Không cần biết có còn chuyện gì tồi tệ xảy ra thêm nữa hay không chỉ cần Hạ Phùng Tuyền vẫn an ổn bình yên vô sự là được.
Đối với Diệp Tây Hi, như thế đã là quá đủ rồi.
Cô đi tới cạnh giường của Hạ Phùng Tuyền, ngồi xuống,rồi lặng lẽ cúi người xuống nhích tới nằm bên người hắn.
Hai người dựa sát vào nhau.
Trải qua bao lần hiểu lầm lạc mất nhau giữa dòng đời xô bồ ồn ào này, cô mới thấm thía nhận ra rằng, Hạ Phùng Tuyền đối với mình quan trọng đến nhường nào.
Cô yêu hắn.
Sâu đậm và thắm thiết cũng giống như hắn yêu cô vậy.
Hạ Phùng Tuyền cơ thể thật ấm áp, sự ấm áp cô không thể tìm thấy ở bất kì ai khách trên đời này.
Diệp Tây Hi mỉm cười.
Lúc này, toàn bộ hệ thần kinh của cô mới được thả lỏng, mệt mỏi rã rời cùng với sự suy yếu kiệt quệ dâng lên từng đợt từng đợt như thuỷ triều nhấn chìm cô, Diệp Tây Hi nhắm mắt lại, bắt đầu lim dim.
Mơ mơ màng màng, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng người nào đó đang tranh luận, tiếng qua tiếng lại cãi cọ nhau, tiếng bước chân dồn dập trên hành lang bệnh viện, còn có tiếng bước chân chậm rãi của ai đó đang hướng về phía mình mà đi tới.
Cô gắng gượng khó nhọc hé mắt ra, kết quả kẻ mà cô nhìn thấy trước mắt là— Du Nhất Giới!
Hắn nhìn cô, đuôi mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt biểu lộ loại cảm xúc nào đó cô chưa từng nhìn thấy, không rõ hắn đang suy nghĩ điều gì, hắn nói: “Em… Sắc mặt không được tốt lắm.”
Diệp Tây Hi miễn cưỡng nhỏm người dậy, thẳng tắp nhìn đáp trả hắn.
Mộ Dung Phẩm vội chạy tới, cảnh giác dò hỏi: “Du tiên sinh, người của chúng tôi đã vây kín chỗ này, mong ngài cân nhắc kĩ lưỡng, đừng hành động thiếu suy nghĩ mà mang vạ vào thân.”
“Đây là Italy, chỉ cần các người ngày nào còn nấn ná lưu lại nơi này thì ngày ấy các ngươi vốn dĩ không đời nào là đối thủ của ta được.” Du Nhất Giới ôn tồn ăn miếng trả miếng: “Nếu ta đã dám Gi*t Hạ Phùng Tuyền một lần rồi thì ta cũng không ngại tiễn hắn chầu trời thêm lần nữa đâu.”
Diệp Tây Hi không có phản ứng gì dữ dội, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn mà thôi.
Mộ Dung Phẩm cũng trầm mặc, không nói gì nữa.
Du Nhất Giới nói không sai, đúng vậy, tình hình thực tế chính là như thế, cường long đánh không lại bọn rắn độc, cho dù Hạ gia có bao nhiêu lợi hại nhưng ở Italy này thế lực cả Hạ gia so với Du Nhất Giới cũng chỉ như châu chấu đá xe mà thôi.
Ngày hôm qua, Du Nhất Giới buông tha cho bọn họ cũng chỉ do tình thế lúc đó tạm thời bắt hắn phải làm như vậy mà thôi.
Nhưng ngày hôm nay, sợ rằng bọn họ không may mắn như vậy nữa đâu.
“Tây Hi, nếu em biết điều một chút, ngoan ngoãn theo tôi trở về.” Du Nhất Giới ôn hoà thuyết phục: “Thì lần này tôi sẽ bỏ qua cho Hạ Phùng Tuyền.”
Diệp Tây Hi đứng lên, khuôn mặt vẫn như cũ trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, vô cùng thiếu sinh khí.
Mộ Dung Phẩm có chút lo lắng, trầm giọng nói: “Tây Hi, cô hiểu rõ tình hình của chúng ta bây giờ mà.”
Diệp Tây Hi vẫn lẳng lặng nhìn Du Nhất Giới, sau đó cô hỏi: “Ta có thể nói đôi lời với ngươi được không, chỉ có hai chúng ta mà thôi?”
Du Nhất Giới mỉm cười: “Bao nhiêu câu tuỳ thích.”
Diệp Tây Hi dẫn Du Nhất Giới đi, lướt qua đám bâu nhâu thủ hạ của hắn đang đứng chen chúc trong phòng bệnh, hai người bước vào căn phòng bên cạnh, khoá cửa thật chắc chắn, sau đó, cô xoay người đối diện với hắn.
Du Nhất Giới tiến lại gần cô, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô: “Thật là, mới chỉ qua một ngày sao em có thể gầy xọp nhanh như vậy chứ…”
Diệp Tây Hi mỉm cười, một nụ cười vô cùng quái dị.
Du Nhất Giới bất chợt cảm thấy nụ cười đó cực kì gai mắt, tổng cảm thấy có cái gì đó không đúng như những gì hắn đã suy tính, nhưng hắn còn chẳng có thời gian nghĩ cho thật kĩ xem kì quặc ở chỗ nào thì câu trả lời đã tự “chạy” đến với hắn rồi, bởi vì chỉ một giây sau khi mỉm cười tươi roi rói với hắn, Diệp Tây Hi dùng hết sức bình sinh lên gối huých vào bụng hắn một cái và chốt hạ bằng một cú song phi đẹp mắt, hung hăng mà rất “ân cần” hỏi thăm “cậu nhỏ” hay còn gọi là “Tiểu Du Du” của hắn.
Diệp Tây Hi ra “chân” chớp nhoáng, tốc độ cực nhanh, Du Nhất Giới căn bản là không kịp trở tay đề phòng, nhận công kích mãnh liệt đau đớn khôn cùng, nỗi niềm không nói thành lời, từ từ quỵ xuống như sắp ngất xỉu tới nơi rồi, nào có ngờ được cô nhìn yếu ớt mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu nào giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn mê bất tỉnh thế mà lại ra “chân” hiểm ác và mạnh bạo đến như thế cơ chứ.
Cú đá này là một cú đá chí mạng chứa chan niềm phẫn hận, căm thù đến tận xương tuỷ.
Du Nhất Giới đã quá khinh thường địch.
Đồng thời, kết quả tất yếu của việc khinh địch chính là hoạ vô đơn chí.
“Cậu nhỏ” của người đàn ông, chính là niềm kiêu hãnh của bọn họ và cũng là nơi dễ bị tổn thương, yếu ớt nhất của bọn họ.
Người đàn ông dù cường hãn đến đâu đi chăng nữa cũng đều vì nó mà gục ngã.
Du Nhất Giới cũng không ngoại lệ.
Cảm giác đau đớn dữ dội bất thình lình công kích toàn thân hắn.
Trên trán, mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng, hai chân run rẩy tê liệt đến mất hết cảm giác, suýt chút nữa thì đứng không vững mà đổ sập xuống sàn nhà.
Giờ phút này đây, hắn đã hoàn toàn mất hẳn khả năng tự vệ của bản thân.
Diệp Tây Hi giống như đã lường trước được tình huống này, cô không hề dừng động tác dù chỉ một giây, mà trái lại, gia tăng lực đánh, càng тһô Ьạᴏ hơn nữa, vung một quyền về phía hắn.
Du Nhất Giới bị cô đốn ngã, nằm gục trên mặt đất, khoé miệng bắt đầu rỉ máu.
Mà những ngón tay của Diệp Tây Hi cũng vì một quyền dùng hết sức bình sinh này mà cũng bầm tím.
“Diệp Tây Hi… em…”
Du Nhất Giới cố gắng ngăn cản cô, nhưng mà Diệp Tây Hi thậm chí còn chẳng cho hắn cơ hội mở miệng ra nói chuyện huống chi là khuyên ngăn—– cô túm lấy cổ áo của hắn, lôi xệch hắn lên từ dưới đất.
Ánh mắt của cô, toé lửa, khí lực của cô lớn đến doạ người.
Dồn hết sức xuất chiêu, Diệp Tây Hi tống thêm một cú nữa vào bụng của Du Nhất Giới.
Du Nhất Giới kêu lên một tiếng đau đớn, lại một lần nữa nằm gục trở lại trên mặt đất.
Hắn chưa từng nghĩ tới, đời này sẽ bị một người con gái tay trói gà không chặt ra đòn hiểm, mà bản thân lại không có cách nào chống trả như bây giờ.
Ngay cả trong cơn ác mộng kinh khủng nhất, hắn cũng chưa từng bị nhục nhã như vầy.
Diệp Tây Hi từng cú từng cú một, nào đánh nào đấm nào thụi, biến hắn trở thành một bao cát, là nơi để cô hoàn toàn phát tiết, trút hết lửa giận của mình .
Dường như cô đã mất hết lý trí rồi, đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng phẫn nộ.
Diệp Tây Hi cũng không nhớ rõ, đến tột cùng thì mình đã đánh Du Nhất Giới bao nhiêu cú nữa.
Cô cứ đánh cứ đánh mãi cho đến khi hai tay tê rần toàn bộ sức lực cạn kiệt thì mới dừng tay.
Bấy giờ, hô hấp của cô đã trở nên yếu ớt hơn, nhưng giọng nói của cô lại rõ ràng rành mạch hơn khi nào hết: “Du Nhất Giới, nếu ngươi còn dám động vào Hạ Phùng Tuyền thêm một lần nữa, dù chỉ là một sợi lông tơ thôi, thì ta sẽ làm thịt ngươi ngay lập tức, từng khối từng khối thịt xé xuống… Nếu như Hạ Phùng Tuyền ૮ɦếƭ, ta cam tâm tình nguyện trở thành công cụ sản xuất máu cho Du Tư Nhân cũng được hay Du Tử Vĩ cũng ok, miễn là kẻ đó có thể Gi*t ૮ɦếƭ ngươi thì ta tình nguyện cũng như tự nguyện cả đời này trở thành công cụ sản xuất máu bao nhiêu tuỳ thích cho kẻ đó… Ngươi nghe cho rõ đây, người đàn ông của ta — của Diệp Tây Hi này, không kẻ nào được phép động vào!”
Dứt lời, cô không hề đoái hoài đếm xỉa gì tới hắn, liếc mắt một cái cũng lười, lạnh lùng xoay người, mở cửa đi ra ngoài.
Đám thủ hạ của Du Nhất Giới nhìn thấy thủ lĩnh bị thương thì vội vã ồ ạt chạy vào phòng ríu rít đỡ hắn dậy.
Diệp Tây Hi bước về phía cửa phòng của Hạ Phùng Tuyền, nhưng ngay lúc tay chạm nắm đấm cửa thì sức lực của cô hoàn toàn cạn kiệt, cô hôn mê bất tỉnh ngay tại cửa.
Bóng tối, khắp nơi đều là bóng tối.
Nhưng Diệp Tây Hi không hề có cảm giác sơ hãi, cô nhắm mắt lại, yên lòng mà ngủ.
Cô cảm nhận sự ấm áp, một loại ấm áp khiến người ta an tâm và an toàn bao bọc cô.
Cái cảm giác này, rất an toàn, rất quen thuộc, giống như vòng tay yêu thương của Hạ Phùng Tuyền trước kia mỗi lần hắn ôm cô cô đều cảm thấy y hệt như lúc này.
Hạ Phùng Tuyền.
Hạ Phùng Tuyền!!!!
Diệp Tây Hi chợt mở banh mắt ra.
Đôi mắt trong trẻo của cô chiếu đến một hình bóng.
Da bóng loáng màu đồng, khuôn mặt anh tuấn, Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc, còn có cặp mắt đen nhánh thâm tình nữa chứ.
Là hắn, thực sự là hắn!
Diệp Tây Hi bỗng nhiên nhào vào trong lòng Hạ Phùng Tuyền, khóc một trận long trời lở đất.
Tủi thân, uất ức, sợ hãi, vui mừng, hạnh phúc, đủ loại cảm xúc đều dung hợp trộn lẫn trong tiếng khóc nỉ non này.
Cô mặc sức khóc để trút hết những tình cảm này.
Hạ Phùng Tuyền tỉnh, hắn rốt cục cũng bình an vô sự rồi, hắn lại có thể bá đạo ngang ngược mắng chửi mình ngu ngốc, lại có thể không ngừng chọc cho mình nổi điên rồi,
Hạ Phùng Tuyền khe khẽ vuốt tóc Diệp Tây Hi, mặc cho cô rấm rức khóc nấc lên trong lòng mình.
Chỉ có hắn mới có thể hiểu, những ngày qua, cô đã trải qua những việc như thế nào.
Bên ngoài phòng bệnh, Mộ Dung Phẩm thấy khung cảnh đầy cảm động này thì xúc động vô cùng: “Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Diệp Tây Hi lợi hại như vậy, bưu hãn như vậy ấy thế mà trước mặt Phùng Tuyền lại ngoan ngoãn hệt như một con mèo nhỏ vậy.”
Hạ Hư Nguyên nhớ lại bộ mặt sưng húp bầm dập mắt mũi méo xẹo lệch lạc quái thai dị dạng của Du Nhất Giới lúc đi ra thì cực kì đồng tình.
Phụ nữ, thật là một loại sinh vật kì quái.
Tính cách dữ như cọp mẹ cùng ngoan hiền như mèo con đều có thể dung hoà trong bọn họ tạo thành một chỉnh thể thống nhất.
“Quả nhiên vạn vật trên thế giới này đều có tính tương đối, rất nhiều điều kì lạ mà ta không thể lý giải nổi, có điều, so với Tây Hi, Từ Viện nhà ta vẫn còn thuỳ mị nết na chán.” Mộ Dung Phẩm ở nơi đất khách quê người xa lạ này chợt đối với người vợ của mình, người mẹ của con mình cảm thấy vô cùng thoả mãn, hạnh phúc không gì sánh được.
Hạ Hư Nguyên hời hợt cười đáp lễ hắn một cái, trong đầu bỗng hiện ra một thân ảnh: “So sánh với người nào đó, Tây Hi hãy còn thuỳ mị nết na chán.”
“Người nào đó?” Mộ Dung Phẩm thắc mắc.
“Đúng vậy, người nào đó.” Hạ Hư Nguyên tiếp tục mỉm cười.
Mộ Dung Phẩm nhìn thấy, tại khoảnh khắc đó, trong mắt Hạ Hư Nguyên loé lên điều gì đó đặc biệt trước nay chưa từng có.