"Em cứ trốn, tôi chơi trò trốn tìm cùng em! Kẻ thua sẽ phải ở trên giường của kẻ thắng!"
Tôi đọc xong dòng tin nhắn mà phun hết trà sữa trong mồm ra. Ôi mọe ơiq, anh ta bị điên à?
Tôi chỉ quen với anh ta chưa tròn ba tháng mà đòi lên giường với tôi à? Ơ ơ coi tôi dễ dãi vậy cơ à? Xin lỗi, chị đây mê trai háo trai thật nhưng vẫn chưa buồn ૮ɦếƭ.
Tôi ôm theo một tá sự hỗn loạn nhắn lại cho anh.
"Anh nói thì hay lắm! Anh nghĩ anh đang nói cái gì vậy! Xin lỗi anh nha nhà là phải có nóc!!!"
"Chỉ cần là em là được."
Ôi mẹ ơi, tui đổ cái ᴆụi quá. Nhưng tôi vẫn còn lý trí ấy nhé, tôi đọc xong, cũng rung động xong rồi. Đôi đáp anh một câu.
"Xin lỗi anh, ta chia tay đi..."
Sau khi nhắn tôi liền lập tức chặn anh ta lại. Tôi sợ... sợ rằng anh ta sẽ Gi*t tôi mất.
Tôi lén nhìn về phía anh ta, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại. Gương mặt như kẻ thất tình, à cũng đúng vừa mới thất tình thiệt.
Tôi tuy lòng có chút bất an, nhưng cũng thoải mái lắm. Vì tôi sẽ không cần lo sợ bạn trai mình sẽ lâu lâu chán buồn lôi súng bắn vào đầu mình một cái.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, có chút vui vui. Sau đó liền đi quẩy!
Tôi chơi đến khoảng 9 giờ đêm cơ, mệt quá nên mới lết về nhà. Nhưng tôi thấy là lạ, sao dạo này xóm tôi nhiều ô tô thế vậy? Trúng số cả sao?
Tôi vừa bước vào nhà thì liền cất giọng hỏi ba mình.
"Ủa ba ơi, xóm có gì hay sao mà ô tô nhiều vậy?"
Tôi quay mặt về phía ba, ôi mẹ kiếp! Tôi đứng hình!!
"Về rồi à? Sao con có bạn trai không báo ba biết vậy? Người ta đẹp trai, lễ phép, tốt bụng vậy cơ mà?"
Tôi nghe ba mình nói xong mà trầm cảm. Tốt bụng? Lễ phép? Thôi thôi ba ơi! Thường ngày ba bảo con phải chọn người mà yêu cơ mà? Sao giờ ba lại chấp nhận người như anh ta chứ?
"Sao em khônh nói nhà em ở đây, làm anh đi tìm cả ngày trời..."