Bảo Bối, Con Là Ai? - Chương 02

Tác giả: Kim Cương Quyển

Người đàn bà trung niên tên là Bạch Thư Tuệ, là bà chủ của tiệm bánh ngọt này, tên tiệm bánh ngọt là Mễ Tô Trang Viên.
Mà Lăng Húc, theo bà chủ nói, là thợ làm bánh của tiệm bánh ngọt này.
Trong quán có ba thợ làm bánh, Lăng Húc là người trẻ tuổi nhất trong số đó.
Trong không khí tràn ngập hỗn hợp mùi mật cùng bơ ngọt ngào, Lăng Húc cảm thấy có chút khó chịu, cậu vốn không quá thích ăn đồ ngọt.
Buổi trưa, Lăng Húc vốn đang làm việc, hắn vươn tay muốn lấy một cái thùng trên đỉnh đầu, kết quả không cẩn thận không cầm chắc, thùng nện lên đầu của hắn. Sau đó hắn mất đi ý thức, đoạn thời gian kia thật ra rất ngắn, ngay lúc bà chủ lại đây nhìn hắn, đang tính có nên gọi điện thoại gọi xe cứu thương hay không thì hắn đã tỉnh lại.
Nhưng Lăng Húc tỉnh lại, lại kỳ diệu mà mất đi một đoạn ký ức.
Giờ điều cậu nhớ rõ, đều là ký ức từ khi cậu sinh ra tới khi lên trung học, sau này hoàn toàn không nhớ được.
Nhưng với cậu mà nói, ký ức lại rõ ràng đến mức không bình thường, thật giống như ngày hôm qua cậu còn là một học sinh trung học, ở sân thể dục đánh bóng rổ, tỉnh lại liền trở thành bộ dáng hiện tại.
Về phần đứa bé kia, bà chủ nói cho cậu biết, đó là lúc cậu đến tìm việc làm liền đồng thời mang tới, bản thân cậu nói đó là con của cậu, tên là Lăng Thiên Duệ, nhũ danh Thiên Thiên.
Mẹ Thiên Thiên là ai, trừ Lăng Húc ra không có người nào biết.
Bà chủ đã từng thử thăm dò hỏi Lăng Húc, nhưng cái gì Lăng Húc cũng không nói.
Thiên Thiên năm nay năm tuổi, còn đi nhà trẻ, nhà trẻ cách tiệm bánh ngọt không xa. Sang năm, không sai biệt lắm nên chuẩn bị học tiểu học.
Vốn bình thường đến giờ tan học Lăng Húc đều sẽ đi đón con trai, nhưng hôm nay cậu lại quên luôn sự tồn tại của con, vẫn là bà chủ tốt bụng, đến giờ giúp cậu đón con về.
Lăng Húc cùng bà chủ ngồi ở chỗ nghỉ của tiệm bánh ngọt, hai cái đùi không chịu ngồi yên mà dẫm lên ghế, nửa ngồi xổm nửa ngồi.
Bà chủ ngồi đối diện trừng cậu một cái, cậu lại vội vàng bỏ chân xuống dưới.
Mà Thiên Thiên cũng ngồi ở bên cạnh bọn họ, vừa mới đầu còn lấy vở viết viết vẽ vẽ, sau này lại nắm 乃út không hề động. Cậu nhóc không ngẩng đầu lên nhìn Lăng Húc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bà chủ đột nhiên thở dài, không biết nên làm thế nào.
Lăng Húc cũng sững sờ, lúc sững sờ trong lòng vẫn nghĩ, muốn làm thế nào mới trở về tìm được người nhà? Cậu quay đầu, cách cửa sổ thủy tinh tiệm bánh ngọt nhìn về phía phố đối diện, từ nơi này vẫn có thể nhìn thấy siêu thị lớn đứng sừng sững ở đối diện, nếu cậu nói cho nhân viên nơi đó biết mình là con trai của giám đốc siêu thị thì có thể được đưa về nhà hay không?
Mặc kệ thế nào cũng nên thử xem đi?
Cuối cùng, bà chủ nói: “Không có biện pháp, cho cậu nghỉ ngơi hai ngày, tốt nhất ngày mai cậu bên đi gặp bác sỹ, kiểm tra rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Lăng Húc không trả lời cô ta, cậu vẫn không nghĩ mình thật sự có bệnh, nói thật, dù cậu thật sự mất đi một đoạn ký ức, cậu vẫn không muốn tìm nó trở về, cậu cảm thấy sợ hãi, cậu không hy vọng đoạn ký ức kia là một tồn tại chân thật.
Lúc bà chủ đứng dậy muốn rời khỏi, Lăng Húc gọi lại, hỏi: “Cô có biết tôi đang ở nơi nào không?”
Bà chủ đáp: “Ở trong tiệm thôi, lúc tìm việc đã nói bao ăn bao ở, cậu cùng con trai ở phòng phía sau, thuận tiện trông tiệm.”
Lăng Húc vo đầu một chút, đáp: “Được rồi.”
Buổi tối kết thúc công việc ở tiệm bánh ngọt, chỉ còn lại Lăng Húc cùng Thiên Thiên.
Bà chủ nói phòng ở bên trong cùng tiệm bánh ngọt, từ hành lang vẫn luôn đi vào.
Lăng Húc dạo một vòng trong tiệm bánh, phát hiện bánh ngọt không bán hết đều xử lý xong, cậu nhìn thấy cô gái thu ngân bỏ vài cái bánh chưa bán hết vào túi rồi rời đi. Hiện tại trong tủ kính đều trống rỗng, ngay cả đèn cũng tắt.
Nhưng trong không khí vẫn nồng đậm mùi ngọt.
Trở lại trong phòng, Thiên Thiên đang ngồi ở trên giường xem TV.
Nhìn thấy Lăng Húc tiến vào, cậu bé quay đầu liếc cậu một cái, lại quay đầu trở lại, một câu cũng không nói.
Lăng Húc có chút không vui, cảm thấy thái độ của cậu bé không tốt, vì thế đi qua đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay cậu bé, kéo ghế lại đây ngồi ở trước mặt nó, ngăn cản nó xem tv, hỏi: “Nhóc là con tôi?”
Thiên Thiên ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Lăng Húc đột nhiên vươn hai tay ra, hai bàn tay nhéo má cậu bé, sau đó dùng lực kéo ra hai bên, còn nói thêm: “Nhóc là con tôi?”
Thiên Thiên bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nâng chân lên không cẩn thận đá vào mặt của cậu.
Lăng Húc nhất thời có chút bốc hỏa, bắt lấy cánh tay Thiên Thiên ném cậu bé lên giường, đánh vào ௱ôЛƓ nó hai cái. Nhưng cậu xuống tay vẫn thật cẩn thận, đánh không mạnh.
Nhưng đánh xong hai cái này, Thiên Thiên ghé vào trên giường không động.
Một lát sau, Lăng Húc lo lắng rướn đầu nhìn nó, thấy Thiên Thiên ghé vào giường, nghiêng đầu không tiếng động mà khóc. Rõ ràng biểu cảm vẫn thực quật cường, môi mím thật chặt, nhưng nước mắt không ngừng rơi.
Thấy Lăng Húc nhìn mình, Thiên Thiên đột nhiên khóc nức nở nói rằng: “Chú không là ba ba của cháu, trả ba ba của cháu trả lại cho cháu.”
Lăng Húc đột nhiên sửng sốt một chút, cảm thấy có chút không đành lòng.
Thiên Thiên nâng cánh tay lên lau nước mắt một chút, dùng sức hút cái mũi.
Lăng Húc gãi gãi mặt, đối với chuyện mình bắt nạt học sinh tiểu học, không đúng, không phải học sinh tiểu học, rõ ràng là một đứa bé còn đi nhà trẻ, ít nhiều cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nhưng cậu lại không biết dỗ dành con nít, giải thích với nó thì lại mất mặt, chuyện như vậy cậu càng làm không được. Do dự một chút, vươn tay lấy một tờ giấy vệ sinh bên cạnh, lung tung giúp Thiên Thiên xoa xoa mặt, chà đến cái mũi cậu bé đều đỏ.
“Thôi,” cuối cùng Lăng Húc nói vậy, chính mình đứng lên đi buồng vệ sinh.
Cứ việc trong lòng hai người đều không vui, nhưng trong phòng chỉ có một cái giường đôi mét rưỡi, buổi tối hai người vẫn phải cùng ngủ.
Thiên Thiên tự mình vào buồng vệ sinh tắm rửa.
Lăng Húc nghe được tiếng nước, nhịn không được cùng đi qua, hỏi: “Cần giúp không?”
Thiên Thiên không nói lời nào, cũng không phản ứng cậu, tự mình cởi nút áo, ૮ởเ φµầɳ, chui vào dưới vòi hoa sen.
Lăng Húc nhìn nó làm được hết, vì thế lại lui ra ngoài.
Trong chốc lát Thiên Thiên tắm rửa xong đi ra, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ đi lên giường, tự mình xốc chăn nằm vào phía trong giường.
Lăng Húc ngồi bên giường trong chốc lát, sau đó cũng đi tắm rửa một cái rồi trở về phòng nằm trên giường, nhưng cách cậu bé bên cạnh một khoảng cách, không ᴆụng vào nó.
Tâm tình có chút phức tạp, Lăng Húc gối đầu lên tay mình, nhìn trần nhà sững sờ.
Trong phòng mở điều hòa cho nên mặc dù buổi tối nóng bức cũng không cảm thấy nóng chút nào, điều duy nhất ảnh hưởng Lăng Húc đi vào giấc ngủ, vẫn là bất an cùng phiền táo trong đáy lòng.
Cậu không phải là một bé ngoan, bởi vì từ nhỏ điều kiện trong nhà không tồi, lại có một anh trai lớn hơn cậu năm tuổi. Hàng năm cha mẹ ở bên ngoài vội vàng kiếm tiền không để ý đến cậu, người đối xử với cậu tốt nhất chính là ca ca. Khi còn bé cậu muốn cái gì ca ca đều mua cho cậu, sau này lên trung học, thường xuyên ở bên ngoài gây chuyện thị phi, ca ca cũng sẽ giúp cậu dàn xếp.
Nhiều lần bị gọi phụ huynh, đều là anh cậu giúp cậu đi, sau đó về đến nhà liền gạt ba mẹ không cho bọn họ biết.
Có thể nói Lăng Húc là một đứa bé bị ca ca làm hư. Cho nên học trung học, cậu thường đi chơi với bạn bên ngoài, hút thuốc uống rượu đánh nhau, mọi thứ đều làm, tính tình cũng không tốt, chỉ một khuôn mặt không tồi, người thoạt nhìn cao cao đẹp trai, hơn nữa trong nhà có tiền biết ăn mặc, ở trong trường học thực được con gái theo đuổi.
Nhưng thẳng đến trung học, Lăng Húc vẫn không chính thức lui tới với cô gái nào, bởi vì cậu vẫn luôn có đối tượng thầm mến. Khi đó mắt rất cao, thích nữ sinh xinh đẹp nhất trường học – Triệu Phỉ Nghiên, theo đuổi một, hai năm, cho đến cuối cùng cũng không thể nắm tay được.
Nhưng hiện tại đột nhiên liền có con trai.
Lăng Húc đột nhiên từ trên giường ngồi xuống, nghĩ thầm rằng, đứa con trai này, không lẽ là cậu cùng Triệu Phỉ Nghiên sinh? Nương theo ánh sáng mỏng manh, Lăng Húc miễn cưỡng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nhu thuận của Thiên Thiên, cậu bé này đã ngủ say, bất tri bất giác xoay người dựa vào Lăng Húc.
Mẹ nó! Trong lòng Lăng Húc nghĩ, thật sự có chút giống nha, cũng chỉ có nữ sinh xinh đẹp như Triệu Phỉ Nghiên mới có thể sinh ra đứa bé đáng yêu như vậy đi?
Nghĩ như vậy, Lăng Húc có chút tâm viên ý mãn. Nếu như cậu và Triệu Phỉ Nghiên sinh con, như vậy hai người khẳng định đã kia gì qua. Nhưng mà! Chuyện quan trọng như vậy lại tốt đẹp như thế, cậu quên !
Lăng Húc ngồi ở trên giường, cả người đều lâm vào trầm trọng đả kích.
Một hồi lâu, cậu mất mát nằm trở về, không biết chuyện này có thể có ý nghĩa gì, dù sao cũng không trải qua, cũng không nhớ rõ, hiện tại chuyện cậu nên làm nhất là trở về bên cạnh người nhà, mà không phải mang theo một đứa nhóc không rõ lai lịch du đãng ở bên ngoài.
Nói không chừng trở về có thể làm xét nghiệm ADN, làm rõ ràng rốt cuộc có phải con của mình không.
Ba ba, tuy rằng không quản cậu, nhưng đối xử với cậu vẫn rất tốt, cậu thích thứ gì ba cũng sẽ mua cho cậu; mẹ, tính tình không tốt lắm, yêu chơi mạt chược đi dạo phố, nhưng thường xuyên đi dạo phố trở về sẽ mua quần áo cùng giày chơi bóng cho cậu, thích cho cậu ăn diện ngăn nắp đẹp trai; ca ca, hình như người mình nhớ nhất vẫn là ca ca…
Trong lòng Lăng Húc nghĩ, bất tri bất giác ngủ mất.
Nhưng cảm giác ngủ không quá lâu, bởi vì trời còn chưa sáng, phòng bếp tiệm bánh ngọt đã có người bắt đầu làm việc. Bọn họ phải cho ra lò lô điểm tâm đầu tiên trước bảy giờ, như vậy mới có thể cung cấp bữa sáng cho tộc đi làm.
Nếu đổi lại là Lăng Húc lúc trước, những động tĩnh đó khẳng định không thể làm cậu bừng tỉnh, nhưng hiện tại không biết xảy ra chuyện gì, một chút tiếng động nhỏ cũng đủ để làm cậu giựt mình tỉnh lại.
Giống như không phải là một thiếu niên hơn mười tuổi.
Thiên Thiên bên cạnh còn ngủ say, vùi đầu vào иgự¢ Lăng Húc, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Ngay từ đầu Lăng Húc có chút mơ hồ, không biết mình ở nơi nào, nhưng từ từ thanh tỉnh hiểu được tình cảnh của chính mình. Rạng sáng, một người an tĩnh nằm trong hoàn cảnh lạ lẫm, nghe động tĩnh xa lạ bên ngoài, nghĩ đến quá khứ bị chính mình ném đi cùng tương lai không thể biết trước, Lăng Húc khó chịu chưa từng thấy.
Chậm rãi ánh mắt cậu bắt đầu chua xót, cái mũi cũng bắt đầu đỏ lên, cậu biết mình khóc, tuy rằng thực vô dụng, nhưng dù sao cậu cũng là một học sinh trung học chưa từng độc lập đối mặt với xã hội, cậu cảm thấy như vậy cũng có thể tha thứ.
Yên lặng khóc trong chốc lát, Lăng Húc nghiêng đầu, cách chăn cọ nước mắt lên người Thiên Thiên.
Cậu ngửi thấy được mùi của cậu bé, nghĩ đại khái chính là mùi sữa đi, sau đó giống như ôm gối ôm mà ôm lấy cậu bé, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc