Bạn Trai Tôi Là Gangter- Boss Đại Nhân - Chương 06

Tác giả: pezinkute1234

Sáng hôm sau,
_Tao đợi mày lâu quá rồi đó Hoằng- tôi trách.
_Èo ơi, dù sao thì còn 5 phút nữa mà.
_Gì chứ ? Tao luôn phải đến sớm hơn 20 phút để chuẩn bị tài liệu cho TGĐ đó.
_Vậy hả? Lên xe đi tao đưa mà đến với tốc độ thần tốc nào.
Vâng Tiêu Hoằng đã chở tôi đi 1 cách dã man nhất. May cho Lan đi làm sớm chứ nếu không phải chịu thảm cảnh đầu xù như bờm sư tử giống tôi . Đến nơi, ai ai cũng nhìn tôi với ánh kính khủng nhất.( Cũng đúng thôi đầu tóc rối bời như chưa được chải chuốt may mà còn quần áo đi làm vẫn chưa bị sao đó).
Biết Boss vẫn chưa đi làm được nên tôi đi sửa sang lại đầu tóc cái đã rồi tính sau. Vừa chưa bước vào phòng Toilet tôi đã nghe có tiếng con gái đang nói chuyện trong đó thì bản tính tò mò của tôi lại nổi lên, tôi đã nghe “lén” kekekke.Nội dung câu chuyện như sau:
_Tụi mày biết tin gì chưa?- cô A nói.
_Tin gì?- cả đám còn lại đồng thanh hỏi.
_Bộ phận chúng ta sắp có sếp mới thay thế cho ông già dê gái đó- cô A trả lời.
_Èo ơi tưởng chuyện gì to tát lắm. Thay thì thay cũng chỉ mấy là mấy ông sếp già thôi- cô B nói.
_Nhưng lần này thì khác nha tụi mày. Sếp mới nghe nói là con ông Tần gì áh bạn của bố TGĐ. Rất đẹp trai nha vừa du học về nữa chứ?- Cô A giải thích.
_Thiệt không đó, hay lại giống như lần trước phao tin đồn bậy như bên phòng kế hoạch làm tụi nó **** tụi tao quá trời.- Cô C nghi hoặc nói.
_Thiệt 100%, bạn trai tao nói mà. Nếu sai tao bao tụi mày 1 chầu karaoke luôn 1 tháng. Mà bên phòng Chăm sóc khách hàng cũng có sếp mới nữa mà. Thay cho mấy ông mà tham ô của công+già dê đấy.- Cô A tiếp tục bổ sung thông tin.
_ Tao thấy nên thay hết mấy cái lão ấy đi,có lúc ăn xén tiền lương của tụi mình trắng trợn luôn- Cô D đồng tình nói.
Thấy 1 người khác bước vào. Đó là Trưởng phòng của Lan, Nguyệt Nhi thì cả lũ im luôn.
_ Mấy cô giờ này không đi làm việc àm còn trốn trong này 8 chuyện hả? Muốn tôi nói cho sếp các cô biết không?- cô ta tức giận nói.
_Dạ tụi em đi làm việc liền- Nói rồi mấy cô gai đó bỏ đi ra.
Không them nói 1 câu nhỏ nhỏ đủ để tai tôi nghe thấy:
_ Xí đúng là chảnh mà. Tưởng ngon lắm chắc. Chắc lại bị TGĐ từ chối nên cái mặt như cái *** khỉ ấy- 1 cô trong đám đó mói.
Tôi núp sau chậu cảnh cười run cả người àm không ai biết hết.
Kể ra cũng lạ sao cô Nguyệt Nhi đó hông ở nhà chăm sóc cho Boss đi mà phải chạy đến công ty làm gì? Không phải họ đang yêu nhau sao. Đang vừa đi vừa suy nghĩ quên luôn chuyện chải tóc luôn. Tôi ᴆụng phải 1 người:
_Xin lỗi nha. Ấy có sao không?
_Không sao đâu. Ấy cô Tiết Trân Trân sao lại ở đây tôi tìm cô nãy giờ. – Anh ta vui mừng nói( đó là anh Thiên Vũ Ngọc).
_Anh tìm tôi có chuyện gì không?- tôi thắc mắc hỏi.
_Anh cả tôi đang tìm cô. CÔ đi theo tôi ngay.
_Ủa tìm tôi làm gì?
_Tôi không biết nữa chỉ nghe bảo rằng gặp cô thì đưa cô đến gặp anh ấy thôi.
Ngay sau đó, anh ta chở tôi đến 1 căn biệt thự nhìn rất quen mà tôi không nhớ đã thấy ở đâu rồi. Bước vào trong thì tôi mới chợt nhớ ra đó là…. Nhà của Boss Đại Nhân.
_Ủa anh ơi, đưa tôi đến đây làm gì? Tôi nhớ rõ là TGĐ đang bị thương thì làm sao về nhà được ạ- tôi thắc mắc.
_Nơi này an toàn hơn bệnh viện. Gia đình cũng có bác sĩ riêng nên không cần đến bệnh viện cũng được.- anh ta giải thích.
Định hỏi them nhưng mà đã đến trước phòng của Boss lớn rồi. Anh ta kêu tôi vào rồi bỏ đi đâu đó. Vào trong phòng tôi thấy có 1 người đang nằm trên đó đang ngủ, sợ người đó tỉnh giấc tôi bước ra ngoài:
_ Cô định đinh đi đâu đó- 1 giọng lạnh nhạt vang lên.
_TGĐ ngủ dậy rồi ạ. Xin lỗi đã làm mất giấc của sếp- tôi nói.
_Hôm qua tôi chưa cho cô về mà cô giám bỏ về hả?- anh ta tức giận nói.
_Hôm qua…. Tôi thấy gia đình anh đang hàn huyên nên tôi có đi ra ngoài mua chút đồ, khi chở lại thì nghe mấy cô y tá nói sếp đã xuất viện rồi nên…- tôi vội giải thích. Mắc công bị đuổi việc oan.
_Thật vậy không?- anh ta hạ hỏa nói.
_Dạ thật mà không tin sếp cứ đi hỏi mấy cô y tá ở bệnh viện đi.
_Coi như lần này tôi tin cô. Lần sau không có sự cho phép của tôi cô không được đi đâu hết. Nghe rõ chưa?- Anh ta nghiêm giọng nói.
_Sếp kêu tôi đến đây có việc gì không ạ?- tôi sực nhớ ra hỏi.
_Đương nhiên là đến chăm sóc tôi rồi- anh ta nhàn nhạt trả lời.
_Hả? Tôi áh! Tôi đâu có phải bạn gái sếp đâu mà chăm sóc ạ.- tôi vội nói.
_Gì? Chẳng lẽ chỉ có bạn gái mới được chăm sóc thôi sao?- anh ta nhếch mép nói.
_Vâng ạ. Tôi thấy trong phim đều thế mà. Với lại bạn gái của ngày là cô Nguyệt Nhi đâu phải tôi đâu- tôi nói.
_Thì ra là xem phim….Mà ai nói với cô, Nguyệt Nhi là bạn gái tôi – anh ta hỏi.
_Thì tôi thấy thế mà. Hôm bữa không phải 2 người đã…mi nhau sao ạ- tôi đỏ mặt nói. Nhắc điều đó làm tôi có cảm giác nhói…nhói làm sao ấy, khó chịu nữa.
_Cứ mi nhau là người yêu của nhau àh- anh ta cười đểu nói. Làm tôi nổi hết da gà.Tôi vội gật đầu.
_Vậy cô lại đây- anh ta gọi. Tôi không hiểu gì nhưng cũng nghe bước đến cạnh giường. Chợt, anh ta kéo tôi xuống sát gần mặt anh ta, môi anh ta…. Chạm vào môi tôi. Vì nó xảy ra quá nhanh tôi không kịp phản ứng, đến 2 phút sau tôi mới đẩy anh ta ra thật mạnh.( Hahahaha phải đợi dến 2 phút àh, cái này là phản ứng chậm hay là…. ) Làm cho ai kia kêu đau.
_Xin lỗi sếp tôi không cố ý- tôi hối hận nói. Nói nhanh làm nhanh tôi đi đỡ anh ta nằm xuống.
_Cô đã là bạn gái của tôi rồi đấy- anh ta vừa cười đểu vừa nói.
_Cái gì? Cái đó đâu phải thế. Bạn gái của sếp là Nguyệt Nhi mà.
_Nguyệt Nhi không phải bạn gái của tôi. Cô ấy chỉ là em gái kết nghĩa của tôi thôi.
_Nhưng mà…
_Không nhưng nhị gì nữa. Giờ tôi đói rồi, cô làm bữa sáng cho tôi đi.
Tôi bước xuống phòng bếp của Boss, mở thử cái tủ lạnh ra. Trời ơi, sao toàn là đồ ăn ngon tôi thích không thế này. Định nhảy vào ngay lập tức nhưng sực nhớ phải nấu bữa sáng cho sếp nên hehehe đợi chị nhé cưng . Tôi nấu 1 nồi cháo đậu ván hương cam thảo cho sếp ăn. Mang lên phòng thấy sếp đang làm việc, tôi dặt cháo lên bàn rồi đi ra ngoài thì:
_Cô lại định đi đâu đó- mắt anh ta không rời khỏi máy laptop nói.
_Àh tôi thấy anh đang làm việc không tiện quấy rầy- tôi nói.
_Cô vừa nói gì- anh ta rời màn hình laptop hỏi.Tôi không hiểu nhìn anh.
_Cô nói…anh…- anh ta lại nhếch mép nói.
_…Anh…. á xin lỗi sếp, tôi không có ý đó đâu tại quen mồm thôi- tôi cúi mặt nói.
_Ai trách cô đâu, từ nay cô cứ gọi là anh…em đi- anh ta lại cười đểu nữa rồi.
_Dạ…gì ạ không.. không được đâu, tôi… ngại lắm- tôi đỏ mặt nói.
_Nói kêu thì cứ kêu đi, không nhưng nhị gì hết áh- anh ta dịu dàng nói.Làm ai kia nhẹ nhàng mặt đỏ cuối xuống hô: _Dạ- nghe ngọt xớt àh.(hắc..hác7 có phải tác động từ nụ hôn 2 phút không ta ).
_Àh sếp…
_Hử.
_Àh dạ anh, anh ăn cháo đi ạ- tôi đỏ mặt nói không nổi nữa tim cứ đập àh. Gọi người khác được nhưng gọi Đại Boss thì thấy gnại vô cùng.
_Uk ăn cũng được đó chứ- anh ta ăn 1 muỗng rồi khen.
_Đương nhiên rồi ạ, em nấu mà lị- tôi tự tin khoe luôn
_Vậy sao, vậy thì từ đây em cứ nấu suốt đời cho tôi luôn đi- anh ta nhàn nhạt nói.
_Ok luôn…. Hả nấu suốt đời áh, sao thế được, anh cứ giỡn hoài.
_Ai nói giỡn đâu
_Nhưng em còn phải đi lấy chồng nữa chứ.
_Thì em gả vào nhà tôi có sao đâu- anh ta cười cười nói.
_Hả?- tôi cứng lữơi tại chỗ luôn.
_Quyết định vậy đi nhá- anh ta cười dịu dàng làm cho tôi không cưỡng lại mà gật đầu.(Sau này tôi hối hận vì cái tật mê trai của tôi đó).
Và nàng Tiết Trân Trân nhà ta đã lọt bẫy của chàng Boss Thiên Vũ Phong mà không hề hay biết. eheheh.
Kể từ hôm đó, tôi không cần phải đến công ty làm việc nữa mà phải đến… Nhà Boss để chăm sóc cho ai kia. Mỗi lần như vậy, tôi đều được Thiên Ngọc chở từ công ty đến nhà Boss, làm mấy lần nhỏ Lan nó hỏi sao Thiên Ngọc chở tôi đi rồi đúng giờ chở tôi về công ty. Làm sao mà tôi dám nói cho được, tôi chỉ đánh trống lảng cho qua chuyện xém nữa là mất tình bạn bè, haiz. Mỗi lần mà tôi đến chỉ có Boss thôi không có bảo vệ cũng không có người làm, thật quái lạ, đã thế Boss còn bắt tôi phải ngồi trong phòng Boss không được đi đâu hết. Làm tôi tức điên lên:
_Sếp…- tôi lỡ mồm.
_Hử… nếu em dám nói lầm thêm lần nữa thì…. Tôi sẽ…- nói đến đó anh ta đến gần tôi( Đỏ mặt nè ), ghé sát vào tai làm tôi …. Ngứa tai ghê (ặc ặc )
_hôn…em đó- ặc…ặc sao câu cuối nghe dựng tóc gáy thế nào. Đã thế còn khuyến mãi thêm nụ cười đểu nữa chứ.
_Khi làm xong cái này tôi sẽ dẫn em đi một nơi- anh ta dịu dàng nói.
_Nhưng anh vẫn còn bệnh mà- tôi quan tâm nói.
_Không sao đâu, dù sao vết thương đã lành rồi. Mấy hôm nữa có thể đi làm được rồi- anh ta đáp lại và nở nụ cười dịu dàng như muốn nói cảm ơn sự quan tâm lo lắng của tôi vậy. Làm cho tim tôi đập…muốn rớt ra ngaòi luôn
_Uhm…àh mà nhà này sao chỉ có mình… anh vậy? Chắc cô đơn lắm nhỉ- tôi lảng sang chuyện khác cho đỡ ngượng.
_Bộ em thấy tôi cô đơn hả? Hay…là…đến nhà tôi ở để tôi hết buồn.- Trời ơi sao tôi nói câu nào anh ta cứ kếim cớ chọc thế nhỉ.Toàn làm tôi ngượng .
_Sếp àh…. Đừng- tôi chưa nói hết câu thì…. Áh người ta đã….hôn tôi rồi , đã thế tay còn vòng qua ôm eo tôi nữa chứ. Nếu không phải có tiếng chuông điện thoại vang lên thì chắc không biết tôi sẽ bị…hôn đến bao giờ nữa .
_Alô, có chuyện gì không- boss tức giận nói.( Haiz làm phá hỏng chuyện của người ta sao mà không tức cho được )
_Uhm được rồi anh sẽ đến liền- anh ta nói rồi cúp máy.
_Anh có việc bận ạh….- tôi hỏi.
_Uhm chắc đến tối mới về quá- anh ta dịu dàng nói.
_Vậy thì anh đi đi, em đi về nhà luôn- tôi mỉm cười nói. Dù sao người ta đang bận mà.
_Ai nói em sẽ được về. Chuẩn bị đi tôi sẽ chở em cùng đi- anh ta phán 1 câu vậy đó.
_Dá… dạ- tôi ngoan ngoãn nghe lời mặc dù chẳng hiểu gì cả.
Đang có chuyện gì xảy ra mà Boss phải đích than đi giải quyết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc