“Em sợ tôi?”
Đúng a! Thật sự cô sợ, bởi vì mới vừa rồi anh bất quá là đứng ở trước mặt cô, mặc dù tức giận, hung ác, lạnh như băng làm cho người khác không rét mà run, nhưng là, cô lại chỉ muốn nhào vào иgự¢ của anh, lần nữa cảm thụ anh ôn nhu.
Nhưng là, cô không thể.
Cô sợ mình đem tâm địa dắt đá buông thả , như vậy lúc trước nàng cố ý ly khai, lãnh đạm, ngay cả tổn thương anh, tất cả đều trở nên uổng phí khổ tâm .
“Thật là đang sợ tôi.” Anh có thể trăm phần trăm khẳng định.
“Không, anh nói bậy, anh. . . . . .”
Ngàn Thần đột nhiên lôi kéo cô, không nói hai lời liền đi về phía trước, mặc cho cô giãy giụa thế nào, anh cũng không buông tay.
Sợ có người chú ý, Tiểu Miêu không thể làm gì khác hơn là yên lặng mặc cho anh lôi đi, không biết muốn đi đâu.
Kế tiếp, cô như cô gái nhỏ bị khóa lại, anh lấy nón an toàn đội lên đầu cô, sau đó cưỡng bách cô ngồi lên cái xe máy vô cùng đắt tiền, chạy thẳng trên đường Đài Bắc .
Hai tay của Tiểu Miêu buộc phải ôm chặt lấy Ngàn Thần, nếu không nhất định sẽ té xuống , biết ở Đài Bắc, xe máy là công cụ giao thông rất dễ dàng , nhưng là đối với cô mà nói, cảm thấy hiện tại mình căn bản là đang diễn cùng Lưu Đức Hoa trong bộ phim. . . . . .
Tựa hồ cảm nhận được sau lưng thân thể nhỏ đang run rẩy, Ngàn Thần biết cô sợ anh chạy xe nhanh, cho nên liền chậm lại .
Anh chạy với tốc độ năm mươi không sai biệt lắm.
Tiểu Miêu đem mặt tựa vào trên lưng của anh, hai tay không kìm hãm được ôm càng chặt hơn, trong lòng nghĩ tới, anh tại sao phải như vậy? Nếu như anh đối với cô hung ác, dã man, có lẽ cô có thể kiên định sắt đá.
Nhưng anh lại làm cô thật muốn khóc.
Vừa nhìn thấy cái cổng to xinh đẹp trước mặt, cô liền biết anh là mục đích đưa cô về nhà
“Chờ tôi.” Ngàn Thần lạnh nhạt nói.
Tiểu Miêu một bước nhảy xuống xe, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt biểu hiện ngây ngô không biết gì.
“Em là muốn chọc tức tôi, đúng không?” Anh khàn khàn nói nhỏ, ánh mắt thâm thúy nhanh chóng thoáng qua một tia tan nát cõi lòng.
Anh tựa hồ một giây kế tiếp sẽ hôn nàng, Tiểu Miêu nghĩ thầm, bất quá, cũng không có.
“Đi thôi!”
Ngàn Thần тһô Ьạᴏ giữ lấy tay nhỏ bé của cô, xãi bước hướng bên trong nhà đi tới.
“Anh đi chậm một chút.” Anh cho là đang tranh tài thi đi bộ a! Còn là ăn Hi*p cô, nghĩ là chân mèo ngắn?
Vừa vào cửa, Trương quản gia mặt cười mị mị lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tiểu Miêu.
“Lâm tiểu thư, hoan nghênh cô tới.”
Tiểu Miêu muốn dùng tay phải cùng Trương quản gia vẫy chào, bất quá tay phải bị một bạo quân nắm thật chặt , không thể làm gì khác hơn là đổi dùng tay trái hướng Trương quản gia phất tay một cái.
“Thật ngại, tôi lại tới quấy rầy.”
Trương quản gia cười đến càng vui vẻ hơn .
“Chuẩn bị xong chưa?” Đây là câu đầu tiên Ngàn Thần mở miệng sau khi vào nhà.
“Đều tốt rồi, thiếu gia.”
“Ừ!”
Vừa tiến vào phòng ăn tràn đầy hương thức ăn mỹ vị , Tiểu Miêu quan sát, mặc dù không thấy như lần trước bày ra nhiều thức ăn, hôm nay lại đổi thành ánh nến lung linh.
Ngàn Thần không nói gì, chẳng qua là rất lịch sự kéo cô lại bên ghế, phục vụ cô ngồi xuống, rồi anh mới lại ngồi đối diện với Tiểu Miêu.
“Sâm banh?”
Tiểu Miêu gật đầu một cái, căn bản đã quên vào lúc này nên giữ vững lập trường đối kháng
Ngàn Thần rót cho cô một ly, và cũng rót cho chính mình một ly.
“Cái món ăn này sở trường của Trương quản gia, còn có cái này khoai tây salad, rất mới mẻ, mau ăn.”
“Hảo.” Cô cũng đói bụng, cô nghĩ, nếu như lát nữa có một trận chiến chờ mình, cô tốt nhất nên ăn no bụng, như vậy mới có khí lực ứng chiến.
Thức ăn đầy trên bàn nhìn vào vô cùng hấp dẫn, cô cũng ăn rất thỏa mãn, bất quá cô thấy anh ngay cả một hớp đồ cũng không còn ăn, chỉ uống sâm banh, ánh mắt vẫn rơi vào trên người của cô.
Tiểu Miêu cố ý không để ý anh, giống như cô tới nơi này tham gia đại dạ tiệc, cứ ăn cho thỏa thích.
Trương quản gia đột nhiên bưng tới một đạo món ăn, cô khốn hoặc nhìn, “Đây là. . . . . .”
“A cho.”
Cô biết là a cho, bất quá, làm ở nới này lại xuất hiện một đống thức ăn ngoại, không phải là rất quái lạ?
“Em thích ăn nhất, không phải sao?”
Tiểu Miêu tâm chấn động, nhớ tới lần trước hai người đi tắm suối nước ngọt, cô nói qua mình thích nhất ăn a cho.
“Hơn nữa nếu muốn có thể đem về nhà một ít.”
Tiểu Miêu trong lòng rất cảm động, cô từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng nói: “Anh thật ra thì không cần phí tâm như thế để cho tôi cảm động, tôi. . . . . .”
“Thật sự là tôi khổ cực có dụng tâm lấy lòng, em không cảm động sao?” Hắn thẳng thắn.
Cô thả ra trong tay dao nĩa, dùng một loại khách khí, xa lánh nói: “Tôi ăn no, cám ơn đã chiêu đãi, tôi cần phải trở về.”
“Em nơi nào cũng không được đi. Hôm nay buổi tối phải lưu lại.”
Sắc mặt cô tái đi, “Anh tại sao thay tôi quyết định?”
“Vì em là của tôi.”