Bạn trai tôi là thái tử - Chương 3

Tác giả: Tứ Nguyệt

” Em. . . . . .”
“Lão sư, thầy tốt nhất nên đi vào tiếp tục giảng dạy, nếu không em liền cùng hiệu trưởng nói thầy lười biếng.”
Thái tử thánh chỉ vừa nói xong, Lão sư không nói hai lời lập tức tiến vào phòng học, hiện trường còn lại nàng cùng hắn, hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.
“Anh làm gì thế?” Cô tức giận hỏi, “Chưa đủ nổi tiếng sao?”
“Tôi chỉ là nghĩ mình cũng nên được đối xử như mọi người.”
Những lời này thế nào cho dù tới không tới lượt hắn, Thái tử quyết định nha. Tiểu Miêu muốn tức giận.
“Tôi chỉ là cảm thấy anh là muốn chơi nổi.”
“Cô. . . . . .” Con Tiểu Miêu này nhất định muốn chung ᴆụng vậy sao? Một chút cũng không đáng yêu.
“Anh muốn đứng thì cứ việc.” Bỏ lại một câu, cô xoay người liền muốn đi.
Dù sao bị hắn hại đến như vậy, không lẽ hắn muốn tính toán chuyện khi nãy, đi là tốt nhất.
Nhưng mà ý định của cô không thành, ở phía sau có cảm giác như bị kéo lại.
Thấy nàng phải đi, hắn tình thế cấp bách một thanh bắt được cổ tay của nàng “Đứng lại.”
“A!”
Đột nhiên bị hắn lôi kéo quay lại, hại nàng không có đứng vững, cả người hướng về phía hắn, bất ngờ nháy mắt môi của cả hai không hẹn mà dính vào nhau.
Thời gian giờ phút này như ngừng lại, dù ai cũng không cách nào di động, cả hai người đồng trở thành pho tượng đá.
Đột nhiên, tiếng chuông tan học vang lên, trong phòng học các bạn học ở trước vọt ra, ᴆụng phải cái cảnh đầy bất ngờ thú vị khiến ai cũng phải đỏ mặt này.
Trời ạ! Đây là sự kiên lớn nhất , sẽ là một tin tức nóng hổi cho toàn trường.
” Chán ghét!”
Tiểu Miêu dùng sức đẩy tên oan gia ૮ɦếƭ tiệc ra, đỏ mặt nhanh chóng thoát ly hiện trường, để mình hắn lại đối mặt với những “khán giả” khuôn mặt đang trợn mắt hà mồm ra nhìn.
Không cần phải nói, chuyện này ngày mai thiên địa gì trong trường ai cũng biết.
Hắn sững sờ tại chỗ không phản ứng, trên môi còn lưu lại dư âm mềm mại của môi cô.
Chán ghét? ! Nghĩ đến toàn bộ bộ dáng cô mới vừa đỏ mặt, câu kia” Chán ghét ” hắn nghe lại giống như là người yêu đang làm nũng.
Thật đáng yêu đó!
Trong giây lát, tim của hắn chậm rãi dâng lên một cảm giác thật sự khác thường mà trước giờ chưa từng có.
“Thật hay giả? Cậu là đến trường đi học nha, không phải đến để gây phiền toái cùng sự chú ý chứ.” Tiểu Kim mặt kinh ngạc, miệng giống như đang ăn miếng cá mà bị rớt, miệng há to.
Tiểu Miêu chu miệng lên, buồn bả nói: “Tớ biết, nhất định phải tìm cách lẩn trốn hắn bất kỳ ở chỗ nào, tớ thật xui xẻo mới gặp hắn” tên Thái tử đầu heo, cả gan ςướק nụ hôn đầu của cô. A! nghĩ lại…
Thái tử cư nhiên ở bên ngoài phòng học công khai cùng bạn học nữ hôn nóng bỏng!
Cô tuyệt không muốn rơi vào cái cảnh bị làm tâm điểm bàn tan đâu nha, tên xú nam nhân kia làm cả người cô đen đủi, ngay cả nụ hôn cũng phải cho hắn. Không được! Hôm nào có rảnh rỗi cô phải đi bái phật cầu may xả xui mới được.
“Cậu thật là quá xui xẻo.” Tiểu Kim đầu tiên là thở dài một hơi, sau đó liền cười vẻ giảo hoạt, “Nhưng là, cũng có thể nói là rất may mắn đấy!”
Không thể nào? Con này Tiểu Kim đầu óc là đầu óc cá hay sao mà nói vậy? Hay là cố ý nói khích chọc tức cô?
Xem ra không thi triển một tuyệt chiêu Miêu Trảo bắt cá thì không được .
“Bởi vì nữ sinh toàn trường muốn ở cùng Thái tử rất nhiều nhưng mơ cũng không được như vậy, mà cậu vừa mới bước vào trường, mà có thể cùng Thái tử triển khai liên tiếp như phim thần tượng nam nữ gặp nhau, căn bản là ──”
Điện thoại di động vừa đúng lúc vang lên, …có một cô gái gọi Điềm Điềm, từ nhỏ sinh trưởng ở. . . . . .
“Uy! Mẹ! Tốt. . . . . . Đó! Đúng vậy! Rất lạnh nha. . . . . . Ừ a! Dường như so với tủ lạnh thì chẳng khác nhau mấy.”
Tiểu Kim không thể tin được Tiểu Miêu cư nhiên không xem cô người bạn học từ trung học đến giờ ra gì , cứ nhiên như vậy cùng lão mẹ hàn huyên.
“Lâm Tiểu Miêu, cậu thật không có lễ phép. . . . . .”
Tiểu Miêu đè ống nghe điện thoại lại, đối với Tiểu Kim nói: “Tiểu Kim, mẹ tớ hỏi cậu có muốn hay không ăn thịt bò? nếu như muốn ăn, bà sẽ phải làm nhiều gửi lên. . . . . .”
Tiểu Miêu lời nói cũng chưa kịp chuyển đạt xong, điện thoại di động cũng đã bị nữ nhân điên cuồng trước mắt một tay đoạt mất.
“Bá mẫu! cháu muốn, cháu muốn. . . . . . Đúng vậy. . . . . . Đúng vậy a. . . . . . Yên tâm đi! Con sẽ chiếu cố thật tốt Tiểu Miêu nữa. . . . . .”
Tiểu Miêu buồn bã nằm lết xuống mặt bàn ── nãy giờ hình ảnh “nụ hôn nóng bỏng” ── vẫn như oan hồn một dạng ở trong đầu không tiêu tan, tránh không khỏi thở dài.
Cô nhìn Tiểu Kim đùi đẹp thon dài co lại , trong tay ôm đầy đồ ăn vậy, bộ dáng giống như bà tám ngồi buôn dưa lê rất vui vẻ cùng phấn khích.
Mẹ cũng thiệt là, rốt cuộc ai mới là con gái của mẹ đây! Hai mẹ con còn chưa nói được mấy câu…
Nhìn một chút đồng hồ đeo trên tay, gần tám giờ, bọn họ quên mình còn chưa có ăn bữa ăn tối.
“Tiểu Kim.”
Nàng kêu lên một tiếng, bất quá Tiểu Kim rất bận rộn, vội vàng cùng mẹ của cô nói xấu cô, không thể làm gì khác hơn là vừa dùng ánh mắt viên đạn trừng Tiểu Kim, vừa mặc vào một bộ y phục ấm dày cộm nặng nề, đem mình gói thành người tuyết tròn trĩnh, chuẩn bị ra cửa đi kiếm đồ ăn .
“Ta ra ngoài đó!”
“Hảo, ta vẫn tám phần ăn thịt bò bít tết như trước.”
Còn nhớ tám phần thịt quen thuộc cơ đấy! Tiểu Miêu thật muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô bạn của mình, bất quá, trước điền lấp đầy bụng hãy nói, như vậy mới có khí lực đè bẹp người.
Vừa ra khỏi cửa, cái lạnh xông thẳng tới mặt. . . . . . Thật lạnh quá đó! 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc