đầu cười cười.
Hai tay Lăng Dịch đều là bọt biển nên không đi lau cổ mình, chỉ dùng tay nhéo mũi nó một chút, “Nghịch ngợm sao?”
Mũi Thiên Thiên dính đầy bọt nhưng vẫn cười như cũ, nó nói: “Cháu thích bác nhất, trừ ba, chính là thích bác.”
Lúc này Lăng Dịch mới ý thức được đến bây giờ Thiên Thiên vẫn băn khoăn câu nói của anh lúc trước khi ăn cơm, đây là Thiên Thiên đang tỏ vẻ thân mật với anh.
Anh dùng hai tay nhẹ nhàng lau bọt trên mặt Thiên Thiên, cúi xuống hôn lên trán và mũi của nó một cái, sau đó nói: “Bác cũng thích cháu.”
Tắm rửa xong cho Thiên Thiên, dùng khăn tắm bọc nó lại ôm đến trên giường, sau đó Lăng Dịch đến tủ quần áo tìm quần áo cho nó.
Thời gian còn sớm, Thiên Thiên muốn xem TV một lát.
Sau Lăng Dịch đi đến cửa thư phòng, giơ tay lên gõ mở cửa phòng một chút, “Thiên Thiên tắm rửa xong.”
Lăng Húc lập tức tắt đi trang web, nói với Lăng Dịch: “A, vậy anh đi tắm trước đi.”
Lăng Dịch chú ý tới động tác của cậu, cái gì cũng chưa nói, xoay người đi đến buồng vệ sinh.
Sau này nhân lúc Lăng Húc đi tắm rửa, Lăng Dịch ngồi trước máy tính mở lịch sử sử dụng web thì lại phát hiện nó trống rỗng. Lăng Húc đã xóa sạch lịch sử ghi lại web truy cập.
Lăng Dịch lẳng lặng ngồi trong chốc lát, cầm lấy di động gọi cho Hà Quang Hoa: “Lịch sử web đã xóa có thể phục hồi được không?”
Hà Quang Hoa cũng không rõ lắm: “Tôi hỏi ngành kỹ thuật một chút.”
Lăng Dịch lại nói: “Thôi, không cần.”
Cúp điện thoại, anh bấm chuột tắt máy tính.
Lẳng lặng ngồi trong chốc lát, Lăng Dịch tính toán xem như mình không biết cái gì. Giữa anh và Lăng Húc xuất hiện một ít ngăn cách, đến bây giờ mới thôi, anh vẫn không rõ ngăn cách chặn ngang giữa bọn họ rốt cuộc là cái gì.
Khả năng lớn nhất vẫn là vì đêm hôm đó Lăng Húc đi gặp Hình Dĩnh Phong, nghe hắn nói chuyện gì đó, cũng có lẽ là có liên quan đến chuyện những năm gần đây Lăng Húc trải qua, cũng có lẽ là một đó sau khi Lăng Húc trở về giữa hai người đã có chuyện xảy ra.
Lăng Dịch cần làm một ít quyết định, bởi vì anh không rõ rốt cuộc Lăng Húc biết được những gì, cũng không rõ chính mình nên nói đến mức nào. Nói thật, đối với Lăng Húc anh luôn do dự, tự tin của anh vào năm đó Lăng Húc đi không quay lại đã bị tiêu hao hết.
Nhưng làm Lăng Dịch có chút ngoài ý muốn, đêm hôm đó Lăng Húc lại biểu hiện thực tích cực chủ động.
Thậm chí lúc Lăng Dịch còn đang đọc sách, Lăng Húc liền đi qua gỡ mắt kính của anh xuống, nói: “Anh, đừng nhìn.”
“Em muốn làm gì?” Lăng Dịch hỏi cậu.
Lăng Húc nằm nghiêng ở bên cạnh anh, một bàn tay chống đầu, vươn ra chân cọ xát trên đùi anh một chút.
Lăng Dịch hỏi trắng ra: “Em đang quyến rũ anh sao?”
Chân Lăng Húc từ mắt cá đã cọ xát đến đầu gối anh, hướng lên trên nữa tư thế liền có chút không được tự nhiên.
Lăng Dịch đặt sách xuống, vươn tay bắt lấy chân cậu, còn chưa nói đã bị Lăng Húc đẩy tay ra: “Đừng động, để em tới.”
Nghe cậu nói như vậy, Lăng Dịch thật sự không động, muốn xem cậu có thể làm được đến bước nào.
Lăng Húc chống người ngồi trên người Lăng Dịch, động tác ôn hòa hôn môi anh, sau đó chậm rãi đi xuống, cởi nút áo ngủ anh ra, liếm hôn иgự¢ anh, cuối cùng nhẹ nhàng kéo quần ngủ của anh xuống, vùi đầu vào giữa hai chân anh.
Ý thức được Lăng Húc muốn làm cái gì nhưng Lăng Dịch không ngăn cản cậu, anh hơi kinh ngạc, bởi vì anh cảm thấy giữa bọn họ có chuyện chưa thẳng thắn, lấy cảm xúc của Lăng Húc bây giờ sẽ không muốn làm loại chuyện này mới phải.
Nhưng Lăng Húc lại một tư thái khiêu khích đi làm, Lăng Dịch ngửa đầu hít sâu, bởi vì ức chế không được khoái cảm, ngón tay cắm vào bên trong tóc Lăng Húc.
Mãi cho đến cuối cùng Lăng Húc vẫn không ngẩng đầu khỏi hai chân Lăng Dịch, tuy rằng Lăng Dịch kéo cậu một chút muốn cậu rời đi, nhưng Lăng Húc lại làm cho Lăng Dịch phóng thích ở trong miệng của cậu.
Sau đó cậu ngẩng đầu, xuống giường đi đến buồng vệ sinh.
Buồng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào, Lăng Dịch cho rằng cậu đang súc miệng, nhưng Lăng Húc lại mở vòi nước ra, sau đó cầm tờ giấy vệ sinh phun тιин ∂ị¢н của Lăng Dịch vào, tìm góc Lăng Dịch sẽ không chú ý tới mà giấu đi.
Cậu tìm một buổi tối, trước khi Lăng Dịch tắm rửa cho Thiên Thiên còn gọi điện thoại tới trung tâm xét nghiệm cố vấn, đối phương nói cho cậu biết dùng тιин ∂ị¢н hoặc máu đều có thể tiến hành xét nghiệm ADN.
Muốn lấy máu của Lăng Dịch không dễ, muốn тιин ∂ị¢н của Lăng Dịch, đối với Lăng Húc mà nói quả thực chính là chuyện dễ dàng.
Cậu đứng trước gương súc miệng, sau đó tạt nước lên mặt hạ nhiệt độ, lúc ngẩng đầu, nhìn thấy chính mình trong gương hai gò má vẫn ửng đỏ như cũ.
Tiếng bước chân của Lăng Dịch đã tới gần phía buồng vệ sinh, anh đứng trước cửa hỏi cậu: “Sao vậy? Không có việc gì chứ?”Anh cho rằng Lăng Húc nhiều ít có chút kháng cự trong lòng.
Lăng Húc lại nói: “Không có việc gì.”
Lăng Dịch đi tới ôm lấy thắt lưng cậu từ phía sau, một bàn tay nắm cằm cậu để cậu ngẩng đầu.
Lăng Húc thấy được mặt hai người bọn họ từ trong gương, cậu nhìn thấy Lăng Dịch hôn lỗ tai mình. Bình thường hôn môi chẳng qua là một loại xúc giác, hiện giờ đột nhiên tăng thêm thị giác bị đánh sâu vào, mặt Lăng Húc nháy mắt đỏ hơn.
Đứt quãng hôn môi triền miên, Lăng Dịch ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Có chuyện muốn nói với ca ca.”
Lăng Húc cảm thấy thân thể của mình run rẩy một chút, bởi vì mặc dù là lúc tán tỉnh Lăng Dịch cũng rất ít khi nói với cậu như vậy, cậu vì hai chữ “Ca ca” trong miệng Lăng Dịch mà hưng phấn lên.
Lăng Dịch tiếp tục nói: “Ca ca mới là người yêu em nhất trên thế giới này.”
Lăng Húc vươn tay bắt lấy tay Lăng Dịch, chuyển đến bên môi, hôn xuống.
Giữa trưa ngày hôm sau Lăng Húc không nghỉ ngơi, tăng ca làm xong việc của chính mình, sau đó buổi chiều rút thời gian đi nhà trẻ đón Thiên Thiên.
Cậu muốn dẫn Thiên Thiên đi làm xét nghiệm ADN.
Hỏi thăm giá cả xét nghiệm xong, cậu quyết định chờ kết quả xét nghiệm ADN của Thiên Thiên và Lăng Dịch ra rồi mới suy xét có làm cho mình và Thiên Thiên nữa không.
Bởi vì nếu Thiên Thiên không phải con của Lăng Dịch thì cậu cảm thấy quan hệ của cậu và Thiên Thiên hoàn toàn không cần hoài nghi, số tiền này có thể tiết kiệm; nhưng nếu chứng thật Thiên Thiên là con trai Lăng Dịch, vậy quan hệ giữa cậu và Thiên Thiên liền rất trọng yếu.
Thiên Thiên cảm thấy rất kỳ lạ vì Lăng Húc tới đón nó sớm như vậy, nó vừa bị Lăng Húc dắt đi, vừa hỏi: “Ba, chúng ta đi chỗ nào?”
Lăng Húc đã sớm nghĩ ra lý do: “Đi kiểm tra thân thể cho con.”
Thiên Thiên thắc mắc hỏi: “Vì sao phải kiểm tra thân thể?”
Lăng Húc nói: “Con sắp tốt nghiệp nhà trẻ, lên tiểu học yêu cầu giấy kiểm tra sức khoẻ.”
“À, ” Thiên Thiên rất dễ dàng tin tưởng.
Một lát sau, bọn họ lên xe taxi, Lăng Húc nhớ tới còn dặn thêm: “Hôm nay con đi kiểm tra thân thể đừng nói cho bác biết a.”
Thiên Thiên nói: “Vì sao ạ?”
Lăng Húc nghĩ nghĩ, nói với nó: “Nói ra sợ bác sẽ lo lắng thân thể của con.”
Thiên Thiên an tĩnh trong chốc lát, ngẩng đầu lên hỏi Lăng Húc: “Con sinh bệnh sao?”
“Ách…” Lăng Húc bị nó truy vấn có chút nghẹn lời, suy nghĩ trong chốc lát mới nói, “Không sinh bệnh, chẳng qua đến bệnh viện sẽ làm người ta cảm thấy sợ hãi, bác con lại nhát gan, chúng ta đừng dọa bác.”
Lúc này Thiên Thiên mới gật gật đầu: “Vậy được rồi.”
Mang theo Thiên Thiên đi trung tâm xét nghiệm đã liên hệ từ trước, cậu giao тιин ∂ị¢н của Lăng Dịch cho bọn họ, lại để người lấy máu khoang miệng của Thiên Thiên.
Người làm xét nghiệm cũng phối hợp Lăng Húc, nói cho Thiên Thiên đây là đang kiểm tra vi khuẩn trong cổ họng nó.
Điền xong phiếu khám, giao kinh phí xét nghiệm, đối phương nói cho Lăng Húc cần khoảng nửa tháng mới có kết quả.
Lăng Húc hít sâu một hơi, đáp: “Được, tôi biết.”
Nửa tháng, nửa tháng này thời gian nghỉ ngơi của Hình Dĩnh Phong chấm dứt phải quay trở về bộ đội. Hắn vốn nói trước khi đi gặp mặt Lăng Húc một lần, kết quả bởi vì bận việc chậm trễ, cuối cùng vẫn không thể nào gặp.
Hình Dĩnh Nhàn gọi điện thoại giải thích cho Lăng Húc: “Anh trai em nói cho em biết, anh ấy nói anh biết chuyện rồi.”
Nhắc tới chuyện này Lăng Húc nhiều ít có chút căm tức, nhưng không thể phát giận với Hình Dĩnh Nhàn, “Vì sao cô phải gạt ta?”
Hình Dĩnh Nhàn nói: “Em thích anh nha, năm đó anh thà rằng mang theo Thiên Thiên rời đi, không nguyện ý tiếp thu em.”
Lăng Húc nghĩ thầm rằng, khi đó Hình Dĩnh Nhàn mới bao nhiêu, nghĩ cũng biết mình không có khả năng tiếp thu cô ta đi? Bây giờ càng không thể, nhưng suy xét đến Hình Dĩnh Phong, Lăng Húc vẫn nói với cô: “Cô phải biết cô thiếu chút nữa không hù ૮ɦếƭ tô! Không có lần sau, còn đùa như vậy tôi chắc chắn không tha thứ cho cô.”
“Được rồi, ” Hình Dĩnh Nhàn uất ức nói, “Vậy bây giờ anh có suy xét—— ”
“Không suy xét, ” Lăng Húc không chút nghĩ ngợi ngắt lời cô, “Chúng ta không có khả năng.”
Thật ra qua nhiều năm như vậy Hình Dĩnh Nhàn lại tiếp xúc với Lăng Húc, cảm thấy cậu đã hoàn toàn không giống với Lăng Húc trong tưởng tượng làm cô thích hồi lâu, uất ức qua đi, có vẻ không còn quá nhiều tiếc nuối, cô nói: “Không có khả năng coi như xong! Dù sao anh đã thay đổi.”
Lúc nghe được những lời này, Lăng Húc hơi hơi sửng sốt, muốn nói không phải cậu bây giờ thay đổi, mà là cậu đi qua mới là người thay đổi. Bây giờ mình mới là chính mình đi?
Nhưng Hình Dĩnh Nhàn đã không cho cậu cơ hội nói chuyện: “Gặp lại!” Sau đó không chút do dự cúp điện thoại.
Lăng Húc cầm di động yên lặng đợi trong chốc lát, gửi tin cho Hình Dĩnh Nhàn, nói cô cần trợ giúp thì gọi điện thoại cho mình.