Tiểu Miêu nhìn thân ảnh cao lớn ở trong phòng bếp nhỏ hẹp của mình nấu ăn, một cổ cảm giác hạnh phúc ấm áp tràn đầy lòng, cô nghĩ thầm, cô bình thường như thế, có tài đức gì có thể lấy được một xuất sắc nam nhân như vậy!
Có lẽ cô thật bị bệnh, cảm thấy hỗn loạn, toàn thân càng lúc càng nặng nề, phảng phất cả người muốn nằm mãi trên giường, ngay cả nghe anh kêu gọi, cô cũng vô lực đáp lại, chẳng qua là không ngừng phát ra mê sảng cuồng loạn, “Không nên ép tôi. . . . . . Tôi không muốn rời đi anh. . . . . . Tôi không muốn. . . . . . Không muốn. . . . . .”
Khi Tiểu Miêu khi tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trong bệnh viện, chỉ có một mình cô.
Cô tại sao lại ở chỗ này?
Tiểu Miêu nhìn chung quanh một chút, lại xem mình, trên người nàng đã thay y phục bệnh nhân .
Nữ y tá đi tới, thấy cô tỉnh, liền hết sức vui vẻ.
“Lâm tiểu thư, cô đã tỉnh! Cảm giác như thế nào?”
“Có thể gặm hết một đầu bò.”
Nữ ý tá cười, “Điều này cũng khó trách, cô sốt nóng rần lên hôn mê ba ngày ba đêm, cũng không ăn cái gì, nhưng bạn trai cô lại vội muốn ૮ɦếƭ.”
“Bạn trai tôi?”
“Đúng a! Lâm tiểu thư, cô thật là hạnh phúc, có một bạn trai lại ôn nhu lại chìu chuộng, hơn nữa còn dáng dấp rất đẹp trai.”
Tiểu Miêu lộ ra hơi cười một tiếng, ngay cả y tá cũng khó tránh khỏi mị lực của thái tử.
“Anh ấy đâu?”
“Bình thường anh một tấc cũng không rời , trừ. . . . . . Đó! Có thể là đã đi hỏi bác sĩ tình huống của cô rồi! Anh ta mỗi ngày đều đi uy Hi*p bác sĩ, hỏi cô tại sao còn không tỉnh? Có phải là chưa có đem hết toàn lực cứu người?”
Tiểu Miêu cảm thấy trên mặt một hồi bị đốt nóng. Cái tên đại ngu ngốc, cư nhiên chạy đi uy Hi*p bác sĩ!
“Cô trước chờ một chút, anh lập tức sẽ trở lại.”
“Cô y tá, cám ơn ngươi.”
“Không khách khí.”
Tiểu Miêu thở dài một cái, quyết định chờ một chút tuyệt đối mắng anh mới được.
Lúc này, cô nghe được có người ở gõ cửa, cho là tên thái tử ngu ngốc kia trở lại, vội vàng sửa sang lại đầu tóc, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào muốn đối mặt anh.
Vậy mà người tới không phải là anh, là hiệu trưởng cao cao tại thượng
***
20′ sau, mới có người nói với Ngàn Thần là Tiểu Miêu đã tỉnh, anh lập tức không nói hai lời từ phòng bác sĩ vội vàng xông về phòng bệnh.
“Tiểu mèo ngốc, em đã tỉnh? anh. . . . . .”
Anh vừa vào phòng bệnh, nhưng không có nhìn thấy nữ nhân mình yêu mến, chỉ có giường bệnh trống rỗng.
Người đâu?
Ngàn Thần thấy trên giường có một tờ tờ giấy, phía trên chữ viết có thể thấy được người nếu không phải rất kích động thì cũng là vội vả muốn rời khỏi.
Cám ơn anh chiếu cố, chúng ta về sau có lẽ không gặp mặt nữa thì tốt hơn, tôi không hy vọng xa vời trở thành Phượng Hoàng, khi Ma Tước mới là nơi thích hợp hơn, tạm biệt!
Ngàn Thần tức giận run run nắm chặt tờ giấy trong tay.
Nữ nhân đáng ૮ɦếƭ, cư nhiên vong ân phụ nghĩa.
————–
Có lẽ lời vô tình của Tiểu Miêu đã phát huy tác dụng, thật đả thương tâm Ngàn Thần, cho nên anh không có nữa để ý cô nữa.
Gần đến giờ học, Lão sư cũng rất muốn hỏi cô, tại sao Ngàn Thần chưa có tới? Bất quá nhìn sắc mặt cô khó coi, nên cũng không hỏi .
Tiểu Miêu nhìn như mừng rỡ nhẹ nhõm, vậy mà nội tâm của cô lại loạn giống như những sợi bông, dây dưa không rõ.
Cô rất muốn ở bên cạnh anh, bất quá vừa nghĩ tới hiệu trưởng lời mà nói…, trong lòng của cô sẽ rất khó chịu.
Cô là là do có khổ tâm mới nói như vậy, tại sao anh không thể thông cảm?
Nghĩ tới đây,Tiểu Miêu có chút nổi giận, tại sao anh có thể tức giận, mà cô lại không? Cô cũng không phải từ khi sinh ra để bị người ta sỉ nhục .