_Áh, xin lỗi cô không sao chứ?- Giọng một chàng trai vang lên. Bình thường thì tôi luôn là người xin lỗi, hôm nay lại có người xin lỗi tôi. Tôi thấy vui sao ấy. Ngẩng mặt lên:
_Tôi…tôi…không sao- Tôi như nghẹn lời vậy áh. Bởi vì người đứng trước mặt tôi hiện giờ như một thiên thần. Phải nói người này trông rất dễ thương như con gái vậy áh nhưng lại là con trai.
_Thật tình xin lỗi, tôi không cố ý- Cậu ta nhỏ giọng nói dễ thương đầy hối lỗi.
_Không sao đâu, tôi không có việc gì mà….Đừng đưa ra cái vẻ mặt như tôi đang ăn Hi*p cậu như thế chứ- Tôi nói.
_Thật xin lỗi..- Cậu ta lại giọng điệu đó rồi.
_Tôi không sao mà. Thôi tôi đi đây- Tôi dịu giọng nói.
_Nè….cô gì ơi- Cậu ta gọi tôi lại.
_Có chuyện gì thế- Tôi hỏi.
_Nếu cô có chấn thương hay bị gì thì cứ gọi cho tôi nha- Cậu ta nói rồi đưa cho tôi một tờ giấy có ghi sđt.
_Cậu không cần phải như vậy đâu- Tôi nói.
_Không được cô cứ cầm đi- Nói rồi cậu ta nhét tờ giấy vào tay tôi rồi bỏ chạy. Đúng là người dễ thương mà.
Cầm tờ giấy nhét vào trong túi sách đi về. Đúng vào giờ tôi đã nấu xong món bò hầm, dọn ra bàn chuẩn bị ăn thì:
Cốc..cốc…Tôi ra mở cửa:
_Ai..- Chưa nói xong thì đã biết là ai rồi.
_Sếp- Tôi nói.
_Là tôi đây- Boss mỉm cười nói- Không định mời tôi vô nhà hả- Boss nói.
_Áh…dạ sếp vô nhà đi ạ- Tôi gãi đầu nói.
Bước vô nhà như ngửi được mùi thơm:
_Hình như em đang định ăn cơm- Boss hỏi.
_Dạ vâng…Anh có muốn ăn chung không ạh- tôi đề nghị.
_Nếu được cho phép- Boss trả lời.
_Vậy anh vào ngồi đi ạh, em đi lấy chén đã- Tôi vào phòng bếp lấy them một cái chén, một đôi đũa.
Chúng tôi ăn rất vui vẻ, Boss lại khen tôi nấu ăn ngon sứng đáng làm bà nội trợ nữa chứ. Hắc…hắc nhưng tôi đâu biết rằng lời nói có chủ ý cả. Tác giả nói cho: ” A hèm….Em rất xứng đáng là bà nội trợ của anh, suốt đời anh sẽ không bị đói rồi “. Sauk hi ăn xong mà Boss vẫn chưa có ý định về thì phải:
_Khuya rồi anh không về nàh àh- Tôi e dè nói.
_Bộ em muốn đuổi tôi đi sao- Boss nheo mắt hỏi tôi.
_Dạ không phải…chỉ là em sợ gia đình anh lo khi không thấy anh về thôi ạh- Tôi ngượng ngùng nói.
_Vậy được rồi, chắc tối nay có thể tôi sẽ ở lại- Boss nhẹ nhàng nói nhưng ngữ nghĩa lại không nhẹ nhàng chút nào cả.
_Hả?- Tôi á khẩu nói không được luôn.
_Mà sao em ngồi coi tivi cách xa thế lại đây ngồi nè- Boss nói rồi chỉ vào chỗ bên cạnh boss.
_Dạ thôi em ngồi đây được rồi- Tôi ngại ngùng nói. Ngồi gần trai đẹp sợ rằng tôi chịu hem nổi mất.
_Em không ngồi vậy tôi qua ngồi với em vậy- Boss đại nhân cười đểu nói.
_Ơ…thôi em qua đó ngồi cũng được- Tôi đành làm vậy thôi.
Ngồi mà tôi có tâm trí coi tivi đâu cứ ngó sang Boss thôi ách…phải nói rằng nhìn gần càng đẹp trai hơn nữa.
_Nè, em muốn ngắm tôi phải trả tiền đó- boss true chọc tôi.
_Dạ đâu có- Tôi đỏ mặt nói. Giống đi ăn vụng bị bắt tại trận vậy.
Không biết ngồi đến bao lâu mà cơn buồn ngủ chợt kéo đến lúc nào không biết. Dựa vào vai Boss ngủ luôn, làm cho ai kia cười tươi dịu đàng không dám nhúc nhích sợ người nào đó tỉnh giấc.
Tôi không biết ngủ đến bao giờ mà chỉ biết được rằng khi tôi mở mắt thì trời đã sáng rồi. Vươn vai thức dậy, thật là không biết làm sao tôi phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của mình nữa.
_Ủa, mình nhớ là mình cùng Boss coi tivi mà sao giờ này mình ở đây ta- Tôi thắc mắc.(T/g: Haiz, không biết đề phòng gì hết. ).
Bước ra ngoài phòng tắm để đánh răng, rửa mặt, tắm vào buổi sáng chuẩn bị đi làm. Vì phòng tắm nằm gần bếp mà không cần đi ngang qua phòng khách nên tôi không biết rằng có một người đang nằm ngủ trên ghế salon nhà tôi. Đang tắm thì tôi chợt nhớ quần áo đi làm không có mang theo, quấn khăn lông bước ra thì ặc…ặc…. phát hiện thấy Boss đang…đang đứng gần đó rót nước, thấy tôi đang…không mặc gì chỉ có mỗi cái khăn đang quấn quanh người thì đang uống nước phụt ra gần hết:
_Em..em- Boss nói không nên lời. Tôi cũng đần người ra luôn áh. 1 phút đứng hình, tôi mới tỉnh ngộ xấu hổ chạy vào phòng ngủ với tốc độ tên bay. Thay đồ xong mà cũng không dám ra ngoài, tôi thật sự ngu ngốc mà. Không chịu quan sát tình hình mà làm vậy giờ biết đối mặt làm sao với Boss đây. Suy nghĩ của tôi là vậy còn Boss hả đang đỏ mặt đứng ngoài cửa phòng ngủ của tôi muốn gõ cửa mà ngại ngùng kai kia. Cứ dây dưa vậy không phải là cách nên tôi quyết định mở cửa đối diện thì vừa lúc Boss định gõ cửa, 4 mắt chạm nhau:
_Àh anh/ em…- tụi tôi đồng thanh.
_Uk, à hem nói trước đi- Boss mở lời.
_Dạ… chuyện hồi nãy…- Tôi ngập ngừng nói.
_Đừng để ý, tôi quên rồi- Boss an ủi nói.
_Thật sao- Tôi nghi ngờ nói.
_Uk- Boss trả lời.(T/g: Chuyện đó mà quên được mới lạ. Chỉ có giữ trong đầu thôi, Boss ghê lắ
m đấy ).
_Vậy là may quá- Tôi thở phào tin tưởng( T/g: Dễ tin vậy hả trời).
Nói rồi tôi làm bữa sáng cho boss ăn “ké” luôn, đang ăn thì điện thoại kêu lên đó là Tiêu Hoằng gọi:
_Alô gì vậy Hoằng- Tôi hỏi.
_Àh, Trân àh, hôm nay..tao không thể đến đón mày được mày đi với con Lan nha- Hoằng hối lỗi nói.
_Uk, nhưng mà mày nhớ đnề bù nhá- Tôi nói kèm theo điều kiện.
_Ok thôi. Vậy nha, bye- Nói rồi Hoằng cúp máy.
5 phút sau, Điện thoại lại reo:
_Alô, Lan mày đừng nói với tao là hôm nay mày bận kêu toa đi với Hoằng đó nha- Tôi nói.
_Ủa mày biết luôn hả?- Lan ngạc nhiên nói.
_Thì Hoằng mới gọi cho tao nè- Tôi giả vờ giận.
_Àh mày thong cảm nha. Tao thật sự bận mà- Lan hối lỗi nói.
_Được thôi một chầu kem, ok- Tôi lại ra điều kiện.
_Ok liền nếu amỳ không giận tao- Lan vui mừng nói.
_Uk vậy đi- Nói rồi cúp máy.
_Chắc hôm nay lại phải đi bộ nữa rồi- Tôi than, làm cho ai kia cười
_Vậy để tôi cho em đi ké- Boss nói.
_Nhưng mà anh không về nhà àh. Đi từ tối qua đến giờ mà…- Tôi nói.
_Không sao đâu, tôi đưa em đến rồi về nàh sau được mà- Boss mỉm cười nói.
_Vậy thì không được tiện cho lắm. Hay là anh tắm tại nhà em đi, dù sao thì lâu lâu ba em cũng lên đây chơi nên có để quần áo ở lại. Tuy quê mùa nhưng chắc vừa cho anh- Tôi nói.
_Vậy em không sợ hả- boss cười gian .
_Sợ gì ạh- Tôi ngu ngơ nói. ( T/g: Đúng là người ngốc nghếch lúc nào cũng ngơ ngác).
_Vậy thì cảm ơn em trước- boss lại mỉm cười nói.
Sau khi ăn xong tôi lấy cho Boss bộ đồ vet mà tôi mua cho ba tôi hôm đi ăn đám cưới nhà bà con đưa cho boss. Boss đi tắm thì tôi đi dọn dẹp bàn ăn.
Khi Boss bước ra với bộ đồ vet của ba tôi thì phải nói rằng người đẹp mặc đồ gì cũng đẹp cả.
_Nhìn đủ chưa vyậ- Boss ghé sát mặt tôi mà nói làm tôi giật bắn cả người.
_Ơh àh… Đi nhanh thôi trễ giờ làm rồi ạh- Tôi đánh trống lảng.
_Uk đi thôi- Boss không chấp nhất nói.
Đi đến gần công ty:
_Cho em xuống xe được không?- Tôi nói.
_Sao vậy. Gần đến nơi rồi mà- Boss không hiểu nói.
_Tại nếu đi cùng đến công ty hình như không tiện lắm- Tôi gãi đầu e ngại nói.
_Àh Không tiện chỗ nào vậy- Boss giả ngu nói.
_Dạ vì …nếu đi gần sẽ làm người ta hiểu lầm mất- Tôi đành nói huỵch toẹt vậy.
_Hahaha em lo xa quá rồi đó. Không sao đâu- Nói rồi Boss xoa đầu tôi trìu mến.
Quả thật tôi đoán không sai mà, vừa mới bước tới cửa công ty thôi củng đã xì xào bàn tán rồi.
_Vũ Phong, sao anh lại đi với con nhỏ này vậy- giọng nói đầy nũng nịu. Vâng đó là Nguyệt Nhi .
_Anh đi với ai em cũng quản hả?- Boss lạnh nạht nói.
_Trời ơi bộ quần áo anh mặc sao mà cũ rích thế này? – Xấu hổ quá Nguyệt Nhi đành đánh trống lảng qua chuyện khác.
_Hả? Bộ đồ này mắc lắm áh- Tôi bực mình phản bác. Dù sao bộ này cũng là tôi chọn, cũng tôi trả tiền hết 1 tháng lương để mua mà, bố tôi cũng chỉ mặc có một lần sao cũ được.
_Ở đây không có chỗ cô nói- Nguyệt Nhi bực mình nói.
_Thôi im đi, sắp vào giờ làm rồi. Trân Trân đi thôi- Boss lạnh nhạt nói them lần nữa.
Không để cho Nguyệt Nhi nói gì them Boss kéo tôi đi trước nhiều con mắt ngạc nhiên vì Boss chưa từng bao giờ nóng giận với Nguyệt Nhi, cũng chưa bao giờ để con gái chạm vào hay ngồi lên xe boss cả. Đứng đó tức giận Nguyệt Nhi tức giận nói:
_Để rồi xem, tôi sẽ cho cô biết tay.
Trong thang máy chỉ có tôi và Boss:
_Sếp àh, làm vậy được không? Em thấy cô ấy tức giận lắm- Tôi lo lắng nói.
_Không sao đâu. Tôi sẽ bảo vệ em mà- Boss mỉm cười dịu dàng với tôi.
Không biết làm sao mà trong long tôi có chút gì đó rất là ấm áp, hạnh phúc. Bước ra ngoài thang máy, tôi thấy có một người đang đứng trước cửa phòng Boss, đó là Vũ Lâm mặt có vẻ như lo lắng chuyện gì đó:
_Anh hai, có chuyện lớn xảy ra rồi- Vũ Lâm thấy Boss liền lao đến nói.
_Có chuyện gì vậy- Boss nói.
_Vào trong đi rồi nói- Vũ Lâm cảnh giác nói.
_Vậy Trân Trân em đi lấy nước mang vào phòng nha- Boss nói.
_Dạ- tôi trả lời rồi đi liền. Nhưng trong long vẫn thắc mắc không biết có chuyện gì (T/g: Tò mò thế).
Lúc đó, tại phòng Boss:
_Em nói đi có chuyện gì- Boss hỏi.
_Hôm qua sau khi anh đi gặp bên Bang Hắc Hoa Hội đó, con gái của họ đã chấm anh rồi. – Vũ Lâm nói.
_Cái gì? Anh làm cỡ đó mà cô ta thích hả?- Boss ngạc nhiên nói.
_Chứ còn gì nữa. Cha cô ta nói với bố là chưa từng ai dám ăn nói như vậy với cô ta vậy, không ai dám mắng cô ta cả. Chỉ có anh và anh đã làm cho cô ta tỉnh ngộ, cô ta đã trúng mũi tên tình yêu với anh rồi- Vũ Lâm nhàn nhạt cười nói.
_Hả? Hết Nguyệt Nhi đến con nhỏ Bang Hắc Hoa Hội không biết cha còn muốn anh làm gì nữa.- Boss như muốn gào thét nói.
_Phải chịu thôi, ai biểu anh không đưa bạn gái về làm gì? Cho hai người sốt ruột. Đã thế hôm qua anh không về nhà ăn họp mặt bố tức giận lắm. Bảo nếu hôm nay anh không về thì sẽ cho anh đi xem mắt thêm lần nữa đó – Vũ Lâm châm chọc nói.
Đang nói chuyện thì: Cốc…cốc…:
_Vào đi- Boss buồn bực nói.
_Anh Vũ Phong, ủa anh Vũ Lâm cũng ở đây hả?- Chàng trai dễ thương lên tiếng.
_Ngọc Thụ sao em lại ở đây. Không phải em đang quản lý thay anh Bang hội hả?- Vũ Lâm nói.
_Anh kêu nó đó. Nó cứ đòi vào công ty làm.- Boss nhàn nhạt nói.
_Hì, anh thương em mà- Ngọc thụ nũng nịu nói.
_Mà nè, không phải anh kêu Vũ Ngọc đưa em đến chỗ làm hay sao mà em lại đến đây- Boss hỏi.
_Em nào biết chứ? Em đợi cả buổi có thấy đâu. Làm em tự chạy lên đây nè.- nghĩ đến đó Ngọc Thụ bực mình nói.
_haiz, không biết anh ấy đi đâu mà em gọi cũng không được nè. – Vũ Lâm them vào.
Đang nói chuệyn thì bỗng nghe tiếng hét…..
Vâng đó là tiềng hét của tôi đó, đang trên đường đi mang café vao phòng thì không biết có ai xô tôi đằng sau làm tôi té kèm theo tiếng hét, café đổ lên người nóng kinh khủng nhưng phải cố gắng đứng dậy nhưng đau quá chân của tôi. Cùng lúc đó, từ phòng Boss chạy ra 3 người,
Thấy tôi té như vậy Boss là người chạy nhanh nhất đến đỡ tôi:
_Em không sao chứ?- Boss lo lắng nói và đỡ tôi dậy.
Nhưng thật sự tôi đứng dậy không được, té luôn vào người Boss.
_Em đau quá àh- Tôi gần như rớt nước mắt nói. Vì mang giày cao gót mà té thì bong gân là may mắn rồi đấy.
Thấy tôi như thế Boss bế tôi vào thang máy xuống phòng đặc biệt mà tôi và Boss gặp nhau lần đầu tiên trong đó ( Các bạn xem lại chương 2 nha). Mà không để ý đến mọi người xung quanh đang rất là ngạc nhiên đặc biệt là hai anh chàng Vũ Lâm và Ngọc Thụ. Mỗi người một suy nghĩ:
” Sao anh hai làm vậy làm mình thấy khó chịu thế nhỉ”- Vũ Lâm.
” Ủa? Đó không phải là cô gái hôm bữa mình ᴆụng phải sao? Sao lại ở đây nhỉ. Thật là có duyên thật”- Ngọc Thụ.
Căn phòng bí mật,
Sau khi đặt tôi lên ghế salon thì Boss đi tìm kiếm cái gì đó…. 2 phút sau quay lại chỗ tôi đang ngồi trên tay cầm một hộp thuốc:
_Em ngồi yên đừng động đậy gì nhá- Boss nhẹ nhàng nói.
Ngồi yên để Boss băng cái chân bong gân của tôi, thật là phải công nhận rằng ngay cả khi băng bó cho người khác cũng rất là đẹp trai(T/g: Chị thật là có phước, Boss là lần đầu tiên băng bó cho người khác đấy .
_Xong rồi đó, em thử đứng dậy xem- Boss nói mà mắt cứ dán vào cái chân của tôi.
Tôi làm theo đứng dậy, nhưng mà nó vẫn còn đau làm tôi gần như muốn té them lần nữa và Boss kịp thời đỡ tôi lên.
_Đừng vội, đứng lên từ từ thôi- Boss nhẹ nhàng nói.(T/g: Kêu người khác đứng dậy xem sao mà bây giờ kêu từ từ bó tay luôn ).
Tôi đã đi được nhưng vẫn chậm lắm nên Boss vẫn đỡ tôi. Lúc này tôi mới quan sát cái nơi này, quả thật là rất quen:
_Đây là…- Tôi nói.
_Phòng bí mật đó cô ngốc, không nhớ gì àh- Boss nói rồi cốc vào đầu tôi một cái.
_Àh..hả… cái nơi mà em và sếp gặp nhau lần đầu phải không- Tôi nhớ ra và nói.
Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ….Cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Boss vang lên…..