Chương 12: Gọi anh là ông xãQua lớp ҨЦầЛ ŁóŤ mỏng, ďươñğ √ậț ngủ đông giữa hai chân đủ cứng rắn chạm vào lòng bàn tay cô, cảm giác thật nóng bỏng.
"Khô." Cô trả lời khô khan.
"Vậy còn đây thì sao?" Anh nắm lấy tay cô vùi vào ҨЦầЛ ŁóŤ của mình, giữ chặt cây thịt nóng, dày như cánh tay em bé, đầu khấc tràn ra một tia chất lỏng.
"Ướt..." Cô khàn khàn đáp, nghe được tiếng nước bọt của mình.
"Vì em mà nó ướt." Anh thở ra hơi nóng vào cổ cô, giống như một làn sóng nhiệt thiêu đốt, vuốt ve làn da cô, "Em có muốn phụ trách không, hửm?"
"Phụ trách như thế nào?"
Cơ thể của Thư Đồng đột nhiên cứng đờ, cảm thấy sau gáy một mảnh mềm mại, đó là môi của anh, nhẹ nhàng trượt trên cổ cô.
Cô không thể không rụt cổ lại, anh lại càng vùi sâu vào dưới cổ, vươn ra đầu lưỡi nóng bỏng để liếm làn da mềm mại trong phần lõm sâu.
"Giúp anh lau khô nó, dùng phía dưới của em."
"Vậy chẳng phải càng ướt hơn..." Cô nhanh chóng ngậm miệng lại, cuộc đối thoại này càng ngày càng trở nên không ổn rồi.
Đường Hân giữ lòng bàn tay cô, vuốt ve hai tinh hoàn của mình: "Chút nữa cắm vào, sau đó bắn vào, nơi đó sẽ khô."
Thư Đồng bị những lời nói của anh thiêu đốt, giữa hai chân sinh ra cảm giác ngứa ngáy, muốn được lấp đầy bởi gậy thịt to và dài.
"Em có muốn thử không?" Giọng anh như cọ xát lòng cô, lúc đòi hỏi cô lại vô cùng quyến rũ.
Thư Đồng mơ hồ “vâng”.
Đường Hân khẽ mỉm cười, kéo cô lại, đôi môi ấm áp che lại cái miệng nhỏ của cô, tay cũng không nhàn rỗi chui vào áo len của cô rồi nhét vào trong áo lót.
Có lẽ lo lắng rằng cô sẽ bị lạnh, Đường Hân bế cô vào phòng riêng của cô, bật lò sưởi trong nhà, sau đó tiếp tục.
Chẳng mấy chốc, Thư Đồng bị lột đồ, nằm Tʀầռ tʀʊồռɢ bên dưới Đường Hân.
Chàng trai 16 tuổi huyết khí sôi trào, si mê và tò mò với cơ thể của cô, hai tay tùy ý vuốt ve mọi bộ phận trên cơ thể cô, nắm lấy hai bầu иgự¢ mềm.
Lúc này vẫn là buổi chiều, ánh mặt trời phủ xuống, Thư Đồng Tʀầռ tʀʊồռɢ lộ ra trong tầm nhìn của anh.
Đường Hân tách ra hai chân của cô, thưởng thức mảnh đất tam giác, giữa màu lông thưa tớt là hành lang trắng nõn.
Thư Đồng rụt rè: "Đừng nhìn..."
Cổ họng Đường Hân lên xuống, nuốt nước bọt: "Bà xã đẹp quá."
Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy rõ huyệt mềm của cô, đêm đầu tiên anh vội vã, đêm hôm trước lại dò dẫm làm trong bóng đêm.
Anh ૮ởเ φµầɳ xuống rút ďươñğ √ậț ra nhét vào, cảm nhận sức nóng và khít khao trong hang, các nếp gấp che kín trên tường thịt ʍúŧ lấy.
"Ưm... A..." Thư Đồng cảm nhận dị vật to dày cắm vào, từng chút một mở ra hành lang chen vào trong.
Mỗi lần cô cho rằng đã đến chỗ sâu nhất, ¢ôи тнịт của anh lại có thể nhét thêm nữa.
Mãi cho đến lúc anh đạt đến độ sâu, Thư Đồng nhỏ giọng hỏi: "Toàn bộ đi vào sao?"
Đường Hân ừm, hai tay nắm ✓ú, cắm sâu phần thân dưới vào trong cô.
Sự ma sát giữa thịt và thịt, huyệt thịt khít khao, ʍúŧ lấy quy đầu nhạy cảm cực kỳ sảng khoái.
Sau khi đi vào hàng chục lần, anh đột nhiên dừng lại, lấy một cái gối cao lót dưới ௱ôЛƓ cô.
Thư Đồng kinh ngạc khi bị nâng lên, thấy rằng ௱ôЛƓ đã được nâng lên, có thể thấy rõ ¢ôи тнịт của anh, nhét vào rút ra giữa hai chân không thể khép lại.
Mỗi khi anh rút ra, ¢ôи тнịт mang theo chất lỏng trong suốt, đặc biệt mê người.
Thuộc về một người chưa thành niên.
Hóa ra gậy thịt của anh có màu da. Không có sắc tố đen nào, nhưng bởi vì nó quá to, trông không đáng yêu chút nào, ngược lại cảm thấy hơi đáng sợ, rất khác với vẻ ngoài đẹp trai của anh.
Huyệt thịt của phụ nữ có thể mở rộng, thực sự có thể nhét vào gậy thịt dày và dài như vậy.
Dường như nhận ra sự mất tập trung của cô, Đường Hân đẩy eo, càng đánh mạnh vào hông cô hơn, vừa sảng khoái vừa đáng ghét.
"A... A... Quá nhanh..." Huyệt thịt của Thư Đồng bị làm đến mức run rẩy, giữ chặt dị vật trong cơ thê, giống như vừa đẩy ra vừa ʍúŧ vào.
"Gọi anh là ông xã, bảo bối." Giọng nói của Đường Hân quyến rũ và gợi cảm, lao xuống đâm vào huyện non mềm, nơi ɠเασ ɦợρ vang dội.
Gọi bà xã lại gọi là bảo bối, đứa trẻ này thực sự xem mình là người trưởng thành. Nếu không phải cô đang bị hãm sâu trong Dụς ∀ọηg, nhất định Thư Đồng sẽ mắng anh một trận.
Thư Đồng ngậm chặt miệng, không chịu gọi.
Cho một chút nắng, anh sẽ lại muốn thêm một bước (*).
(*) Được đằng chân lên đằng đầu
Đường Hân thấy cô không gọi, nhấc chân trắng mịn lên đặt trên vai mình, động tác mạnh mẽ.
Lông xoăn của anh gãi vào hoa môi, ¢ôи тнịт thô dài ma sát thành thịt, sinh ra khoái cảm ngứa tê dại.
Rõ ràng chỉ là một đứa nhóc, tại sao sức lực lại mạnh như vậy, kỹ năng càng ngày càng thuần thục, cắm vào cô vô cùng thoải mái.
Trong huyệt bị anh trêu chọc đến bảy tám trăm lần, cơ thể cô bị lật lại, nằm sấp đưa lưng, ¢ôи тнịт bị xoắn vào trong huyệt tiếp tục làm, dường như chạm đến miệng țử çɥñğ.
"A a... Sâu quá...Xót quá…"
"Gọi một tiếng ông xã, anh sẽ làm cho em thoải mái hơn." Nửa người trên áp vào lưng cô, hai tay đùa bỡn hai ✓ú, bức tường thịt bị làm đến mức sưng đỏ.
Thư Đồng bị làm đến mức đầu óc lờ mờ, u mê đáp lại: "Ông xã..."
Đường Hân mỉm cười, đôi môi rơi trên tấm lưng trần của cô, hôn vài cái: "Ngoan, bà xã ngoan."
Anh đâm vào chín cạn một sâu, khuấy đảo ra một bãi dâm dịch, bao phủ nơi ɠเασ ɦợρ của hai người.
Từng dòng chất lỏng trắng ᴆục phóng ra, Đường Hân ấn vào chỗ sâu nhất, ¢ôи тнịт mềm nhũn vẫn còn nhét bên trong huyệt, ngăn cản тιин ∂ị¢н chảy ra bên ngoài cơ thể.
"Anh lại bắn vào trong, em không muốn uống Tђยốς tгáภђ tђคเ."
"Đừng uống, không tốt cho sức khỏe của em, sinh ra anh sẽ nuôi."
"Cút ra ngoài, thằng nhóc này!"
Đường Hân chạm vào bụng phẳng của cô và tưởng tượng bên trong này sớm muộn gì cũng thai nghén đứa con của mình, dưới bụng bắt đầu khởi động một luồng nhiệt nóng, ¢ôи тнịт vừa phát tiết lại sinh khí dồi dào.
Thư Đồng cảm thấy trong cơ thể mình lại trướng lên, biết người này lại muốn giày vò mình lần nữa.
"Anh nghiêm túc đấy." Đường Hân ôm cô vào lòng, ďươñğ √ậț vẫn nhét vào trong huyệt sưng đỏ non mềm, khẽ cắn vành tai cô nói nhỏ, "Anh muốn cưới em."
Khuôn mặt của Thư Đồng nóng lên, miệng phỉ nhổ: "Mơ mộng, anh còn chưa đến tuổi kết hôn, làm sao cưới em?"
Đường Hân hé môi chuẩn bị trả lời, bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa.
૮ɦếƭ rồi, cha mẹ trở về
"Con gái có ở nhà không?" Là giọng của mẹ cô.
Một âm thanh ‘cộp’, một đôi giày da nằm trên kệ giày, nghe giọng nói ngạc nhiên của cha cô: "Sao lại có nhiều hơn một đôi giày nam?"
Mà lúc này, Đường Hân đang cắm ¢ôи тнịт trong cơ thể cô, cứng ngắc, càng bi thương hơn nữa, cửa phòng vẫn đang mở.