"Vì sao em không trả lời tin nhắn của tôi?"
Tôi run cầm cập đọc dòng tin nhắn ấy, nếu tôi không trả lời liệu có bị anh ấy bắn cho một phát vào thái dương rồi đi toi không?
Thế là tôi dùng đôi tay run lẩy bẩy của mình để trả lời anh.
"Em có việc bận một chút."
Tin nhắn vừa gửi đi liền xuất hiện chữ đã xem. Đầu dây bên kia liền phóng ra một tin nhắn.
"Bận vậy sao? Cần anh giúp gì không?"
Giúp cái khỉ mốc nhà anh, giúp của anh là đạp cửa nhà người ta à? Thôi thôi em xin!
Tôi liền trả lời!
"Không cần!"
Câu trả lời của tôi khiến anh không hài lòng thì phải. Liền kiến nhà bên cạnh có tiếng động lớn.
"Khốn kiếp! Bọn chó ૮ɦếƭ!!"
Tôi liếc nhìn qua khe nhỏ, thấy anh đã dùng một chiếc ghế ném vào một người khác. Anh ta đứng người khép nép, ngay cả cựa cũng không được.
Là tôi chọc giận anh ấy sao? Nghĩ đến đây cả thân tôi như bay cả hồn đi.
Tôi muốn chia tay! Ngay bây giờ. Nhưng nếu chia tay anh ấy liệu tôi có bị bọn người xã hội đen bắt đi như trong mấy bộ phim không?
Tôi nghĩ đến đó liền nhắn lại cho anh một tin nhắn.
"Em cũng nhớ anh!"
Lần nàu đầu dây bên kia không có động tĩnh gì. Chỉ để lại chữ đã xem, tôi lại nhìn qua phía khe nhỏ ấy. Lần này anh ấy hết tức giận rồi, thay vào đó anh ấy cứ nhìn mãi điện thoại. Tôi có chút sợ hãi trong lòng. Bỗng lại một tin nhắn gửi đến.
"Anh muốn gặp em, ngày mai chín giờ. Địa chỉ anh gửi em sau."
What? Đùa tôi chắc, tôi đâu ngu mà tự lết xác đến chỗ ૮ɦếƭ chứ? Thôi thôi, anh có chân tự đi một mình đi chứ ai rảnh mà đi!
"Vâng"
Tôi trả lời như mình vâng lời lắm vậy!