Tiểu Miêu cùng Ngàn Thần vừa đến câu lạc bộ đêm liền bị âm nhạc làm đinh tai nhức óc, tất cả mọi người chơi hết sức điên cuồng, làm Tiểu Miêu hoa mắt choáng váng.
Oa! Bây giờ là vậy sao? Tất cả mọi người thoát khỏi thế tục gông xiềng, đi tới Thiên đường điên cuồng này? Tiểu Miêu ngơ ngác đứng ở cửa.
Nếu không phải là sợ hãi thế lực hung ác, cô cũng không muốn đến cái nơi như thế này đâu, đúng là có hấp dẫn thu hút người thật nhưng làm biết bao người sa đọa thảm hại…
Không quan hệ, lừa gạt cùng Ngàn Thần tiến vào, đem anh giao cho học tỷ, cô liền tự do. Hy vọng thân thể của anh cường tráng một chút, có thể ứng phó năm kiều nữ kia, bằng không tổn hết thanh danh, trở lại trường học sẽ rất mất thể diện.
“Uy! nhà quê a! Chưa từng tới sao? Đi mau!” Phía sau một đống lãng tử cùng mấy nàng kiều nữ hồ nháo nói
Thật là đáng sợ đó! Nếu như nhìn người ta lâu một cái, rất có thể sẽ bị chém, cô mới không muốn ૮ɦếƭ anh hùng như thế tại nơi này! Tiểu Miêu thầm nghĩ.
“Vâng. . . . . vâng . . . . .” Cô khúm núm muốn thối lui.
“Làm gì? Cũng phải xếp hàng! Trên bảng hiệu có chữ viết, các người không có biết chữ sao?” Ở bên cạnh cô, Hoàng thái tử mở miệng sẵng giọng .
Trời ạ! Điện thoại di động của cô đâu? Mau gọi xe cứu thương, nếu không sau đó một trong hai người bọn họ sẽ bị chém, lúc ấy kêu cứu mạng cũng không kịp .
Quả nhiên, lời nói của Ngàn Thần liền làm cho đám người kia tực giận.
“Mày nói gì?”
“Như thế nào?” Ngàn Thần lạnh lùng nói, bộ dạng tuyệt không hề sợ.
“Có tin hay không tao mời mày ăn tử quả đấm?” Lão Đại hung ác dẫn đầu trong đó nói, sau đó liền một tay động thủ.
Trời ạ! Hắn nói không phải là làm liền chứ?
Tay Tiểu Miêu cầm lấy tay áo của Ngàn Thần kéo kéo, nhỏ giọng nhắc nhở, “Ngàn đặc tiên sinh, Ngàn đại ca, đừng gây chuyện nữa!”
Nhìn thấy Tiểu Miêu mặt trắng bệch, thoạt nhìn rất sợ, nên Ngàn Thần cũng không muốn sự việc làm to ra.
“Này! Mày cũng là đại ca đó? Muốn trốn sao ?” Đại ca xã hội đen một bộ muốn làm trên trận diễn Young and Dangerous hí mã.
“Không có, không có, anh ta nào có năng lực a!” Tiểu Miêu vội vàng bày khuôn mặt tươi cười giảng hòa.
Ngàn Thần lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng.”
“Đại ca là Hắc Tùng!”
“Đại ca là dũng sĩ.”
Ngàn Thần vừa nói một câu, làm nhóm người kia vây tại một chỗ, đầu dựa vào đầu nghiên cứu bữa nay đại ca cũng là dũng sĩ sao?
Tiểu Miêu cảm thấy trên trán toát ra mồ hôi hột. Không thể nào! Chỉ giả bộ thôi, bọn họ còn không biết, như vậy nghiêm túc nhiệt liệt thảo luận.
Xem ra bọn họ là ngu ngốc quá rồi
“Đi thôi!” Ngàn Thần dắt tay nhỏ bé Tiểu Miêu đi vào bên trong, không để ý tới phía sau những dạng người kia “Một đám ngu ngốc.”
“Thằng này? Muốn trốn!” Nói thì chậm, nhưng đánh nhau thì nhanh, bọn họ vọt lên, một quyền đánh tới.
“A! Cẩn thận.” Nói thật, Tiểu Miêu cũng không muốn đở, nhưng là bản năng phản ứng chiến đấu quên mình xông tới, mắt đã thấy quả đấm vung ngay đến trước khuôn mặt khả ái của mình.
Ô ô! Một quyền này đánh xuống, không sưng như đầu heo mới là lạ.
Từ nhỏ đến lớn, lão mẹ đều có nói, gặp chuyện bất bình, phải rút dao tương trợ , đạo lý này cô nhớ mãi nhưng mà vẫn không cam lòng a!
Đều là tại cái tên ôn thần này, cô mới biết anh ta không bao lâu, liền bị làm hại thương tích chồng chất, tay phải của cô băng bột vừa mới tháo xong, không muốn đổi lại mặt bị thương.