“Anh gấp như thế để làm gì chứ?” Diệp Tây Hi cảm giác như bị Hạ Phùng Tuyền lôi đi thì đúng hơn “Chậm một chút được không, gió thổi rất lạnh a!”
Hạ Phùng Tuyền đột ngột dừng lại, Diệp Tây Hi cho là lời nói của mình có chút trọng lượng rồi, đang mừng thầm ai ngờ được chỉ bằng một tay động tác mau lẹ hắn đã quăng nào lên vai không kéo nữa mà khiêng đi, tăng tốc thêm nữa.
Diệp Tây Hi kêu la ầm ĩ: “Hạ Phùng Tuyền, anh làm cái quái gì vậy?”
“Diệp Tây Hi, nơi này là địa bàn của Du Nhất Giới, thủ hạ của hắn rất nhanh thôi sẽ bao vây chỗ này, nếu em không muốn bị hắn bắt lại một lần nữa thì mau câm miệng cho anh.” Hạ Phùng tuyền cảnh cáo.
Diệp Tây Hi khó chịu lầm bầm nói: “Bị hắn bắt trở lại so với bị anh coi là bao cát cũng giống nhau cả thôi.”
Hạ Phùng Tuyền hai bả vai đột nhiên cứng ngắc lại, giọng nói của hắn kèm theo gió lạnh rít lên hai bên tai cô: “Thế sao? Nói như vậy, em đang rất nhớ nhung hắn hả?”
Trải qua bao ngày tháng sống chung dưới mái nhà với Hạ Phùng Tuyền, Diệp Tây Hi đã phần nào hiểu rõ bản tính của hắn, lại cộng thêm những ngày bi thảm bị dạy dỗ trên đảo kia, Diệp Tây Hi hoàn toàn hiểu lúc này tuyệt đối không thể tỏ ra cứng rắn kiên cường đối chọi với hắn được, thế nên liền vội vã sống ૮ɦếƭ giải thích không ngừng: “Không có, nào có, làm gì có, lúc nãy là em nói mới, mấy lời đó chưa đi qua đại não đã thốt lên rồi. Em đương nhiên là muốn trở về bên cạnh anh rồi.”
Hạ Phùng Tuyền hừ lạnh một tiếng, bộ dạng chưa hài lòng vẫn không có chuyển biến.
Diệp Tây Hi hiểu mình vừa phạm sai lầm nghiêm trọng nên không dám ầm ĩ thêm nữa, im miệng yên lặng giả ૮ɦếƭ trên vai hắn, để mặc hắn khiêng đi, tranh thủ lấy công chuộc tội.
Hạ Phùng Tuyền vác cô trên vai, bước đi như bay về phía trước.
Nhưng đi thêm được vài bước, hắn lại đột ngột dừng lại.
“Sao thế?” Diệp Tây HI khẩn trương: “Anh không phải là thực sự muốn vứt em cho tên Du Nhất Giới đấy chứ?”
“Nghĩ hay quá nhỉ, cho dù anh có gặm em đến không còn mẩu xương nào cũng không đến lượt hắn.” Hạ Phùng Tuyền nhìn về phía phi cơ trước mặt, ánh mắt từ từ nhíu lại: “Dường như có mùi gì đó kì lại ở đây?”
Diệp Tây Hi yếu ớt giơ tay lên: “Em…em xin thành khần khai báo, mới vừa rồi không cẩn thận, em… em mới đánh cái rắm a.” [sặc sặc trời đất ơi đọc đoạn này mà muốn Ϧóþ cổ chị này quá]
Hạ Phùng Tuyền lập tức khuôn mặt méo mó thập phần khó coi, hắn trong nháy mắt đã lôi tuột Diệp Tây Hi từ trên vai đặt xuống đất, nhìn chằm chằm cô.
Nhìn dáng vẻ của hắn như muốn lao đến xé xác mình ra chấm muối, Diệp Tây Hi vội vàng vì đại cục trước mắt mà nhanh mồm nhanh miệng giải vây: “Đừng nóng giận, em không cố ý mà, chẳng qua là tại lúc nãy anh bất ngờ khiêng em lên, áp vào bụng em… Nhưng thật ra thì đánh rắm chính là một loại biểu hiện dạ dày hoạt động tốt đó nha…Còn nữa, lần trước Khổ Đại Cừu Thâm đánh rắm thúi lắm, anh không phải cũng cùng bọn Hạ Từ Viện cười hi hi ha ha đấy thôi, tại sao đến lượt em thì lại tức giận chứ?”
Hạ Phùng Tuyền định mở miệng rất muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại bất lực không nói nữa.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhận thua.
“Diệp Tây Hi.” Hạ Phùng Tuyền hít hít một hơi thật sâu: “Anh không nói là ngửi thấy cái mùi kia của em… Anh là nói ngửi thấy mùi vị của âm mưu.”
Diệp Tây Hi đầu óc hình như vẫn chưa được khai thông hết: “Kỳ quái, anh nói chuyện với em, dùng từ ngữ hoa mĩ trau chuốt thế để làm chi, có phải sáng tác văn chương đâu mà phải làm tàng chứ.”
Hạ Phùng Tuyền im lặng dị thường im lặng, hắn phát hiện ra, người con gái hắn chỉ cần một tay có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ trước mặt mỗi lần bị bắt ra ngoài, sau khi trở về thì càng mồm mép khó đối phó hơn.
Hắn thề, lần này trở về, tuyệt đối không để Diệp Tây Hi rời khỏi tầm mắt của mình nửa bước.
“Sặc, sao lại dừng lại, chúng ta mau lên máy bay đi.” Diệp Tây Hi vừa giục vừa nhanh chân tiến bước.
Nhưng Hạ Phùng Tuyền lại đưa tay ra cản cô lại: “Đợi một chút.”
“Rốt cuộc là sao thế?” Diệp Tây Hi cau mày.
Hạ Phùng Tuyền chăm chú quan sát chiếc phi cơ nằm trong bóng tối kia, gắt gao nhìn, con người dần co rút lại.
Gió đêm lành lạnh, khiến người ta đông cứng và các giác quan cũng kém nhạy bén đi nhiều.
Toàn bộ thế giới lúc này dường như đều tĩnh lặng.
Không có bất kỳ báo trước gì, Hạ Phùng Tuyền đột nhiên kéo Diệp Tây Hi vào lòng mình, nhanh chóng xoay người.
Cùng lúc đó, Diệp Tây Hi nghe thấy một tiếng nổ khổng lồ, đinh tai nhức óc.
Cho dù Hạ Phùng Tuyền có ôm cô thật chặt trong иgự¢ hắn nhưng Diệp Tây Hi vẫn cảm nhận được ánh lửa chói mắt.
Nổ tung?!
Phi cơ nổ tung?!
Nhìn qua bả vai của Hạ Phùng Tuyền, Diệp Tây Hi nhìn thấy chiếc phi cơ đang hừng hực cháy.
Ngọn lửa điên cuồng bốc lên đến tận trời, cột khói dầy đặc.
Diệp Tây Hi kinh sợ rùng mình một cái.
Việc này, hiển nhiên chưa thể kết thúc dễ dàng thế được.
“Thì ra tên Du Nhất Giới đã sớm có chuẩn bị.” Hạ Phùng Tuyền nhìn quang cảnh đổ nát trước mắt, ánh mắt lạnh lùng: “Anh nghĩ tạm thời chúng ta chưa thể rời khỏi nơi này rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Diệp Tây Hi vô thức nắm chặt lấy vạt áo của Hạ Phùng Tuyền: “Bọn chúng sắp tới rồi ư?”
Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười, ánh mắt chợt bén nhọn: “Bọn chúng đã tới rồi.”
Diệp Tây Hi quay đầu, nhìn thấy bảy tám chiếc xe đã nhanh chóng vây quanh phi trường, ngay sau đó, từ trong xe bước ra hơn mười tên cầm súng lục chĩa về phía hai người.
Hạ Phùng Tuyền đem Diệp Tây Hi nhét vào trong xe, dặn dò cô thắt chặt dây an toàn.
Diệp Tây Hi nhìn về phía trước, gấp gáp: “Bọn chúng đã phong toả khu vực này rồi, chúng ta làm sao mà ra được.”
Hạ Phùng Tuyền nhẹ giọng nói: “Ngồi cho chắc nhé.”
Giọng nói kiên định vững vàng kia phần nào khiến cho Diệp Tây Hi bình tĩnh lại, cô thận trọng ngồi xuống, bám chặt lấy ghế.
Hạ Phùng Tuyền khởi động xe, hướng về phía con đường đi ra khỏi phi trường.
Nhưng ở cửa ra, đã có hai chiếc xe con chặn ở đó.
Hạ Phùng Tuyền vẫn lì lợm không hề dừng lại, cách hai chiếc xe đó chừng 10m, hắn bỗng nhiên nhấn ga, chiếc xe gào thét tăng tốc hướng về phía trước, đẩy hai xe con kia văng ra xa.
Tiếp theo chiếc xe của hai người giống như mũi tên bắn vào đêm tối, điên cuồng lao vào bóng đêm mất hút ở ngã tư đường.
Du Nhất Giới ngồi bên bàn trà, lẳng lặng nghe mẹ mình nói liên miên không ngừng nghỉ: “Nhất Giới, chẳng lẽ con cứ khăng khăng không phải là cô ả kia thì không được à? Mẹ thật không hiểu Diệp Tây Hi có cái gì tốt chứ? Đã thế, hại mẹ bị bắt cóc tất cả là lỗi của cô ta…”
Du Nhất Giới im lặng lắng nghe, trên mặt không có bất kì tia mất kiên nhẫn nào, còn hiếu thuận bưng một chén trà đến mời mẹ mình: “Mẹ, uống cho ngọt giọng ạ.”
“Rốt cuộc con có nghe mẹ nói không hả?” Hồ Yên phu nhân bất mãn.
“Làm sao có thể không nghe được ạ?” Du Nhất Giới mỉm cười.
“Hừ, nghe thì có nghe, chính là không làm theo thôi.” Nhìn con trai, Hồ Yên phu nhân thở dài thường thượt.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, lần này là con khinh địch nhưng lần sau vận khí của hắn không tốt như vậy đâu.” Du Nhất Giới bình thản gõ tay xuống mặt bàn, giọng nói vô cùng tự tin và ngoan độc.
Lúc này, một tên thủ hạ vội vã đi vào, cung kính cúi đầu rồi nói: “Du tiên sinh, thuộc hạ đã tìm ra rồi ạ, Hạ Phùng Tuyền lái xe vào một con phố nhỏ vắng vẻ, xe thì đã tìm thấy nhưng Hạ Phùng Tuyền và Diệp tiểu thư thì mất tích khỏi hiện trường.”
“Xe tìm thấy ở đó, Hạ Phùng Tuyền nhất định là đã quăng nó.” Du Nhất Giới trong mắt tràn ngập ý cười “Có điều, đám tay chân Hạ Phùng Tuyền mang tới đây đã bị người của ta thủ tiêu hết, hắn tạm thời vẫn bị cầm chân ở nơi này. Các ngươi hãy tranh thủ lợi dụng khoảng thời gian này đi lục soát khắp các quán rượu, nhà trọ thậm chí cả nhà dân, chỉ cần thấy bóng dáng là người phương đông thì ngay lập tức điều tra cho ta.”
Tên thủ hạ lập tức nhận mệnh lệnh rồi nhanh chóng rút ra ngoài tiến hành.
Hồ Yên phu nhân nhấp một ngụm trà, không kiềm chế được lại tiếp tục nói: “Nhất Giới, chẳng lẽ con thực sự cho rằng cái gì không chiếm được thì mới là thứ tốt nhất sao, chính vì thế mới coi trọng Diệp Tây Hi đến như vậy?”
“Tại sao lại không chiếm được?” Du Nhất Giới mỉm cười, đôi con người đen láy như ngọc trai đen, “Mẹ, con có lòng tin, bất kể dùng thủ đoạn gì, cuối cùng Diệp Tây Hi cũng sẽ nằm trong lòng bàn tay con, ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ của con mà thôi!”