Xế chiều đi trên đường đi đón Thiên Thiên tan học, Lăng Húc tiện đường đến ngân hàng một chuyến, nhét thẻ ATM vào máy.
Quả nhiên cậu nghĩ không sai, mật mã của thẻ đích thật là sinh nhật của Thiên Thiên. Số dư trong thẻ còn nhiều hơn cậu nghĩ, bởi vì trong đó có gần tới hai vạn đồng tiền.
“Nhiều như vậy?” Lăng Húc đứng ở phía trước máy ATM, nuốt một ngụm nước bọt, cậu cho rằng nhiều nhất cũng chỉ có một, hai ngàn.
Nếu như vậy thì không cần quá khách khí, Lăng Húc rút một lần cả ngàn đồng bỏ vào túi áo của mình.
Ngày hôm sau xin nghỉ, sáng không cần thức dậy làm chuẩn bị, Lăng Húc ngủ một mạch tới sáng, vươn tay đẩy Thiên Thiên, “Đứng lên đi học.”
Thiên Thiên xoa ánh mắt nói: “Thứ bảy, không đi học.”
Lăng Húc lập tức sửng sốt, “Không đi học?”
Cậu vốn tính như thường ngày, đưa Thiên Thiên đi nhà trẻ trước, sau đó tới xem lễ khai trương của khu thương mại Duyệt Cấu thử có thể gặp được ca ca hay không. Nhưng Thiên Thiên nói không đi học, vậy cậu phải ném Thiên Thiên ở đâu để đi đây?
Thằng nhóc ngủ không đủ, xoay người còn muốn tiếp tục ngủ.
Lăng Húc rời khỏi giường, do dự không biết có thể giao Thiên Thiên cho bà chủ trông giúp cậu một ngày hay không. Nhưng đi ra ngoài tiệm bánh ngọt phát hiện bà chủ còn chưa tới, không phải ngày nào bà chủ cũng sẽ tới đây, không có cách nào, chỉ có thể trở về kêu Thiên Thiên rời giường, tính toán mang Thiên Thiên cùng đi.
Thiên Thiên không ngủ đủ giấc, lười biếng không nghĩ nhúc nhích.
Lăng Húc thúc giục nó, “Nhanh lên nhanh lên, ” động thủ kéo nó dậy.
Đánh răng rửa mặt, sau đó thay đổi quần áo, Lăng Húc lôi kéo Thiên Thiên ra cửa.
Mua bánh rán trứng ở quán hàng rong bên đường làm điểm tâm, vừa đi vừa ăn, trung tâm mua sắm Duyệt Cấu cách nơi này rất xa, Lăng Húc không tính gọi xe mà mang theo Thiên Thiên ngồi xe bus.
Hơn nữa lễ khai trương cụ thể bắt đầu vào thời gian nào cậu cũng không tra được, không biết Lăng Dịch có khả năng xuất hiện ở phân đoạn nào.
Cuối tuần trên xe bus vẫn đầy ấp người, Thiên Thiên phải dùng hai bàn tay để cầm bánh của nó, Lăng Húc đành phải dời một bàn tay vòng lấy lan can trước mặt giữ lấy áo Thiên Thiên, không để nó ngã. Đồng thời còn phải lấy một bàn tay cầm bánh của chính mình.
Lăng Húc đột nhiên cảm thấy làm ba ba thật rất không dễ dàng.
Từ lúc lên ô tô Thiên Thiên luôn luôn lúc ẩn lúc hiện, nhiều lần suýt nữa ngã lên đùi người trước mặt.
Thật vất vả ăn xong, Lăng Húc ngồi xổm xuống dùng khăn tay giúp nó lau miệng, lung tung xoa hai cái, nói rằng: “Có thể. Tự mình đứng vững.”
Vì thế Thiên Thiên lựa chọn ôm lấy chân cậu.
Tới trung tâm mua sắm Duyệt Cấu đã kinh sắp mười giờ rưỡi.
Bởi vì mới mở nên trung tâm giảm giá trên diện rộng, cho nên hôm nay người đến đây mua sắm vô cùng đông. Lại là thời điểm mùa hè nóng nhất, Lăng Húc chẳng cảm giác được một xíu hơi điều hòa nào.
Người lui tới chung quanh rất nhiều, cậu sợ Thiên Thiên bị lạc, vì thế vươn ra một bàn tay về phía Thiên Thiên.
Bản thân Thiên Thiên cũng sợ bị lạc, vội vàng nắm chắc tay Lăng Húc.
Phía trước trung tâm mua sắm là một quảng trường rất lớn, trong quảng trường có một bể phun nước, lúc này đang phun hơi nước mát mẻ.
Chung quanh quảng trường làm công tác xanh hoá vô cùng xinh đẹp, bày không ít băng ghế dài để người đi đường nghỉ ngơi.
Lăng Húc dắt Thiên Thiên tay, nhìn hai chữ “Duyệt Cấu” to treo phía trước tòa nhà, đột nhiên trong lòng có chút tư vị nói không nên lời.
Nếu như ba ba của cậu đã qua đời nhiều năm, vậy Duyệt Cấu có thể phát triển đến hiện tại, hẳn là do công lao của ca ca đi?
Năm nay Lăng Húc hai mươi bảy tuổi, so với lần đầu cậu soi gương cho rằng đã qua năm, sáu năm còn phải lâu hơn một ít, đã mười năm rồi.
Lúc cậu vừa mới biết mình hai mươi bảy tuổi còn có chút bị dọa, bởi vì cậu cảm thấy mình rất già, thế mà đã sắp ba mươi tuổi. Đối với một học sinh trung học mười bảy tuổi mà nói, đàn ông ba mươi tuổi đã có thể gọi một tiếng chú.
Cậu hai mươi bảy, Thiên Thiên năm tuổi, như vậy Thiên Thiên sinh ra lúc cậu khoảng hai mươi hai tuổi. Hai mươi hai tuổi, khi đó rốt cuộc cậu đã ở cùng cô gái thế nào?
Lăng Húc vẫn luôn miên man suy nghĩ, còn có, nếu cậu hai mươi bảy tuổi, như vậy năm nay Lăng Dịch đã gần ba mươi mốt tuổi đi? Thật sự là tuổi làm chú a? Không biết anh ấy đã kết hôn có con chưa?
Nhìn thảm hồng trải sàn cùng băng khánh thành phía trước quảng trường, lúc này chỉ có nhân viên công tác đang vội vội vàng vàng, Lăng Húc không phát hiện bóng dáng ca ca của mình trong đám người, vì thế dắt tay Thiên Thiên đi dạo khu mu sắm, nói: “Đi, đi mua cho nhóc bộ quần áo mới.”
Lúc nói những lời này, Lăng Húc thật tâm tính toán mua bộ quần áo mới cho Thiên Thiên mặc, thuận tiện cũng mua cho mình một bộ, quần áo trên người này nhìn quá cũ rồi.
Nhưng dạo một vòng khu mua sắm, Lăng Húc trợn tròn mắt, cậu rút một ngàn, hiện tại dùng còn dư hơn chin trăm, thế mà chỉ đủ mua một bộ đồ trẻ em, mà bộ đồ nam cậu nhắm trúng, tùy tay vừa lật xem giá tiền chính là hơn hai ngàn.
“Ăn ςướק à!” Lăng Húc có chút tức giận.
Lúc học trung học cậu cũng là kẻ tiêu tiền như nước, quần áo mặc khi đó đều là của hãng có tiếng, nhưng vào khu mua sắm mua một bộ trang phục hè cũng chỉ khoảng một, hai trăm, làm sao có thể hơn hai ngàn?
Bất bình xong, Lăng Húc lại cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì cậu nói với thằng nhóc là muốn mua cho nó bộ quần áo, hiện giờ lại mua không nổi.
Nhưng Thiên Thiên lại không để ý, nó nói với Lăng Húc: “Ba ba nói, chúng ta mặc không nổi quần áo đắt như vậy.”
“Cái gì mà ba ba nói?” Lăng Húc không hài lòng, “Tôi chính là ba ba của nhóc.”
Thiên Thiên hiển nhiên không muốn thừa nhận.
Thật ra Lăng Húc chưa từng thử đi hiểu suy nghĩ của Thiên Thiên, Thiên Thiên vẫn là một đứa nhỏ thôi, trong cuộc sống của nó trong quan trọng nhất chính là ba ba. Lúc đầu Lăng Húc mất đi ký ức, Thiên Thiên vẫn chưa hiểu rõ hết cũng không thể nào hiểu được, nhưng nó thực nhanh phát hiện ra ba ba không biết nó.
Nếu là đứa bé khác, đại khái sẽ bất lực mà gào khóc, nhưng Thiên Thiên lại là một đứa bé trưởng thành sớm lại hiểu chuyện, nó chỉ có thể cố nén lo sợ nghi hoặc ở trong lòng, vừa khổ sở rồi lại muốn nắm chặt Lăng Húc, không để cậu bỏ lại chính mình.
Thiên Thiên vẫn bị hành vi lúc đầu của Lăng Húc làm tổn thương.
Nếu mua không nổi quần áo, Lăng Húc nhìn Thiên Thiên nói: “Ba ba mua kem ly cho con ăn nhé?”
Thiên Thiên lắc đầu, “Không cần.”
Lăng Húc nói: “Vì sao không cần? trời nóng như vậy, ăn kem ly thật tốt? Rốt cuộc con có phải là trẻ con hay không?” [Đầm: Từ đoạn này Lăng Húc chủ động đổi xưng hô nên sau này mình đổi luôn thành ba – con ^^]
Không quản Thiên Thiên có thật là không muốn ăn hay giả vờ không muốn, Lăng Húc vẫn dẫn nó đến tiệm McDonald’s bên ngoài khu mua sắm, mua một cái ly kem cho mỗi người, sau đó ngồi ở ghế dài trên quảng trường.
Bên ngoài không có điều hòa, mùa hè mặt trời nóng bức, hai người đều toát mồ hôi. Nhưng vì Lăng Húc không muốn bỏ lỡ Lăng Dịch, cho nên vẫn lựa chọn ngồi ở bên ngoài chờ đợi.
Vừa ăn kem ly, Lăng Húc vừa hỏi Thiên Thiên, “Đã từng gặp qua——” cậu tạm dừng một chút nghĩ nên xưng hô như thế nào, sau đó nói rằng, “Bác của con chưa?”
Thiên Thiên lắc đầu.
Lăng Húc nhìn kem trong tay của nó chảy nước, có một giọt bơ nhỏ xuống, vội vàng vươn tay đi tiếp, không để rớt trên quần áo của nó. Sau đó chính mình liếm bơ dính ở ngón tay, sau đó nói cho Thiên Thiên phải nhanh chóng ăn đi.
Nghe Thiên Thiên nói chưa từng thấy qua Lăng Dịch, Lăng Húc mờ mịt trong chốc lát, lại hỏi: “Đã từng gặp mẹ của con chưa?”
Thiên Thiên vẫn lắc đầu.
Ai cũng chưa từng gặp, đứa nhỏ này giống như từ khi sinh ra, chỉ có cậu là một người thân.
Lăng Húc cảm thấy mất mát, gặp miếng kem cuối cùng trong tay, không ôm hy vọng hỏi han: “Vậy con đã gặp ai?”
Thiên Thiên nói: “Bà nội.”
Lăng Húc sửng sốt, lúc này, khán đài bên kia, MC bắt đầu dùng microphone nói chuyện, tuyên bố lễ khai trương chính thức bắt đầu.
Hôm nay lễ khai trương trừ cắt băng khánh thành, còn mời vài ca sĩ nổi tiếng hiện nay đến biểu diễn. Cho nên người vây quanh khán đài rất nhiều, đại bộ phận đều là fan của ca sĩ, một số nhỏ còn lại hẳn là đến xem náo nhiệt mà thôi.
Lăng Húc cảm thấy bản thân mình càng giống như đến xem náo nhiệt.
Bởi vì người chung quanh rất nhiều, cậu sợ Thiên Thiên bị dậm phải, dứt khoát giơ thằng nhóc lên vai mình, sau đó ra sức chen vào trong đám người, muốn đi đến gần sân khấu.
Dọc theo đường đi bị rất nhiều quở mắng, bị người dùng khuỷu tay ᴆụng phải vài cái, Lăng Húc vẫn cố gắng chen đến trước sân khấu, mồ hôi đã thấm ướt toàn lưng, còn thêm Thiên Thiên cưỡi trên vai cậu, Lăng Húc hận không thể có một thùng nước đá dội từ đầu đến chân mình.
Lúc người chủ trì nói xong, lại mời người lên đài đọc diễn văn, phía trước phía sau tổng cộng qua hơn mười phút, rốt cục cũng đến phân đoạn cắt băng.
Lăng Húc không tự chủ được ngừng hô hấp.
Bên trên sân khấu, trong vào người cắt băng có một số ca sĩ đến biểu diễn, hắn vừa xuất hiện liền khiến bên dưới thét lên ồn ào.
Thiên Thiên giơ tay bưng kín lỗ tai của mình.
Lăng Húc lại bất giác không nghe thấy, bởi vì trong đám người lên sân khấu cậu thấy được Lăng Dịch.
Thời gian trôi qua gần mười năm, nhưng đối với Lăng Húc mà nói, nhìn thấy Lăng Dịch cũng chỉ là chuyện tuần trước. Buổi sáng lúc cậu ra cửa còn nhìn thấy Lăng Dịch để trần trụi nửa trên thân, hạ thân chỉ mặc một cái quần dài màu kem rộng thùng thình, đạp dép lê từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cậu một câu cũng chưa nói, trực tiếp đi vào buồng vệ sinh.
Vì thế Lăng Húc lại đảo trở về, đứng ở cửa buồng vệ sinh gõ cửa, nói: “Anh, cho em mười đồng đi.”
Lăng Dịch không để ý đến cậu.
Cậu bám riết không buông mà gõ cửa, lặp lại hô: “Anh, anh…”
Một lát sau, cửa phòng vệ sinh mở ra, Lăng Dịch từ bên trong đi ra, liếc cậu một cái rồi đi vào phòng.
Lăng Húc vội vàng đi theo.
Lăng Dịch trở về phòng, cầm năm mươi đồng, đứng ở trước mặt Lăng Húc vươn tay kéo lưng quần thể thao của cậu, kẹp tiền vào thắt lưng quần, sau đó lại lướt qua bên cạnh cậu trở về phòng vệ sinh.
Lăng Húc hô to : “Cám ơn anh!” Lấy tiền lại chạy đi ra ngoài.
Không ngờ, một lần nữa nhìn thấy Lăng Dịch, lại biến thành cục diện hiện giờ.
Lăng Dịch giống như thay đổi, lại giống như không đổi, anh vẫn anh tuấn cao lớn như cũ, mặc tây trang chỉnh tề khéo léo, nện bước tao nhã. Nhưng dù sao cũng không còn là sinh viên đại học, rõ ràng đã là một người đàn ông chín chắn.
Người chung quanh đều lớn tiếng hô tên ca sĩ kia, chỉ có Lăng Húc đột nhiên la lớn: “Anh!”
Giọng của cậu bị tiếng ồn chung quanh lấn át.
Vì thế cậu lại la lớn: “Lăng Dịch!”
Bốn phía nơi nơi đều là tiếng thét của thiếu nữ, Lăng Húc bị bao phủ trong làn song nhiệt tình, nhưng cậu đứng ở giữa đám người như vậy, thật ra vẫn có chút dễ thấy, dù sao cậu là một người đàn ông, hơn nữa trên vai cậu còn cõng thàng nhóc, rõ ràng cao người khác nhiều.
Khoảng cách chỗ cắt băng trên sâu khấu gần như vậy, Lăng Húc tin tưởng Lăng Dịch nhất định có thể nhìn thấy cậu.
Nhưng cũng lúc đó, cậu nhìn thấy Lăng Dịch nhìn cậu một cái. Đó không phải cậu tưởng tượng, cậu thực xác định vừa rồi Lăng Dịch thấy được cậu.
Bởi vì ánh mắt Lăng Dịch chuyển tới, Lăng Húc lập tức an tĩnh, cậu hưng phấn, cõi lòng đầy chờ mong nhìn Lăng Dịch.
Nhưng biểu cảm của Lăng Dịch lại không có biến hóa gì, anh nhìn thấy Lăng Húc, thậm chí còn nhìn Thiên Thiên trên vai Lăng Húc, sau đó lại liếc Lăng Húc một cái, bình tĩnh mà thu hồi ánh mắt.
Thật giống như vừa rồi chỉ đang đánh giá một người xa lạ.
Tâm Lăng Húc đột nhiên trầm xuống, ngây ngẩn cả người.