Cô vừa nhìn thấy kia bàn để mãn hồng nộn non, kiều diễm ướƭ áƭ anh đào một tý bánh cake thì trong lòng hết sức hiểu, mình sắp rơi xuống bóng tối , trầm luân trong địa ngục đồ ngọt.
“Khối lớn một chút.” Tiểu Miêu bật thốt lên.
Thân thể của cô tựa hồ không nghe lời, không để ý tới não bộ cùng lý trí của cô kêu gọi, lại đi trở về trước bàn ngồi xuống, khuôn mặt khát vọng, chờ đợi.
Hắn trên khuôn mặt tuấn mỹ kia nụ cười càng sâu hơn.
“Nhà anh bình thường cũng ăn. . . . . . Cao sang như vậy?” Anh thoạt nhìn không giống mỗi ngày thịt cá , bởi vì hắn vóc người đẹp đến làm cô phải ghen tỵ
Hắn nửa người trên mặc áo sơ mi, nhưng là cúc áo đã mở ra hai nút, lộ ra rộng rãi cỔ da thịt trắng cùng vững chắc
Không biết hắn có hay không có lông иgự¢. . . . . .
“Muốn ăn không?”
Nàng tâm giật mình, nghĩ là hắn hỏi có muốn ăn hay không ăn hắn. . . . .
.
“Hạ lưu!”
Anh trong tay đang cầm một khỏa hồng anh đào cấp cho cô trước nếm thử, lại nghe cô nói như vậy liền mãnh liệt nhíu mày.
Hạ lưu? !
Cầm bánh cake cho cô ăn có cái gì hạ lưu ? Anh khó khăn nghĩ.
Nhìn ánh mắt của cô, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia có chút hồng, lại nhìn chính mình cổ áo bị bung ra , anh liền bừng tỉnh hiểu ra .
Cái này tiểu sắc nữ. . . . . . Đó! Không! Là con mèo nhỏ háo sắc.
Anh thả bánh anh đào trong tay ra, đi tới trước mặt cô, dựa vào thật là gần.
“Anh. . . . . . Anh định làm cái gì?”
“Nếu như muốn ăn, xin cứ tự nhiên.”
“Ăn. . . . . . Ăn cái gì?” Cô không nghĩ ra, miệng lắp bắp không rõ.
“Tôi nha!”
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, cô xoay người nhìn một cái sau lưng, không có ai a!
Hắn là cùng nàng đùa giỡn hay sao?
“Người nào. . . . . . Người nào. . . . . . Muốn ăn anh?” Nàng run càng lợi hại hơn .
“Cô a!” Anh làm như chuyện đương nhiên nói, gương mặt tuấn tú lại dựa vào nàng gần chút, “Tôi rất thoải mái, không ngại cho cô cắn một cái, đến đây đi!”
“Thần kinh.” Cô bản năng muốn đẩy hắn ra, kết quả tay phải vừa động ──
“A! Thật là đau, thật là đau.” Tiểu Miêu đau đến nước mắt lập tức tràn ra ngoài.
“Cô làm gì lộn xộn! Ngu ngốc.” Anh vội vàng vuốt tay phải của cô, bận rộn cũng không quên mắng cô một cái.
“Đều là do anh làm hại!” Cô đau đến nước mắt dừng lại cũng dừng lại không được.
Thật là đau! Trời ạ! Cứu mạng a!
Đột nhiên, anh cúi đầu hướng về cánh tay bị thương của cô há miệng mãnh liệt thổi hơi, làm cô cảm thấy có cái gì đó rất kỳ quái.
“Anh làm gì thế?”
“O o cũng sẽ không đau đớn nữa.”
O o? Hắn nói là o o sao? Cái loại đó ở nhà trẻ khi tiểu hài tử té bị thường thường được cô giáo o o cho bớt đau sao?
Làm ơn! Hắn đã là sinh viên rồi nha!
Mặc dù rất muốn mở miệng mắng hắn, cười hắn ngây thơ, nhưng là hắn ôn nhu lại làm nước mắt trong hốc mắt cô chảy nhiều hơn.
Thấy cô càng khóc thảm hại, anh càng thêm hốt hoảng.
“Tiểu mèo ngốc, còn rất đau sao? Tôi đưa cô đi bệnh viện xem sao.” Nói vừa xong, hắn một thanh ôm lấy cô, cả người hóa thân làm anh hùng cứu hỏa ôm nạn nhân bị nguy tai hiện trường muốn xông ra bên ngoài.
Cô đưa ra tay trái kéo lấy tóc của hắn, làm hắn đau kêu lên một tiếng.
“A…đau!”
“Không cần nữa! Tôi không sao .”
“Thật không?”
“Thật a!”
“Không tin.”
“Tôi chỉ là đang nghĩ đến một người.”
Hắn ngồi xuống, đem cô đặt ở trên đùi, không có ý định để cô đi, bộ dạng chuẩn bị nghe cô nói chuyện xưa.
“Người nào?”
Cô không có chú ý tới hắn khẩu khí ngập tràn vị chua, chẳng qua là đắm chìm ở tuổi thơ, trí nhớ cùng một người rất thân thiết.
“Anh ấy gọi a Uy, là đồng học tiểu học của tôi, anh ấy cũng bảo vệ tôi, nếu như tôi cùng người bạn nhỏ đánh nhau, anh ấy cũng sẽ o o chỗ tôi bị thương, anh còn nói đợi tôi lớn lên sẽ cưới tôi nữa, cho tôi làm bà hoàng”
Tình địch? ! Anh hai tay nắm thành quyền, một bộ muốn lập tức tìm cái tên gọi là a Uy đó quyết đấu.
“Cô có đáp ứng không?” Hắn cắn răng nghiến lợi hỏi.
Tiểu Miêu nghĩ đến câu trả lời khi đó , trong lòng đối với mình hối hận gần ૮ɦếƭ.
“Sớm biết đáp ứng là tốt rồi.” Cô lẩm bẩm nói, không có chú ý tới nam nhân bên cạnh trên mặt lúc trắng lúc xanh.
“Không cho phép đáp ứng!” Anh tự tay cầm vai của cô, lực đạo lớn làm cô đau kêu thành tiếng.
“A…anh làm tôi đau.”
“Người đó ở đâu? Là bạn trai của cô sao?”
“Anh là người cai quản Thái Bình Dương sao?” Cô giãy giụa muốn từ trên đùi của hắn rời đi, thấy cô kịch liệt giãy dụa,mà thân thể xinh đẹp mang lại cho nam nhân như anh kích thích mãnh liệt.
“Không được lộn xộn nữa .”
“Tại sao?”
“Không có tại sao.” Anh cắn răng nghiến lợi trả lời. Cũng không thể thành thực nói với cô cái ௱ôЛƓ nhỏ ma sát, làm cho hắn thân là nam nhân khống chế cũng không khống chế được phản ứng sinh lý!
“Anh. . . . . .” Cô cảm thấy có một thứ gì đó không khách khí chỉa vào cô phía dưới ௱ôЛƓ, một lát sau, mới bừng tỈnh hiểu ra.
“Hạ lưu!” Cô không khách khí thưởng cho hắn một bạt tai, sau đó thở phì phò bắt lấy cái túi nhỏ màu hồng, không nói hai lời liền xông ra bên ngoài.
Anh sờ má trái bị đánh, trong khoảng thời gian ngắn còn không có phản ứng kịp mình mới vừa bị cho một bạt tai.
“Uy! Cô cái này không biết điều. Xú nha đầu, lại dám đánh bổn thiếu gia, cô quay lại cho tôi. . . . . .” Đợi đến anh phục hồi tinh thần lại, một bên rống một bên xông ra, nhưng đối phương đã sớm không còn thấy bóng dáng .
Anh chỉ thấy một xe máy cấp tốc chạy như bay, biến mất trước mắt.
Ngơ ngác đứng nghiêm lạnh lùng trong gió đêm, anh tự tay sờ sờ khuôn mặt bị đánh, sau đó đau kêu, “Đáng ૮ɦếƭ xú nha đầu, có luyện qua thiết sa chưởng sao? Đánh người cư nhiên đau như vậy.”