Anh chưa từng oán hận qua nữ nhân nào như vậy.
Ngàn Thần đột nhiên đem cô đẩy ngã ở trên giường, bàn tay lôi kéo y phục của cô, vẻ mặt trở nên đáng sợ, hung tợn.
“Anh làm gì?”
“Tôi làm gì?” Anh cắn răng nghiến lợi nói: “Còn phải hỏi?”
“Không muốn!”
Anh cúi đầu bá đạo hôn môi cô, liền cảm thấy đôi môi một hồi đau nhức.
“A!”
Anh thấy cô trên môi có máu, đưa tay lau môi của mình, phát hiện bị cô cắn miệng có vết thương nhỏ.
“Dám cắn tôi, em không muốn sống!” Tròng mắt đen tức giận chợt lóe, anh hung hăng bắt được vai mãnh khảnh của cô, liều mạng ấn xuống, cơ hồ muốn đem cô Ϧóþ nát.
“Buông tôi ra, không cho phép ᴆụng vào tôi, anh nếu muốn tìm nữ nhân tiết dục, thì đi tìm người khác.”
Anh lạnh lùng cười, thoạt nhìn là tà ác cùng nguy hiểm, ánh mắt của anh không che dấu chút nào tình cảm cùng Dụς ∀ọηg của mình, nhưng vẻ mặt lại trở nên vô cùng lãnh đạm.
“Tôi chỉ muốn em, ít nhất cho tới bây giờ, tôi rất hài lòng phản ứng trên giường của em .” Anh lại tàn nhẫn làm tổn thương cô.
Sắc mặt Tiểu Miêu một hồi tuyết trắng.
“Anh!” Cô đưa tay muốn đánh anh, nhưng là ở giữa không trung liền bị anh ngăn cản.
“Muốn đánh tôi? Em cho rằng tôi sẽ ngốc đến nổi để cho em đánh thêm lần thứ hai? Em như vậy quá coi thường tôi sao!”
Anh nói vừa xong, phanh! một bạt tai liền đánh lên má phải, lớn vang.
Đáng ૮ɦếƭ, anh quên cô còn có tay trái.
Ngàn Thần phát ra loại dã thú gầm nhẹ, bắt được tay trái của cô, sau đó lấy thắt lưng của mình đem cô trói chặt.
“Không muốn trói. . . . . . Không muốn. . . . . .”
“Đánh người phải bị trừng phạt.”
Anh тһô Ьạᴏ xé rách áo quần của nàng, hai ✓ú lập tức nhảy ra ngoài, trông mềm mại ngọt ngào. Anh một hớp ngậm lấy nụ hoa nhỏ đã sớm động tình, ʍúŧ nhàn nhạt ภú๓ שú hồng nọn.
“Không!” Tiểu Miêu liều mạng uốn éo người, lại làm cho mình càng thêm cảm nhận được thân thể lửa nóng của anh, tư thế cảu anh cũng thay đổi, chống đỡ ở trên đùi của cô.
Anh không muốn thả cô, không có lúc nào không muốn sẽ cùng cô mất hồn giống lần thứ nhất, anh còn không chưa có thưởng thức đủ thân thể mềm mại của cô.
Mà cô đối đãi anh như thế, thật làm thương tổn lòng tự ái nam nhân của anh, không thể tha thứ.
Anh tốt hơn tốt nên trừng phạt cô.
Bàn tay dùng sức xoa Ϧóþ lôi kéo tiểu đầย שú màu hồng ,anh tựa như dã thú một đầu tham lam chôn ở trước иgự¢ cô, bừa bãi thưởng thức, gặm cắn.
Không được, tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ đầu hàng ,sẽ lần nữa khuất phục, không thể. . . . .
“Tôi sẽ la lên.”
Ngàn Thần lạnh lùng nhìn cô một cái, bàn tay lại đi xuống trợt, kéo ra bắp đùi thon dài của cô, hiện lên chữ trạng to đối mặt hắn.
“Anh đừng như vậy. . . . . .”
“Kêu đi! Để cho toàn trường mọi người gặp bộ dạng dâm đảng của em đi!”
Trời ạ! Cô hận ૮ɦếƭ anh.
“Tôi hận anh, hận anh ૮ɦếƭ đi được.”
“Phải không? Vậy thật đáng tiếc, bất quá tôi rất thích thân thể em, đơn giản như vậy liền giận.” Ngón tay của anh ở trong ҨЦầЛ ŁóŤ thật mỏng của cô đi xuống giữa địa phương trên dưới vạch lên, từ từ rỉ ra một chút thủy dịch ướƭ áƭ .
Tiểu Miêu chỉ có thể xấu hỗ hai mắt nhắm lại. Đem hết toàn lực chống cự anh thả xuống.
Tay của anh tà mị ở giữa hai chân cô chạm nhẹ, môi cũng đồng thời dọc theo môi của cô, xuống cổ mãnh khảnh, đi tới hai ✓ú khiên anh khó có thể chống cự, cuối cùng đi tới đỉnh núi thiếu nữ, ngậm nụ hoa nhỏ phấn hồng đang run rẩy .
“Ừ. . . . . .” Tiểu Miêu cảm thấy khoái cảm như lửa nóng không ngừng thiêu đốt mình, cô sắp không cách nào chịu đựng sự ђàภђ ђạ ngọt ngào mà anh mang đến.
“Thừa nhận đi!” Anh hơi thở nóng phun tại иgự¢ của cô, “Em kháng cự không được tôi.”
Tiểu Miêu cắn môi dưới, quật cường nói: “Không!”
Ngàn Thần cực kỳ tức giận. Cô cư nhiên như thế cố chấp.
Anh тһô Ьạᴏ xé ҨЦầЛ ŁóŤ của cô, đem một ngón tay dùng sức đâm vào trong hoa kính chặc chẽ . . . .
.
.
“Không. . . . . . A. . . . . .”
Anh tựa như đang trừng phạt cô, lại lại thêm vào ngón, hai ngón tay ở trong cơ thể cô kéo ra đưa vào lại kéo ra, tà ác ma sát tiểu huyệt mềm mại .
Tiểu Miêu hai mắt nhắm lại, gương mặt phiếm hồng, hô hấp càng lúc càng dồn dập, khi anh lớn mật lại bá đạo công kích đến, cô cảm thấy mình sắp hòa tan. Cô chỉ có thể chặc bắt được hai tay, cũng không có lực ngăn cản thân thể kịch liệt run rẩy, tiểu huyệt bị trêu chọc càng tiết ra vô số mật dịch, dính lấy ngón tay của anh.
“Thần, van cầu anh, ” Cô cũng không thể kháng cự tiếng ՐêՈ Րỉ nhỏ trong miệng phát ra
Tiếng cô phát ra yêu kiều như loại xuân dược càng thêm kích thích Dụς ∀ọηg của anh, mê luyến nhìn thân thê trắng nõn mê người của cô đang dần đỏ lên
Nhìn cô thân thể mỗi một tấc trơn mềm mê người, anh khẩn cấp muốn đem mùi thơm của cô, ngọt ngào, vẻ đẹp của cô, tất cả đều khắc vào trong chỗ sâu lòng của mình.
“Tiểu Miêu, em là của tôi, là của tôi. . . . . .” Anh giống như nổi cơn điên giải phóng mình, không chậm trễ chút nào tiến vào cơ thể cô, sau đó như dã thú đói khát từng miếng từng miếng cắn nuốt cô.
Tiểu Miêu giương đôi mắt, đón nhận anh thật sâu, tức giận, lại không che giấu được bi thương dày đặc trong đáy mắt.
Cô không cách nào dời đi.
Anh không nháy mắt nhìn đôi mắt to của cô, hai tay ôm thật chặc cô, thân thể cuồng dã ở trong cơ thể cô luật động, kéo ra đưa vào . . . .