"Nếu giận anh thì giận, tuyệt đối không được bỏ anh... biết chưa bảo bối!"
Con tim tôi đập liên hồi, dường như nó chẳng thể nào bình tĩnh lại được. Câu nói của anh càng khiến tôi không kiềm được lòng mình.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, sống mũi cao ấy, đôi môi ấy. Dường như tôi muốn chiếm hữu tất cả, tôi quên mất chính mình là ai trong khoảnh khắc ấy.
"Khụt khụt, hai đứa muốn làm gì thì vô phong nhé! Trước cửa thì không tốt lắm."
Tôi ngượng chín mặt, ngay cả mặt anh cũng đỏ rồi.
"Thưa bác... không... thưa ba... mai có gì con lại đến ạ."
What? Anh ấy vừa gọi ba tôi là "ba"? Nhanh vậy à? Anh đừng nghĩ hôn tôi một cái mà đòi làm con rễ ba tôi nhé!
"Ấy ấy, sao lại mai đến chứ?"
Đấy đấy, tôi biết ngay mà! Làm sao ba tôi lại có thể để anh ta làm con rể mình chứ.
"Phải là hôm nào cũng đến mới được! Con trai của ba!!"
"Vâng! Ba!"
Tôi nghe những lời ba mình nói mà tan nát con tim bé bổng này. Sao ba nói ba yêu con nhất mà giờ này lại đưa con vào tay kẻ này?
Hắn bước đến gần tôi, kề vào tai tôi.
"Mai gặp lại em nhé, vợ yêu!"
Hắn bảo tôi là vợ yêu? Từ bao giờ tôi trở thành vợ yêu của hắn chứ! Có cho bà đây cũng không thèm nhé!
Hắn quay người đi, tôi có chút luyến tiếc. nhìn bóng lưng của hắn tim tôi không kiềm được mà đập loạn xạ. Tôi bất giác nhớ lại nụ hôn ban nãy, một cảm giác lạ thường xảy ra. Tôi muốn được ở trong vòng tay hắn, một lần nữa cảm nhận thứ mềm mại ấy nữa.
"Người ta đi rồi, đóng cửa lại đi ngủ đi!"
Giọng nói của ba tôi khiên tôi giật bắn mình.