Một giọt nước mắt to như hạt đậu từ khoé mắt Diệp Tây Hi từ từ lăn xuống.
Cô nhìn Hạ Phùng Tuyền, đôi môi không ngừng run rẩy, một hồi lâu, mới nghẹn ngào nói: “Không được….đau quá…a!!!”
Hạ Phùng Tuyền động tác trở nên mềm nhẹ hơn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ không đổi hừng hực tiến vào, quấn lấy những đường cong trên da thịt ươn ướt của cô, đem toàn bộ Dụς ∀ọηg của hắn bao trùm lên cô.
Sự ấm áp này, cảm giác ngọt ngào này, khoái cảm không có cách nào để diễn tả làm cho hắn hân hoan vui sướng, làm hắn lạc lối, làm cho hắn mất hết lý trí.
Hạ Phùng Tuyền chỉ muốn ôm thật chặt lấy cô, chỉ muốn đem cô nhẹ nhàng nằm trong vòng tay mình, mãi mãi không buông tay.
Dị vật đang xâm chiếm cơ thể cô, ngày càng trở nên cuồng dã, nóng rực, Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy nửa dưới cơ thể mình như không còn chịu sự điều khiển của cô nữa rồi, cơ thể giống như bị chia làm hai nửa.
Mà Hạ Phùng Tuyền kia vẫn không ngừng hôn lấy khuôn mặt cô, иgự¢ của cô, hứng lấy một cơn mưa nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng, chạm đến da thịt khích thích đến tận xương tuỷ.
Cảm giác khó chịu này không từ nào có thể diễn tả đầy đủ được.
Cô nhịn không được, giãy dụa cong người lên chống đỡ.
Hạ Phùng Tuyền thở mạnh một cái, giọng nói khàn khàn: “Đừng động.”
“Hạ Phùng Tuyền, đủ rồi! Anh mau dừng lại ngay!” Diệp Tây Hi khóc rấm rức: “Đau ૮ɦếƭ mất, anh có biết hay không hả?”
“Anh biết.” Hạ Phùng Tuyền an ủi yêu thương: “Ngoan, em nhịn một chút nữa thôi… Một lúc là ổn thôi ấy mà.”
“Anh thì biết cái đếch gì!” Diệp Tây Hi hoàn toàn bộc phát, bão tố nổi lên văng toàn từ ngữ thô tục: “Con mẹ nó, đau quá đi mất!…”
Hạ Phùng Tuyền phút chốc đã che miệng cô lại, ôn nhu nói: “Nếu đau như vậy thì em cứ cắn anh đi.”
Dứt lời lại tiếp tục say mê cuồng nhiệt đi vào cơ thể cô.
Diệp Tây Hi cũng không khách khí, mở miệng cắn lên vai hắn, hung hắn cắn thật mạnh, đem toàn bộ sự tức giận phát tiết lên đây.
Rất nhanh, trong miệng cô tràn ra một cỗ mùi tanh tanh.
Hạ Phùng Tuyền cũng không hừ lấy một tiếng tuỳ ý để cô phát tiết.
Diệp Tây hi— ý thức dần dần trở nên mơ hồ, cô chỉ loáng thoáng nghe thấy mình khóc rấm rức, còn Hạ Phùng Tuyền thì sủng nịnh an ủi, còn có bọn họ trong lúc đó cả người nóng rực quấn lấy nhau.
Khổ đại cừu thâm vô cùng buồn bực.
Bời vì sau những tháng ngày ăn uống thả cửa, thân hình của nó đã từ từ biến dạng, sáng hôm nay, cái cổ ngân ngấn mỡ của nó bị ghế salon kẹp chặt lại, thiếu chút nữa là nghẹt thở không thở thoát ra.
Buồn bực hết ba phút đồng hồ, nó quyết định sẽ làm chuyện gì đó vui vẻ một chút, cho nên liền ba chân bốn cẳng chạy đến gặm túi chân giò, làm cho cuộc sống tươi đẹp trở lại.
Sau khi đã ăn no, nó bắt đầu nghĩ đến một chuyện vô cùng kỳ quái: những ngày đã qua, trong phòng kia cực kỳ yên tĩnh, đã lâu rồi chưa thấy nữ yêu quái kia xuất hiện. Chỉ có tên đàn ông đáng sợ máu lạnh kia thì thỉnh thoảng đi ra, làm rất nhiều thức ăn sau đó bưng lên trên. Còn nữa, tên máu lạnh đáng sợ kia hình như mấy ngày rồi tâm tình rất tốt, lại còn mỉm cười với nó nữa chứ!
Thật sự rất đáng sợ!
Khổ đại cừu thâm dùng cái đầu nho nhỏ của nó để suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, rốt cuộc quyết định đi lên lầu xem một chút.
Nó lê lết cái thân hình đồ sộ của mình vất vả lắm mới bò được đến nơi.
Hoàn hảo, cửa phòng ngủ vẫn mở, nó chúi cái đầu vào, chuẩn bị rình coi thì một cái gối từ nơi nào đó phi thẳng tới chỗ cửa nó đang đứng, nó liền vội vã quay người bỏ chạy, xấu số lăn mấy vòng xuống cầu thang.
Mà ở bên trong, Diệp Tây Hi đang chửi ầm lên: “Hạ Phùng Tuyền, anh có chịu dừng lại hay không, cũng đã liên tục làm một tuần rồi, anh không thấy phiền nhưng em thấy phiền!”
Hạ Phùng Tuyền trong trạng thái bán nude, nửa ngồi tựa đầu vào thành giường, phần thắt lưng trở xuống đã được che chăn lại, vẫn đầy sức mê hoặc như cũ làm người ta tưởng tượng xem cái gì ở dưới cái chăn ấy. Hắn đưa tay, kéo hai bả vai Diệp Tây Hi, kéo cả người cô vào trong lòng hắn, đồng thời, một tay khác đưa ra vuốt ve bộ иgự¢ đầy đặn mềm mại của cô. Hắn nhếch mép cười mỵ hoặc, ngoảnh mặt làm ngơ với sự oán trách của cô.
Một giọt nước mắt to như hạt đậu từ khoé mắt Diệp Tây Hi từ từ lăn xuống.
Cô nhìn Hạ Phùng Tuyền, đôi môi không ngừng run rẩy, một hồi lâu, mới nghẹn ngào nói: “Không được….đau quá…a!!!”
Hạ Phùng Tuyền động tác trở nên mềm nhẹ hơn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ không đổi hừng hực tiến vào, quấn lấy những đường cong trên da thịt ươn ướt của cô, đem toàn bộ Dụς ∀ọηg của hắn bao trùm lên cô.
Sự ấm áp này, cảm giác ngọt ngào này, khoái cảm không có cách nào để diễn tả làm cho hắn hân hoan vui sướng, làm hắn lạc lối, làm cho hắn mất hết lý trí.
Hạ Phùng Tuyền chỉ muốn ôm thật chặt lấy cô, chỉ muốn đem cô nhẹ nhàng nằm trong vòng tay mình, mãi mãi không buông tay.
Dị vật đang xâm chiếm cơ thể cô, ngày càng trở nên cuồng dã, nóng rực, Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy nửa dưới cơ thể mình như không còn chịu sự điều khiển của cô nữa rồi, cơ thể giống như bị chia làm hai nửa.
Mà Hạ Phùng Tuyền kia vẫn không ngừng hôn lấy khuôn mặt cô, иgự¢ của cô, hứng lấy một cơn mưa nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng, chạm đến da thịt khích thích đến tận xương tuỷ.
Cảm giác khó chịu này không từ nào có thể diễn tả đầy đủ được.
Cô nhịn không được, giãy dụa cong người lên chống đỡ.
Hạ Phùng Tuyền thở mạnh một cái, giọng nói khàn khàn: “Đừng động.”
“Hạ Phùng Tuyền, đủ rồi! Anh mau dừng lại ngay!” Diệp Tây Hi khóc rấm rức: “Đau ૮ɦếƭ mất, anh có biết hay không hả?”
“Anh biết.” Hạ Phùng Tuyền an ủi yêu thương: “Ngoan, em nhịn một chút nữa thôi… Một lúc là ổn thôi ấy mà.”
“Anh thì biết cái đếch gì!” Diệp Tây Hi hoàn toàn bộc phát, bão tố nổi lên văng toàn từ ngữ thô tục: “Con mẹ nó, đau quá đi mất!…”
Hạ Phùng Tuyền phút chốc đã che miệng cô lại, ôn nhu nói: “Nếu đau như vậy thì em cứ cắn anh đi.”
Dứt lời lại tiếp tục say mê cuồng nhiệt đi vào cơ thể cô.
Diệp Tây Hi cũng không khách khí, mở miệng cắn lên vai hắn, hung hắn cắn thật mạnh, đem toàn bộ sự tức giận phát tiết lên đây.
Rất nhanh, trong miệng cô tràn ra một cỗ mùi tanh tanh.
Hạ Phùng Tuyền cũng không hừ lấy một tiếng tuỳ ý để cô phát tiết.
Diệp Tây hi— ý thức dần dần trở nên mơ hồ, cô chỉ loáng thoáng nghe thấy mình khóc rấm rức, còn Hạ Phùng Tuyền thì sủng nịnh an ủi, còn có bọn họ trong lúc đó cả người nóng rực quấn lấy nhau.
Khổ đại cừu thâm vô cùng buồn bực.
Bời vì sau những tháng ngày ăn uống thả cửa, thân hình của nó đã từ từ biến dạng, sáng hôm nay, cái cổ ngân ngấn mỡ của nó bị ghế salon kẹp chặt lại, thiếu chút nữa là nghẹt thở không thở thoát ra.
Buồn bực hết ba phút đồng hồ, nó quyết định sẽ làm chuyện gì đó vui vẻ một chút, cho nên liền ba chân bốn cẳng chạy đến gặm túi chân giò, làm cho cuộc sống tươi đẹp trở lại.
Sau khi đã ăn no, nó bắt đầu nghĩ đến một chuyện vô cùng kỳ quái: những ngày đã qua, trong phòng kia cực kỳ yên tĩnh, đã lâu rồi chưa thấy nữ yêu quái kia xuất hiện. Chỉ có tên đàn ông đáng sợ máu lạnh kia thì thỉnh thoảng đi ra, làm rất nhiều thức ăn sau đó bưng lên trên. Còn nữa, tên máu lạnh đáng sợ kia hình như mấy ngày rồi tâm tình rất tốt, lại còn mỉm cười với nó nữa chứ!
Thật sự rất đáng sợ!
Khổ đại cừu thâm dùng cái đầu nho nhỏ của nó để suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, rốt cuộc quyết định đi lên lầu xem một chút.
Nó lê lết cái thân hình đồ sộ của mình vất vả lắm mới bò được đến nơi.
Hoàn hảo, cửa phòng ngủ vẫn mở, nó chúi cái đầu vào, chuẩn bị rình coi thì một cái gối từ nơi nào đó phi thẳng tới chỗ cửa nó đang đứng, nó liền vội vã quay người bỏ chạy, xấu số lăn mấy vòng xuống cầu thang.
Mà ở bên trong, Diệp Tây Hi đang chửi ầm lên: “Hạ Phùng Tuyền, anh có chịu dừng lại hay không, cũng đã liên tục làm một tuần rồi, anh không thấy phiền nhưng em thấy phiền!”
Hạ Phùng Tuyền trong trạng thái bán nude, nửa ngồi tựa đầu vào thành giường, phần thắt lưng trở xuống đã được che chăn lại, vẫn đầy sức mê hoặc như cũ làm người ta tưởng tượng xem cái gì ở dưới cái chăn ấy. Hắn đưa tay, kéo hai bả vai Diệp Tây Hi, kéo cả người cô vào trong lòng hắn, đồng thời, một tay khác đưa ra vuốt ve bộ иgự¢ đầy đặn mềm mại của cô. Hắn nhếch mép cười mỵ hoặc, ngoảnh mặt làm ngơ với sự oán trách của cô.