Bảo Bối! Anh Xin Lỗi - Chương 42

Tác giả: Chanbaek92er

Nhưng lúc này cô mới để ý thấy trên khoé miệng anh có vết thương đã khô máu. Cô hoảng hốt đưa tay lên sờ mặt anh rồi hỏi:
- "Tử Hân, anh làm sao vậy? Tại sao anh lại bị thương?"
- "Anh không sao, tại anh không cẩn thận nên..."
- "Anh còn nói không sao? Quai hàm anh còn có vết bầm đây này? Sao anh không chườm đá ngay lúc đó chứ? Ai đánh anh à?"______Cô liên tục đặt ra hàng ngàn câu hỏi cho anh. Bất ngờ, Hàn Tử Hân hỏi cô:
- "Tĩnh Anh, tại sao em lại quan tâm đến anh nhiều như vậy?
- "Sao tự nhiên anh hỏi gì lạ vậy? Tại vì em coi anh giống anh trai của mình, mà anh cũng đối xử với em rất tốt nên em sao lại không lo lắng cho anh được?"
Tĩnh Anh hồn nhiên đáp. Nhưng câu nói "chỉ coi như anh trai" của cô khiến mọi tưởng tượng trong anh một lần nữa lại sụp đổ. Tại sao cô lại không nhận ra ánh mắt anh nhìn cô đầy yêu thương? Nếu cô chỉ coi anh như anh trai thì hà cớ gì cô phải quan tâm anh nhiều như vậy để anh mãi cứ ngộ nhận, tự mình đa tình thế này?
- "Tĩnh Anh, giả sử nếu như anh có bạn gái thì em có buồn không?"
- "Sao em lại buồn chứ? Anh hôm nay làm sao mà lạ vậy? Em còn đang mong có ai đó đứng sau hậu thuận, chăm sóc cho anh đây này. Chứ bác trai, bác gái đều ở nước ngoài, còn anh thì sống một mình mãi sao được. Mà em tin là nếu anh có bạn gái thì ba mẹ anh sẽ vui lắm đó."
- "Thôi anh hiểu rồi. Chúng ta nói chuyện khác đi thôi."
Hàn Tử Hân thở dài một cái rồi chuyển đề tài. Càng hỏi càng không thấy có kết quả gì mà. Anh đúng là ngu ngốc mới tự nhiên đi hỏi mấy cô để mà ngược thân thế này.
Tĩnh Anh cùng Hàn Tử Hân đón sinh nhật xong lại cùng anh đi ăn nên thành ra hôm nay cô lại về khuya một chút, nhưng so với mấy hôm trước thì còn sớm hơn rất nhiều nha. Về tới nhà vừa đúng 22h15 phút, cô tháo giày cao gót ra và thay vào là đi một đôi dép bông rồi rảo bước vào trong nhà. Cả căn nhà tối om, chỉ có ánh sáng của những ngọn đèn trang trí quanh ngôi nhà. Ơ sao hôm nay Vương Phong Thần anh ấy đi ngủ sớm vậy? Tĩnh Anh có chút tò mò nhưng cũng không để tâm nhiều mà đi thẳng vào phòng mình. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô chạm tay vào công tắc bật đèn lên thì đột nhiên có một giọng nói trầm khàn vang lên khiến cô giật mình, tim như muốn rớt ra ngoài:
- "Sao giờ này em mới về?"
- "Ph...Phong Thần, sao anh lại ngồi đây? Anh chưa đi ngủ à?"
Vương Phong Thần lúc này đang ngồi khoanh tay ở sofa, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.
- "Tôi hỏi em sao về muộn vậy?"
- "Em...em...công ty dạo này sắp cho ra sản phẩm mới nên em..."
Tĩnh Anh không muốn để Vương Phong Thần biết là tối nay cô đi cùng với Hàn Tử Hân, hôm trước Tử Hân đưa cô về đã bị Vương Phong Thần nhìn thấy rồi.
- "Em lại đi với hắn nữa à?"
Vương Phong Thần lại hỏi.
- "Gần đây có vẻ anh thích quản lý đời sống riêng tư của em nhỉ? Không lẽ anh đã quên bảng quy tắc chính tay anh viết ra khi chúng ta kết hôn rồi sao?"
Nghĩ tới việc anh luôn đi cùng Tô Khiết Như thì được trong khi bản thân cô làm gì cũng bị anh xét hỏi khiến cô cảm thấy bất công vô cùng.
- "Nhưng em đã là con dâu của Vương gia rồi thì em không nên qua lại quá nhiều với anh ta như thế, nhất là khi anh ta vẫn còn độc thân."
Vương Phong Thần cố gắng tìm ra một lí do để ngăn cản việc cô gặp gỡ Hàn Tử Hân bởi vì hắn còn nhớ như in nụ hôn hôm trước Hàn Tử Hân trao cho cô.
- "Em biết mình là gái đã có chồng, em biết mình là con dâu của Vương gia và em cũng chưa bao giờ đi quá giới hạn của mình cả. Nhưng còn anh thì sao? Anh xem mình đã làm tốt bổn phận của mình chưa? Anh và cô ta có qua lại với nhau, em đâu dám ngăn cản bởi vì em biết trong mắt anh em chẳng là gì cả. Em mệt rồi, em đi ngủ trước đây."
Dứt lời, cô cười lạnh một cái rồi bỏ đi. Càng ngày cô càng cảm thấy anh ích kỷ và không quan tâm đến cảm xúc của cô. Suy cho cùng cũng là vì bộ mặt của dòng họ và anh muốn chèn ép cô, khi dễ cô.
Vương Phong Thần đột nhiên cảm thấy lời cô nói không sai nhưng cô cũng đâu biết rằng đã lâu rồi anh chưa có gặp Tô Khiết Như.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc