Thời đại học của Trân Trân.Trân Trân thi đậu vào một ngôi trường Kinh Tế không mấy nổi tiếng nhưng chất lượng đào tạo cũng không tệ, học ngành kế toán văn phòng nên đa số toàn là nữ cả. Nói tới Ngọc Lan cô giỏi hơn Trân Trân nên học ngành Quản Trị Kinh Doanh, riêng Tiêu Hoằng lúc này đã đi du học rồi. Trân Trân của chúng ta hồi đại học do bị nhiễm bệnh mê trai của mấy cô bạn cùng phòng ( haiz do nhân lực kế toán văn phòng trường này đa số là nữ, nam chiếm rất ít nhưng lại người có tài thì không đẹp trai, người được chút sắc đẹp lại học dở). Vì nguyên nhân này mà mấy cô cùng phòng với Trân Trân phải đi săn lùng trai đẹp ở các khối khác hay trường khác về để ngắm mà tưởng tượng hoặc bán cho mấy cái cô mà khoái trai đẹp để kiếm chút đỉnh.
_Nè Trân Trân đi với tụi tao vào trường PP không?- An nói.
_Hả? Cái trường nổi tiếng đó hả? Thôi đi trường đó không phải sinh viên của trường thì không được vào đâu- tôi xua tay nói.
_Èo ơi, sợ gì mình lẻn vào là được chứ gì?- An nham hiểm nói. Nói về khoản đi săn hình lẻn vào cả KTX nam sinh không bị ai phát hiện ra thì bà này là số một.
_Được không?- Trân Trân lo lắng nói.
_Tôi nghĩ là không thành vấn đề đâu, Trân Trân, bà A nhà mình là tay chuyên nghiệp mà, nhớ lần trước lẻn vào KTX nam trường ngoại thương không? Xém bị phát hiện may mà bà A nhanh trí nên thoát đó. Yên tâm đi- Bình vỗ vai tôi trấn an nói.
_Cầu mong là thế- Trân Trân nói thế nhưng trong lòng cứ phập phồng lo sợ.
Đúng vào buổi tối hôm đó, Trân Trân cùng hai cô bạn cùng phòng lẻn vào KTX nam trường đại học danh tiếng PP, không biết là phước hay là họa nữa đâyg.
Phòng mà bà An lẻn vào nhé:
Bà này rất thông minh trong việc đi chụp lén nên dù phát hiện ra cũng có cái cớ để thoát được.( Bà này thì học thì tệ hơn Trân Trân nhưng về khoản này thì phải nói là sư phụ cho Trân Trân học hỏi). Cô nàng nhanh chóng tìm chỗ trốn tốt nhất để chụp được những tấm hình đẹp nhất ( Bà này đáng nhẽ ra nên đi làm nhi*p ảnh hợp hơn.). Do phòng này có anh cầu thủ bóng đá đẹp trai đã thắng trận trỡ về nên các thành viên trong đội ăn mừng:
_Này A Trí mày giỏi lắm nhé. Đánh cho bọn trường MONO một trận cho chúng hết vênh váo. Tao kính mày một ly- anh A sảng khoái nói.
_Hì, có là gì đâu- A Trí khiêm tốn nói.
Thế là mấy anh chàng này uống say mèm gần hết, lúc này thời cơ đã đến, An chạy ra nở một nụ cười nham hiểm nhất:
_Lần này lại có tiền xài rồi- An chụp lấy chụp để hình mấy ông đẹp trai trong tình trạng mặt đỏ như cà chua chin. Nhất là A Trí, anh là người đẹp trai xuất sắc nhất trong phòng này. Ai ngờ đâu, đo máy điện thoại chụp hình có đèn flash nên A Trí chói mắt tỉnh giấc:
_Ai vậy- mơ màng nói. Không thấy ai trả lời anh chàng đứng dậy tìm kiếm, An bình tĩnh né sang nhưng ai ngờ không để ý va phải một người đang nằm trên đất, theo phản xạ lao về phía trước, hahahah chạm phải vào môi của A Trí, lúc này đây An như ૮ɦếƭ lặng:
_Trời ơi, nụ hôn đầu đời của tôi- An hét chói lên tiện thể đấm vào mặt anh chàng một cái làm anh ta lăn quay ran nằm tại chỗ.
Do mất bình tĩnh nên khi chuồn đi khỏi An đánh rơi cái thẻ sinh viên của mình. Và định mệng của cô quay tròn rồi hehehe.
Còn đây là phòng của bà Bình chui vào:
Bà này là một người thiếu kiên nhẫn nhất, làm việc cũng chậm chạp nhất, cô nàng chui vào ngay cái tủ áo của VĐV bóng rổ:
_Đúng là lũ con trai, ở dơ thế không biết, chắc cái bít tất cả năm chưa giặt mất- Bình than vãn.
Trốn trong đó cỡ khỏang một phút là cô nàng chịu hết nổi định nhảy ra đi về thì hai ông trong phòng này đã trở về làm xém nữa bị phát hiện luôn.
_Ngày mai đấu giao hảo rồi, Mày đã chuẩn bị xong hết chưa?- Hà Duy hỏi.
_Uk tao chuẩn bị hết rồi, yên tâm đi- Thanh Minh nói.
_Thôi tao đi tắm trước đây- Hà Duy nói rồi tiến lại cái ” tủ áo” bên cạnh chỗ mà Bình trốn.
Khi anh chàng Hà Duy tiến vào phòng tắm thì anh chàng Thanh Minh cũng mở tủ áo mình ra lấy đồ
_A….a…..a….a- tiếng hét chói tai của ai đây, vâng đó là của hai người Bình và Thanh Minh, vì sao thì ai cũng biết nhé.
_Nè có chuyện gì mà mày la to thê Hà Duy ngó đầu từ phòng tắm ra.
_Không…không có gì hết- Thanh Minh ấp úng nói. ĐỢi Hà Duy chui lại vào phòng tắm thì Thanh Minh lôi Bình ra:
_Cô là ai mà dám vào phòng nam sinh ảh?- Thanh Minh hỏi.
_Tôi…tôi… anh làm ơn đừng nói với ai là đã gặp tôi nha- Bình chưa gì hết đã sợ mà van xin.
_Hừm….được thôi vậy cô nói lý do đi- Thanh Minh nói.
Thế là cô nàng Bình ngu ngơ kahi hết ra, làm cho anh chàng này vừa nạgc nhiên mà vừa buồn cười vì xưa nay chưa thấy đứa con gái nào như vậy cả
_Tôi kể hết rồi đó, anh tha cho tôi nha- Bình van nài.
_Cũng được thôi…nhưng có một điều kiện- Thanh Minh nham hiểm nói.
_Điều kệin gì..nhưng mà đừng là phóng hỏa Gi*t người là được rồi- Bình ngây thơ nói.
_Đó là….cô ĐỪNG BAO GIỜ TRỞ LẠI ĐÂY LẦN NỮA- Thanh Minh hét vào tai của Bình làm cô xém nữa là ngất luôn.
_Àh…chuyện đó thì ok- Nói xong Bình chạy mất dép luôn, nhưng cô nàng này lại đánh rơi thẻ sinh viên của mình.
Và cuối cùng thì đã đến nhân vật chính cảu chúng ta ngày hôm này Tiết Trân Trân:
Cô nàng này là sung sướng nhất lẻn vào một phòng cao cấp và thú vị nhất là phòng này chỉ dành cho một người ở. Chui vào bên trong chẳng thấy ai cả, đi xung quanh căn phòng xem xét, nàng ta chú ý nhất là cái tủ lạnh:
_heheheh lên này có lộc ăn rồi- Trân Trân nham hiểm nói. Mở tủ lạnh ra nàng ta trố mắt vì có quá nhiều đồ ăn trong đó, lấy ra bày hết trên giường, từ từ nhấm nháp, cho đến khi cửa phòng bật ra thì cũng là lúc trong mồm cô toàn là đồ ăn. Người mà cô bắt gặp đó cũng chính là định mệnh của cô:
_Cô là ai?- lạnh nhạt lên tiếng.
_…….- Trân Trân tội nghiệp nói không được vì đang bị nghẹt miệng mà.
_Hừ- chàng trai lạnh nhạt nói rồi đưa cho Trân Trân ly nước.
_Cảm ơn- uống xong thở phào nhẹ nhõm nói.
_Bây giờ cô có thể nói chưa- Anh chàng khoanh tay trước иgự¢ hỏi.
_Àh tôi..đnế đây chụp…àh không tôi đói quá nên đi ăn trộm- Nói hết lời mới biết mình hố.
_Cô đi trộm mà mang theo máy chụp hình àh- Không kiên nhẫn lạnh giọng nói.
_Tôi…xin lỗi không cố ý đâu- Trân Trân đành nhẹ giọng nói. Người xưa cũng nói chỉ cần nhận lổi sẽ được tha mà.
_Đừng mơ- anh chàng liếc mắt nói định chạy ra ngoài kêu người.
Nào ngờ rằng nàng Tiết Trân Trân hậu đậu, định lao xuống giường kéo anh ta lại, ai ngờ rằng hắc…hắc….kéo sao không kéo trựơt chân lao về người anh ta. Kết quả môi trạm môi, hai người đứng hình toàn tập, cỡ 5 phút sau, nàng Trân Trân luống cuống bò dậy thấy người trước mặt không phản ứng gì hết, nàng cầm dép cùng cái mày chụp hình lao ra cửa sổ, trèo đường ống cống trốn thoát.
Về phần anh chàng kia sau khi bị hôn đã tỉnh lại phát hiện người lấy đi nụ hôn đầu của mình trốn thoát:
_Chết tiệt cái con nhỏ này- Vũ Phong tức giận nói. Nhìn xuống đất, thấy cái sợi dây chuyền đánh rơi của cô nàng.
_Để xem có thoát được nữa không- Vũ Phong nham hiểm cười lạnh.
Thì ra đó là TGĐ tương lai Thiên Vũ Phong của chúng ta, định mệnh để hai người gặp nhau. Vì lý do ba mẹ chuyển anh sang nước ngoài du học nên anh ấy đã không có cơ hội trả lại sợi dây chuyền. Nhưng số phận đã an bài, khi anh gặp lại nàng 5 năm sau, tại cái căn phòng bí mật ấy, anh đã biết là chủ nhân cảu sợi dây chuyền này rồi.
Trở lại với 3 cô gái: Vào một buổi sáng đẹp trời nào đó có hai chàng trai tên là Thành A Trí và Doãn Thanh Minh đến tìm hai cô nàng Đỗ An và Vọng Gia Bình. Chuyện tình yêu cảu hai cô nàng này cũng bắt đầu. Riêng nàng Trân Trân, sau khi đanh mất dây chuyền thì không dám tìm lại nữa vì sợ bị bắt đó mà.( Chú thích nhé: Khi gặp Boss lần đầu cũng không nhận ra được, một phần trí nhớ cùi bắp của mình, một phần vì lúc này Boss đã đep trai ra và phong dộ hơn, cộng thêm kiểu tóc nữa).
Ít lâu sau, khi trong phòng chỉ có mỗi Trân Trân không có người yêu thôi còn hai nàng kia hả? Ngày nào cũng là mật ngọt, ngày nào cũng là màu hồng. Hai người kia từ sau khi có bạn trai thì không dám đi săn hình nữa, do có lần ngứa nghề bị hai ông kia giận cáu xém nữa là chia tay luôn.