_Anh là bạn của Lan phải không?- tôi hỏi
_ Uk sao cô biết vây? Chắc Lan đã nói xấu tôi chứ gì- Anh ta lại một lần nữa cười tươi làm người ta cũng muốn ૮ɦếƭ theo. Haiz đó là sức mạnh của trai đẹp đấy các bạn ạ.
_ Nó làm gì nói xấu, kể tốt còn không hết nữa là- tôi thay mặt bạn giải trừ hiểu lầm.
_ Mà hình như anh tên là Thiên Vũ Ngọc chẳng lẽ là em trai của Tổng Giám Đốc sao?
_ Bingo đúng rồi đấy cô bé, Tổng Giám Đốc là anh cả của gia đình anh đó
_ Hiix chả trách cái tên giống thế…. Thôi ૮ɦếƭ em phải đi làm việc đây nếu không sếp hắc ám lại sắp bùng nổ cho coi.
Anh chỉ mỉm cười vẫy tay chào mà cũng đẹp nữa chẳng bù cho ông anh gì cả. Haiz thật đáng tiếc.
Mở cửa vào phòng làm việc tôi đã hối hận rất nhiều vì
_a…a…aa….aaaaaaaaaaaaaa
Làm cho người đang hôn phải dừng lại, người bị hôn phải tỉnh giấc. Chắc mọi người đã biết, người bị hôn là Tổng giám Đốc, còn người đang hôn là cô Nguyệt Nhi kia. Cô ta quay lại lườm tôi vì đã làm mất cơ hội tốt của cô ấy rồi. Thật là lần này ૮ɦếƭ không có chỗ chôn rồi. May mà mọi chuyện không đến nỗi. Và từ sau khi cô Nguyệt Nhi đó ra khỏi phòng thì Boss Đại Nhân trở nên đáng sợ vô cùng không khí trong phòng như ngưng tụ thành cục nước đá chỉ cần dộng đậy là đã bị đâm rồi. Tôi hối hận không chịu được chắc Boss thích cô ta mới để cô ta hôn chứ làm gì có dụ Boss ngủ quên được, lầnm này thì xong rồi. Nhưng mà cũng may có một cú điện thoại gọi đến làm Boss đi ra ngoài. Nhưng anh ta vẫn không quên bắt tôi làm việc gấp đoi năng suất hại tôi đến 11h tối mới được về huhu. Giờ này thì có ma mới chịu chờ chở tôi về, cũng chẳng còn cái xe bus nào cả lại càng không có chiếc taxa ghé vào đây đâu.
_ Đi bộ về nhà là điều còn lại mà tôi có thể làm được.- tự than than trách phận đã phá hoại điều tốt của Đại Boss.
Đi được nửa đường về nhà đã thấy 1 toán người mặt mày bặm trợn, mặc áo đen trông như xã hội đen đi đến phía tôi. Mà tôi suy nghĩ sao lại nghĩ được họ đến bắt cóc tôi đi bán chứ.
_Nè cô kia có thấy ai đi ngang qua đây không?- một tên áo đen bặm trợn hỏi.
_ Không tôi không biết xin đừng bắt tôi đi bán mà huhuh- nghĩ là làm tôi khóc.
_ Ơ cái con nhỏ này người thì xấu hơn cả bé Hà Khắc mà cứ tưởng bở. Ai them bắt thứ như cô chứ? Có bắt cũng bắt người đẹp. Về nhà soi gương đi- mấy tên áo đen kia chế giễu người ta mà còn cười nữa.
_ Chắc con nhỏ xấu xí này chẳng biết đâu chúng ta đi tìm thôi- một tên khác nói.
_ Đúng là lũ người đáng ghét- tôi thầm mắng. Nhưng khi đi đến một con hẻm tôi thấy có gì đó là lạ trong đó có tiếng gì áh. Bản tính tò mò nổi lên, đi sâu vào trong tôi phát hiện ra đó là Tổng Giám Đốc đang bê bết máu trên lưng. Không kịp làm gì tôi vội đỡ anh ta lên, thì ra bọn hồi nãy là muốn tìm giám đốc. Tôi gọi ngay cấp cứu đến tính mạng con người là trên hết.
Đang ngồi đợi trước phòng cấp cứu. Lòng tôi lo lắng không yên chỉ sợ anh ta có chuyện gì thôi, hix. Nhưng hình như tôi đã quên 1 chuyện quan trọng thì phải. Đó là “ Đi đón thằng bạn thân”
_ Thôi xong rồi thế nào nó cũng lên giọng của mụ la sát cho coi- Lòng định bụng sẽ gọi điện thoại cho nó nhưng mà nhìn lại dt hết pin rồi. Huhuhu xui xẻo rồi.
Đúng lúc đó cửa phòng cấp cứu mở ra:
_Ai là người đưa bệnh nhân Thiên Vũ Phong đến đây- giọng 1 cô y tá vang lên.
_ Là tôi
_ Bệnh nhân không sao cả chỉ là bị thương hơi nặng ở phần lưng thôi. Mời cô đi theo tôi làm thủ tục nhập viện.
_ Mà cô lần sau đừng cuống như thế nữa. Làm chúng tôi chạy sốt vó tưởng chuyện gì. Làm tôi mất cả ngủ- cô y tá đó than vãn.
( Chú thích: đây là bệnh viện mới mở gần khu Trân Trân ở nên khi cô ấy không đợi xe cấp cứu đến mà đã khiêng Chàng Vũ Phong đến bệnh viện( đúng là có sức mạnh kì diệu). Vì là bệnh viện mới mở nên chưa có nhiều người đến, không có trực ca đêm như các bệnh viện khác.)
Đi theo cô y tá làm thủ tục xong tôi trở về phòng bệnh nơi Tổng Giám Đốc đang nằm.( Tiền viện phí sẽ trả sau nên cô Tiết nhà ta không sợ bị mất tiền heheheh).
_ May mà có tôi đó nếu không anh ૮ɦếƭ ở đâu rồi.
Không biết ngồi đến bao giờ mà tôi ngủ thi*p đi không biết.
_ Đây là đâu?- lờ mờ tỉnh dậy anh khàn khàn hỏi.
_ Tổng giám đốc tỉnh rồi áh. Đây là bệnh viện- tôi giật mình tỉnh giấc nói.
_Sếp có khát nước không ạ?- vừa nói tôi vừa rót nước đưa cho anh ta ( vậy hỏi làm gì nữa )
_Uk cảm ơn.
_ Sếp có đói không để tôi đi mua cái gì đó cho a?
_Không cần đâu , tôi muốn nghỉ ngơi
_Dạ không phiền sếp nghỉ ngơi nữa tôi về đây ạ.
_Uk…mà cô đừng nói cho ai biết tôi đang ở đây. Tôi không muốn phiền phức nhất là Nguyệt Nhi.
_Dạ tôi đã biết- nói vậy chứ. Không biết làm sao mà long tôi thấy khó chịu vô cùng chắc là chưa ăn gì từ tối qua đến giờ nên đói( Chứ không phải đau long vì tưởng anh Vũ Phong thích Nguyệt Nhi hả)
Tôi đi về nhà tắm rửa sạch sẽ, rồi gọi điện thoại cho mấy đứa kia hiaz đúng là toàn rước họa vào thân không àh.
_ Alô Tiêu Hoằng hả?
_Tiết Trân Trân hôm qua mày ૮ɦếƭ ở đâu về hả? Mày định cho tao leo cây hả? Điện thoại cũng không nghe luôn mày chưa biết ૮ɦếƭ là gì hả? Mà bắt tao chờ- Vâng đó là giọng la sát mà trên đời có 1 không 2 Tiêu Hoằng đại thiếu gia.
_ Tao xin lỗi hôm qua có chuyện đột xuất nếu không tao đã đi đón mày rồi- tôi hối lỗi nói.
_Nếu mày muốn xin lỗi thì phải bao tao ăn sang trong vòng một tháng- nó đưa ra điều kiện.
_ Được rồi. Mà không phải tao nhờ nhỏ Lan đón mày rồi sao.
_Haiz Lan nó không có đến nó bảo có việc bận. Chắc nó vẫn còn nhớ đến chuyện cũ.
_ Uk thôi mày đến đón tao đi Hoằng rồi qua nhà Lan gọi nó đi ăn sang luôn.
_ Cũng được, mà mày không tự đi xe của mày đi mà bắt tao chở
_Xe tao hư rồi không có tiền mua xe mới hix
_ Ặc mày không có tiền sao không về hỏi mẹ mua cho xe mới- nó nói giọng giễu cợt.
_ Vậy mày có đến chở tao không hả thằng kia. Đừng bắt tao nổi nóng.
_ Dạ em đón liền xin tiểu thư đừng nóng- Nó nói giọng mà tôi không thể không cười
_ Chờ trước nhà tao nhé
_ok
Cùng lúc đó tại bệnh viện
_ Ủa bạn gái anh về rồi hả?- cô y tá mang thuốc hỏi anh ta.
_ Cô ta không phải là bạn gái của tôi- anh ta lạnh giọng nói.
_Thôi anh đừng chối nữa. Cô ấy đã la lối hết cả cái bệnh viện làm chúng tôi tưởng có khủng bố tấn công đó. Đòi phải cứu anh cho bằng được, nếu không đốt bệnh viện luôn. Lại còn chăm sóc anh đến nỗi cứ mấy tiếng đồng hồ lại hỏi chúng tôi coi hết nước biển chưa để thay nhìn cô ấy rất mệt mỏi mà vẫn cố gắng căn anh đó- cô y tá giải thích.
_Cô ấy còn sợ anh dậy mà đói bụng mua cháo cho anh luôn nè. Đúng là anh phước tốt thiệt.- nói xong cô y tá đi ra ngoài.
Chợt không biết anh ta làm gì mà tự mỉm cười một mình. Mà còn cầm cái hộp đựng cháo ăn rồi lại cười nữa chứ( t/g: chắc ngon lắm cho em ăn ké với. Vũ Phong: Đừng mơ cô ấy mua cho tôi không phai cô, anh ta lạnh giọng nói) ( Thật không biết anh ta có bị khùng không nữa)