Tiểu Miêu nhìn chằm chằm anh, sau đó không nói hai lời liền đứng lên muốn đi ra ngoài, nhưng là anh nhanh hơn một bước bắt được tay của cô.
“Buông tôi ra!”
“Không thả, tôi vĩnh viễn đều không thể.”
“Anh nếu như muốn tìm nữ nhân qua đêm, bên ngoài có một đống, không nên phí thời gian trêu chọc tôi.” Tiểu Miêu liều mạng giãy giụa.
“Tại sao không thể ᴆụng em? Tại sao không thể trêu chọc ? Em có nhiều thanh cao? Em quên trước đó còn ở trong lòng của tôi cỡ nào dâm đãng, em cũng có hưởng thụ vui vẻ không phải sao?”
“Câm mồm !” Cô kích động vươn tay, lại quăng cho anh một bạt tai lớn vang dội .
Ngàn Thần sắc mặt một hồi xanh mét, màu đen trong con ngươi thiêu đốt ra hừng hực nhiệt hỏa.
“Em đánh tôi?”
“Buông ra.”
Từ nhỏ đến lớn, anh nào có bị người đánh thắng, mà nữ nhân này tại sao luôn đánh anh?
“Không cho tôi ᴆụng tôi càng muốn ᴆụng.”
“A! Không muốn. . . . . .”
Môi của anh tuyệt vọng hôn cô, không quan tâm có thể hay không làm đau cô, bởi vì cô cự tuyệt, lãnh mạc, vô tình, tàn nhẫn đâm bị thương anh.
Anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực thế này, anh không biết nên làm thế nào để có thể hiểu rõ lòng của cô, chỉ biết mình đã lâm vào quá sâu, quá sâu, mà cô lại khoanh tay đứng nhìn, bình tĩnh giống như cô chưa bao giờ lâm vào lưới tình.
Anh không tin, tuyệt đối không tin cô đối với mình không có cảm giác, cho nên vào giờ phút này, anh chỉ có thể tuyệt vọng hôn cô, ᴆụng chạm cô, hi vọng có thể thức tỉnh nhiệt tình của cô đối với anh .
Ngàn Thần anh nhất định chắc chắn, cũng tuyệt đối không cho việc không có thể xảy ra, anh hôm nay dụng tâm an bài mọi thứ chính là hi vọng có thể làm thay đổi tâm cô.
Tiểu Miêu cảm thấy mình sắp không cách nào hít thở, hơn hết, cô lại vô cùng hưởng ứng tiếp nhận loại cảm giác này, chỉ khi cảm nhận anh тһô Ьạᴏ cưỡng hôn cô mới có thể che giấu được tình cảm của mình, nếu không cô nhất định sẽ liều lĩnh tiếp thục thương anh, toàn tâm toàn ý, không oán không hối.
Nhưng là, cô không thể.
Lý trí của mình nói cho cô biết, vạn lần đều không thể, vậy mà, thân thể của cô lại phát hỏa. Tiểu Miêu không quan tâm anh sẽ làm cái gì, lý trí của cô đang bị tình hỏa khó chịu thiêu đốt, thân thể của cô giống như là khát vọng, reo hò khó nhịn muốn được về nhà, thế những căn nhà rộng rãi mà cô ước ai trở về đó chính là anh.
“Ngàn Thần. . . . . .” Cô phát ra đau đớn ՐêՈ Րỉ.
Bàn tay anh đặt lên иgự¢ của cô, cách y phục vuốt ve phần mềm mại bên trong, cảm giác đỉnh nụ hoa nhỏ vì động tác của anh và vươn cao.
Ngàn Thần kéo áo cô lên, cỡi ra áo lót màu trắng, không khí lạnh lẻo lập tức đánh úp về phía bộ иgự¢ của cô, làm nụ hoa nhỏ màu hồng lập tức nỡ rộ.
Đồng thời cũng thổi trở về cho cô chút lý trí.
“Anh muốn. . . . . .”
Tiểu Miêu cái gì cũng không thể suy nghĩ, bởi vì anh đã cúi đầu ngậm lấy nụ hoa nhỏ, bắt đầu 乃ú ʍúŧ giày vò trêu đùa.
“A. . . . . .” Tiểu Miêu cắn môi dưới, cố gắng không để cho mình kêu thành tiếng.
Anh một tay xoa nắn tiểu đầย שú, đem nước miếng của mình dính ở trên điểm nhỏ kia nhạy cảm. Từ trước иgự¢ vào bắn ra khoái cảm cơ hồ muốn che mất lý trí của cô, chỉ có thể giãy dụa khi tay miệng của anh đồng thời công kích đến, “Không. . . . . .”
Giống như chỉ chiếm có nửa người trên điềm mỹ của cô còn chưa đủ, bàn tay to của anh tốc váy của cô lên, đi tới vườn hoa thiếu nữ giữa hai chân.
Ngón tay của anh lặng lẽ từ dọc quần nhỏ xâm nhập vào, khẽ vuốt qua cánh hoa non nớt đóng chặt.
Tiểu Miêu toàn thân căng thẳng, ngưng hô hấp, cảm thấy một ngón tay lẻn qua nới xấu hổ ở bên trong, tiến vào thân thể của cô.
“Ngàn Thần. . . . . .” Cô muốn đẩy ra tay của anh, “Dừng tay.”
Anh không để ý tới, bừa bãi phóng túng tay của mình, một lần lại một lần ở trong cơ thể cô hết ra lại vào, muốn ép điên cô.
Khi cô khát vọng anh có thể cho cô nhiều hơn, có thể thỏa mãn nàng thì anh lại rút tay về . Ánh mắt thâm thúy của Ngàn Thần lưu luyến không rời, kích tình nhìn thành quả mình đã dẫn dụ được cô.
Hai ✓ú tuyết trắng cùng nụ hoa nhỏ đã đỏ thắm ươn ướt, dính nước miếng của anh, ở dưới ánh đèn trông thật mềm mại gợi cảm vô cùng.
Ngàn Thần thở dốc mà khàn khàn nói: “Em muốn anh.”
Cổ họng của Tiểu Miêu một hồi co rút nhanh, nhìn thân thể không chút nào xấu hổ của mình đang phản bội lý trí, Tiểu Miêu không khỏi cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Không, là anh ép ta. . . . . .” Cô run rẩy kéo y phục, sau khi từ biệt, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
Cô biết anh mất hứng, bởi vì ánh mắt thủy chung của anh không có rời đi cô.
“Em vì sao ghét anh như vậy?”
Ngay tại lúc cô kích động sẽ đối anh nói, cô thương anh, rất yêu, thật sự yêu anh, cửa lớn bị người mở ra.
Ánh mắt của hai người nhanh chóng rơi vào người mở cửa, cũng quên bọn họ đang còn ôm nhau.
“Gia gia?”
Ngàn Thần quét Trương quản gia một cái, anh không phải nói tuyết đối không để người khác vào phá hư chuyện sao?
Trương quản gia bất đắc dĩ cười một tiếng, tựa hồ muốn nói: ông cũng không biết lão gia làm sao đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt hiệu trưởng thay phiên nhìn dò xét hai người, cuối cùng ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Tiểu Miêu.
Trong nhất thời, cô cảm thấy nội tâm một hồi không cầm được run rẩy.
“Gia gia,cháu muốn giới thiệu với ông, cô ấy là. . . . . .”