Diệp Tây Hi trầm mặc.
Ở lại đây, được sao? Có thểở lại ư?
“Chỉ năm ngày thôi, năm ngày sau cô có thể đi mà, được không?” Du Giang Nam nhẹ giọng hỏi.
“Năm ngày?” Diệp Tây Hi âm thầm nhẩm tính, bỗng nhiên giật mình nhớ ra, năm ngày sau là đến sinh nhật của Du Giang Nam rồi.
“Tôi không có ý gì đâu.” Du Giang Nam nói: “Chỉ là năm nay, đặc biệt sợ sự tĩnh mịch, mong có một ai đó có thểở bên cạnh tôi đón sinh nhật năm nay mà thôi.”
Khoé miệng anh ấy mở một nụ cười chua chát gắng gượng mà cô đơn, Diệp Tây Hi trong lòng cũng thấy nhói đau.
Chỉ năm ngày thôi ư?
Chỉ năm ngày thôi.
Cô đáp ứng.
Nhưng buổi chiều ngày hôm sau lúc thiu thiu ngủ, Diệp Tây Hi nằm trên giường, nghe tiếng sóng biển rì rào vỗ bên ngoài kia, trong lòng tựa như có sóng vỗ, bứt rứt không yên.
Làm như thế này, liệu có đúng không?
Cô chưa từng phải suy nghĩ nhiều đến như vậy, suy nghĩ đến điên đầu mà vẫn phân vân không tìm ra được đáp án.
Cho nên chỉ có thể ôm đống rắc rối đó trong đầu mà thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên cô cảm thấy mặt mình có cái gì đó ngưa ngứa. Cô lầm bà lầm bầm mở mắt ra, liền phát hiện ra thủ phạm là một chú Husky đang liếm mặt mình.
Diệp Tây Hi la to một tiếng.
Chú Husky kia mới được hai tháng tuổi, chưa quen thuộc với cô, lại nghe cô hét lên như vậy, nhất thời ngơ ngẩn, ba giây sau thì ba chân bốn cẳng cong đít chạy ra khỏi phòng.
Diệp Tây Hi vội vã đuổi theo nó xuống lầu, lúc này mới nhìn rõ, trong phòng bếp Du Giang Nam đang chuẩn bị điểm tâm.
Anh mặc một chiếc áo trắng hơi rộng thùng thình, quần vải thô màu sáng- giống như bộ mà lần đầu tiên Diệp Tây Hi nhìn thấy anh.
Toát ra khí chất thanh thản cao quý.
Con cún nhỏ Husky chạy tới bên chân Du Giang Nam, không ngừng vẫy vẫy cái đuôi của nó.
Du Giang Nam ngồi xổm xuống, thái nhỏ lạp xườn thành những miếng con con, cho nó ăn.
“Ủa, nó thuộc giống gì vậy?” Diệp Tây Hi hỏi.
“Husky.” Du Giang Nam trả lời.
“Từ đâu mà đến?” Tiếp tục hỏi.
“Mua cho cô đó.” Tiếp tục trả lời.
Diệp Tây Hi chỉ vào mặt mình ngạc nhiên hỏi: “Mua cho tôi?”
“Sáng nay lúc đi siêu thị tôi có đi ngang qua tiệm thú kiểng, sợ cô ở đây nhàm chán quá, liền quyết định mua nó về.” Du Giang Nam ôm lấy chú cún con, đưa cho cô: “Cô đặt tên cho nó đi.”
Diệp Tây Hi nhìn tiểu Husky, trầm tư suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng nghĩ ra một cái tên rất hay: “Khổ đại cừu thâm.”
Lời này vừa nói ra, Du Giang Nam cùng Husky khoé miệng đồng thời giật giật.
“Này…này…” Du Giang Nam hắng giọng: “Tại sao muốn gọi như vậy…Một cái tên thật đặc biệt!”
“Bởi vì cho tới thời điểm nào tổng nhìn một lần nữa, Husky lúc nào cũng bày ra vẻ mặt khổ đại cừu thâm mà.” Diệp Tây Hi thử dò xét hỏi: “Sao vậy, anh không thích cái tên này à?”
Tiểu Husky vội vã ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh chan chứa hy vọng nhìn Du Giang Nam, hy vọng Du Giang Nam có thể thay nó chủ trì công đạo. Đáng tiếc, nó đã đánh giá sai vị trí của cô gái “kinh dị” này trong suy nghĩ của chủ nhân.
“Không đâu, miễn cô thích là được rồi.” Du Giang Nam chỉ một câu thôi đã bán đứng nó ngay lập tức.
Diệp Tây Hi hớn hở vui mừng ôm lấy Husky, ngắm thật kỹ, ngạc nhiên nói: “Làm sao mà mày lại ủ rũ, buồn bã thế cơ chứ?”
Khổ đại cừu thâm cho rằng mình bị gọi với cái tên “khổ đại cừu thâm” đã là quá uỷ khuất rồi, ai ngờ kế tiếp, còn có rất nhiều loại hình ђàภђ ђạ đang chờnó.
Bởi vì ở bờ biển, dạo gần đây tiết trời rất tốt, Diệp Tây Hi liền bắt nó đi tản bộ cùng, thuận tiện chơi trò ném đĩa, bắt nó phải đi nhặt về.
Lúc bắt đầu, Khổ đại cừu thâm đối với trò chơi này còn có chút hứng thú nhưng lặp đi lặp lại vô số lần, hứng thú dần tiêu tan hết sạch sành sanh.
“Chúng ta chơi một lần này nữa thôi, đợi lát nữa trở về ta sẽ cho ngươi ăn thiệt nhiều xúc xích bự có được không?” Diệp Tây Hi bắt đầu giở thức ăn ra cám dỗ nó.
Khổ đại cừu thâm vừa nghe thấy thế, vội vàng lao xuống nước, ngậm cái đĩa bơi trở lại. Ai ngờ thể lực tiêu hao, lại bị sóng lớn ngăn cản, nó không tài nào bơi lại vào bờ được, chỉ có thể cố gắng vùng vẫy đạp đạp bốn cái chân ngắn ngủn trên mặt nước mà thôi.
May nhờ Du Giang Nam bơi rất giỏi, nhanh chóng nhảy xuống nước cứu nó lôi lên bờ, khổ đại cừu thâm mới không trở thành con chó đầu tiên trong lịch sử bị ૮ɦếƭ đuối.
Diệp Tây Hi day dứt mãi không thôi, sau khi trở về liền mang rất nhiều xúc xích tới cho nó ăn coi như là bồi thường cho nó.
Khổ đại cừu thâm vì quá mệt và kiệt sức nên sức ăn như hổ báo đói, nhai nuốt liên tục.
Diệp Tây Hi vẫn cảm thấy áy náy nên không dám cản nó.
Kết quả là tối hôm đó, Khổ đại cừu thâm bụng trương lên to như một quả bóng, cuối cùng nó bị đưa đến chỗ bác sĩ thú y xem sao.
May mà không có gì đáng lo ngại, bác sĩ tiêm thuốc cho nó, cảm thấy đỡ hơn một chút rồi, hai người liền dẫn nó về nhà.
Du Giang Nam thì ngồi phía trước lái xe, Diệp Tây Hi thì ôm khổ đại cừu thâm ngủ say ngồi phía sau. Vốn là thẳng tiến về nhà, ai ngờ đang đi tự dưng cái xe đột ngột dừng lại, Du Giang Nam lúc đó vội phanh kít, “Vèo!!” một cái, khổ đại cừu thâm đang trong tay Diệp Tây Hi trực tiếp bay thẳng đập vào kính chắn gió.
Lại một lần nữa trở lại thăm bác sĩ thú y, sau khi kiểm tra một hồi, cái chân phải của nó rất vinh dự bị gãy xương rồi.
Vốn cho rằng được một vị giống như một hoàng tử đẹp trai giàu có này mang về nhất định sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc trong những tháng ngày tươi đẹp, ai dè bây giờ chân tay băng bó, thương tật đầy mình, khập khiễng đi về nhà.
Khổ đại cừu thâm khóc không ra nước mắt.