Chương 19: Suy nghĩ của anh rất nguy hiểmThư Đồng bị cắn đến mức làn da môi run lên, đầu ngón tay trắng chà xát lên môi đỏ đầy mọng, bên môi một mảnh thấm ướt, trong lúc vô tình dụ dỗ Đường Hân.
Đường Hân cúi đầu xuống, đôi môi cọ sát vào môi cô, đầu lưỡi liếm hôn nơi bị cắn, giống như làm giảm đi cơn đau.
Toàn thân Thư Đồng mềm mại như được bọc trong chiếc áo khoác màu đen, mặc anh ôm vào lòng hôn.
Bên cạnh Ngụy Tĩnh Hiền đột nhiên duỗi lưng mỏi, ngáp dài: "A, đến rồi sao?"
Lưu Dục lạnh lùng nói: "Sắp đến."
Thư Đồng vội vàng đẩy Đường Hân ra, lau khô đôi môi lấp lánh, đôi má khó nén thoáng đỏ ửng.
Đường Hân nhìn chăm chú về phía cô, đôi mắt dính chặt, vẻ mặt bất mãn.
Chiếc xe đậu trên đỉnh núi, lò BBQ, than đá, nguyên liệu nấu ăn được chuyển xuống.
Lưu Dục nghiện thuốc lá, vô thức sờ sờ túi quần mới nhớ ra chiếc bật lửa đã bị ném đi.
"Này, trả lại cho cậu." Đặng Chi đưa cái bật lửa cho cậu ta.
Lưu Dục sững sờ tiếp nhận: "Chị không ném nó à?"
"Chúng ta vẫn cần bật lửa để đốt than." Đặng Chi khẽ cười, ném lại một bóng lưng đẹp đẽ, "Cậu ngồi trên xe rút 5-6 điếu, hút ít một chút, mới có tí tuổi đã nghiện nặng như vậy.”
Đường Hân bắt đầu phát huy vai trò người nhóm lửa, động tác nhanh nhẹn nhóm lửa than.
Thư Đồng và Đặng Chi ngồi dựa trên ghế đá, uống trà, ăn đồ ăn vặt được các chàng trai mua cho rồi thảo luận sau khi ăn BBQ xong đi tắm ở suối nước nóng dưới chân núi.
Ngụy Tĩnh Hiền nhảy đến trước mặt Thư Đồng, nháy mắt ra hiệu cười: "Chị à, đối tượng xem mắt của chị thế nào?”
Đặng Chi tò mò: "Cô nhóc cậu lại xem mắt, gần đây không phải trốn tránh sao?”
Ngụy Tĩnh Hiền nhíu nhíu mày: "Đã chia tay."
Em họ cô lại biết nhiều như vậy thật khiến cô lo lắng.
Thư Đồng liếc nhìn bóng lưng thẳng của Đường Hân dường như không có phản ứng gì, hỏi Ngụy Tĩnh Hiền: "Ai nói cho em biết?"
Ngụy Tĩnh Hiền nói: "Là cô, cũng là mẹ chị đó. Cô đã gặp mẹ em nói muốn tìm đối tượng xem mắt cho chị, mẹ em bèn giới thiệu một nhân viên công chức trong đơn vị của mẹ, lớn hơn chị 5 tuổi, ba mẹ anh ta đều là quan chức cấp trên, rất có tương lai.”
Đặng Chi bên cạnh vỗ vai Thư Đồng: "Nghe không tệ, cậu đã gặp rồi chứ?”
Thư Đồng yếu ớt nói: "Chưa."
Ngụy Tĩnh Hiền nở nụ cười: "Nhanh chóng đi gặp đi, cô nói bạn trai cũ của chị không đáng tin, dù thế nào cũng sẽ không đồng ý.”
Chậc, đổ rượu trên lửa than, một ngọn lửa bùng lên hừng hực, khói đen lan tỏa.
Thư Đồng nhìn sang Đường Hân bên kia, chỉ thấy anh im lặng đưa lưng về phía bọn họ, trong tay nắm chặt chai rượu, cái chai rỗng tuếch.
Ngụy Tĩnh Hiền hoảng hốt: "Anh Hân, sao anh lại đổ hết rượu rồi, ngọn lửa lớn quá.”
Đường Hân quay đầu ném ánh mắt: "Dùng để thiêu người."
Ẩn ẩn sát khí khiến Ngụy Tĩnh Hiền sợ hãi rùng mình.
Đặng Chi nở nụ cười: "Hai người bạn thân của em thật khó chịu.”
Thư Đồng không thoải mái, Đường Hân không buồn chán, ít nhất là trước mặt cô.
Kế tiếp, nhóm các chàng trai phát huy kỹ năng nấu nướng của mình, nướng cánh gà, xiên cà và thịt, còn có những viên thịt lợn to.
Đặng Chi chỉ vào viên thịt lớn, hỏi nó là cái gì.
"Pín dê." Lưu Dục người được cho là ủ rũ thình lình trả lời, "Tác dụng tráng dương."
Đặng Chi co rụt khóe miệng: "Các cậu ăn nhiều một chút."
Ăn xong BBQ, năm người xuống khách sạn có suối nước nóng dưới chân núi, suối nước nóng có tấm vách ngăn cách phòng cho nam nữ.
Ngụy Tĩnh Hiền hơi sầu não, miệng nói thầm, sao không cho nam nữ tắm chung.
Thư Đồng và Đặng Chi ở cùng một phòng, tắm suối nước nóng lẫn với hoa hồng chảy từ bên ngoài vào trong hồ nước nóng.
Thư Đồng bọc khăn tắm, ngâm mình trong suối nước nóng ấm áp, hai tay đặt bên mép hồ, tâm trí lơ lửng không biết bay đi đâu.
Đặng Chi bơi tới, véo khuôn mặt cô: "Cô nhóc, hôm nay tâm trạng cậu không tốt.”
Thư Đồng lắc đầu, lại không dằn lòng thở dài một tiếng.
"Chia tay người kia rồi hả?" Đặng Chi lại gần, khom lưng, "Tớ thấy không đáng tin, chia tay cũng tốt."
"Anh ấy có gì không đáng tin!" Thư Đồng hết lòng bảo vệ, không cẩn thận kích động, hơi lớn tiếng, nhớ tới tấm ngăn phòng cách âm rất kém, vội vàng che miệng.
Đặng Chi hiếm khi thấy Thư Đồng kích động như thế, chớp mắt: "Xem ra cậu rất thích hắn."
Thư Đồng nhào vào trong lòng Đặng Chi, nghẹn ngào nói: "ChiChi, tớ rất buồn."
Đặng Chi ôm chầm lấy Thư Đồng, vỗ nhẹ lưng cô: "Nếu mẹ cậu không đồng ý, khẳng định có lí do của bà ấy. Chuyện gì kể cho tớ nghe đi, tớ sẽ giúp cậu.”
Thư Đồng nào dám kể với Đặng Chi nếu cô ấy biết rõ, khẳng định sẽ đứng về phía mẹ.
Sau khi ngâm nước một hồi, Đặng Chi có hơi mệt mỏi nên cô trở về phòng ngủ nghỉ ngơi trước, nhắc nhở Thư Đồng khóa cửa vách ngăn lại.
Sau khi Đặng Chi rời đi, Thư Đồng đứng dậy khỏi hồ nước nóng, đang chuẩn bị khóa cửa, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, cánh tay cường tráng từ ngoài cửa duỗi đến.
Thư Đồng hoảng sợ, dùng sức đè lên ván cửa, đè ép cánh tay người nọ, lớn tiếng hô: "Người đâu?"
"Là anh." Ngăn cách ván cửa truyền tới giọng nói mát lạnh, từ từ va chạm vào trái tim cô.
Thư Đồng ngây dại, không khỏi buông tay.
Người nọ tức thì bước vào ngay lập tức, trở tay khóa cửa lại, con ngươi hổ phách dán lên cô, ánh mắt nóng bỏng.
Lúc này Thư Đồng mới phát hiện, vừa rồi do nhanh chóng hành động khiến chiếc khăn tắm duy nhất trên người rơi xuống.
Phản ứng đầu tiên của cô là che bộ иgự¢, kéo tay lên ra sức che lại hai ✓ú, trừ bộ иgự¢ trắng mịn, hai chân dài nhỏ khép chặt, dụ dỗ người mở ra để khám phá bí mật.
"Che cái gì." Đường Hân ôm Thư Đồng trần như nhộng, "Có chỗ nào của em anh chưa từng chạm vào chứ?”
Anh chỉ mặc quần đùi, không khác biệt gì với ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, Thư Đồng bị buộc phải cảm nhận cơ thể của thiếu niên.
Cô nhỏ giọng nói: "Bình tĩnh đi, đừng ở chỗ này."
Đường Hân cười nhạo một tiếng, ôm chặt hơn: "Em muốn anh bình tâm một tuần, bình tâm lâu như vậy còn chưa đủ sao?"
"Không đúng, một khắc anh cũng không thể bình tâm, phát điên muốn tìm em." Môi trái tim ma sát bên viền tai cô, "Mỗi thời mỗi khắc chỉ muốn xông vào nhà em, mặc kệ ba mẹ em có vừa mắt không bắt em đi, xem ra chỉ có như vậy em mới không thể rời đi."