Về đến nhà rồi, Diệp Tây Hi cũng chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ lủi thủi trở về phòng của mình.
Nhìn bộ dạng buồn cực của cô, A Khoan nhỏ giọng hỏi: “Bọn chúng căn bản là không có đưa Từ Như Tĩnh đến đúng không?”
Hạ Phùng Tuyền gật đầu.
“Chú không thấy chuyện này rất kỳ quái sao?” Hạ Hư Nguyên ngồi một bên lên tiếng hỏi: “Nếu mục đích của bọn chúng chỉ đơn giản là bắt cóc Tây Hi thì ngay cái lúc Tây Hi bước lên chiếc taxi đó đã có thể dễ dàng chuốc thuốc mê cô ấy rồi, tại sao chúng còn tốn thêm công sức đưa Tây Hi đến chỗ rừng cây hoang vắng đó làm gì nữa?”
Hạ Phùng Tuyền trong mắt chợt loé lên tia nguy hiểm thâm trầm nói: “Bất luận là gì thì chúng cũng sẽ tiến hành những bước tiếp theo.”
Diệp Tây Hi ngồi trước bàn, nhẹ nhàng xoay xoay trái cầu thuỷ tinh, bên trong trái cầu xốp trắng như tuyết bay bay, lên cao rồi từ từ chìm xuống đáy.
Cô hình như đã vô tình khuấy động một thế giới nho nhỏ, cái gì xảy ra cô cũng không muốn biết hoặc là nói rằng cô thực sự không dám nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng lời nói của tên Thành Phong đó vẫn cứ quanh quẩn bên tai cô.
[ "Ngươi đã không nghe lời cảnh báo của bọn ta, đem chuyện này cho kẻ thứ ba biết... Ha ha ha Từ Như Tĩnh bởi vì ngươi mà sẽ phải nhận sự trừng phạt!" ]
Chưa tóm được mình, Du Tử Vĩ sẽ giở trò độc ác gì với Như Tĩnh đây?
Đáng lẽ ngay từ đầu cô không nên đem toàn bộ sự việc kể cho Hạ Phùng Tuyền nghe mới phải.
Lần này cô đã làm sai rồi ư?
Hạ Phùng Tuyền bước vào phòng, nhìn thấy bộ dạng của cô vô cùng hoảng loạn.
Anh bước tới bên cạnh Diệp Tây Hi, giựt lấy trái cầu trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tình hình có chút thay đổi, hôn lễ của chúng ta sẽ được tổ chức vào tuần sau.”
Diệp Tây Hi hoàn toàn im lặng, vẫn ngồi yên tĩnh không phản ứng gì.
Hạ Phùng Tuyền đặt hai tay lên vai cô, nhấn mạnh một lần nữa: “Tôi nói là, hôn lễ của chúng ta tuần sau sẽ tổ chức đó.”
Vừa dứt lời, Diệp Tây Hi bỗng nhiên bật dậy, gạt phăng tay của anh ra.
Trái cầu thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ choang, những bông xốp trắng theo dòng nước chảy hết ra ngoài.
Diệp Tây Hi dường như vẫn chưa cảm thấy hả giận, nhặt lấy gối ném tứ tung về phía Hạ Phùng Tuyền.
Lúc đầu Hạ Phùng Tuyền còn dùng tay đỡ mấy cái gối nhưng rốt cuộc cũng chịu hết nổi: “Diệp Tây Hi, dừng lại ngay.”
Nhưng Diệp Tây Hi ngoảnh mặt làm ngơ, ném hết gối chuyển sang dùng sách quăng vào đầu anh.
Hạ Phùng Tuyền né người tránh, nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Diệp Tây Hi, nắm chặt lấy hai tay của cô, quát lên: “Diệp Tây Hi, em đang làm cái quái gì vậy?”
Diệp Tây Hi vô cùng phẫn nộ, giận dữ mắng: “Hạ Phùng Tuyền, anh là tên khốn khi*p! Bây giờ Như Tĩnh sống ૮ɦếƭ còn chưa rõ mà anh vẫn còn bàn chuyện cưới xin được nữa hả, đồ khốn khi*p!”
“Đừng có làm loạn lên như thế!” Hạ Phùng Tuyền đẩy cô dựa vào tường không nhúc nhích được nữa, lạnh lùng nói: “Trong lòng em tôi là người như thế sao?”
“Không sai.” Diệp Tây Hi hung hăng nhìn chằm chằm anh: “Anh bá đạo, lúc nào cũng cho là mình đúng, hạ lưu, vô sỉ, tên yêu râu xanh, anh…”
Còn chưa đợi cô tổng kết nốt, Diệp Tây Hi đã bị người nào đó làm cho ngậm miệng lại nhanh chóng, Hạ Phùng Tuyền hung hăng cưỡng hôn cô.
Hai đôi môi vừa chạm vào nhau, Diệp Tây Hi đã cảm thấy đau đến ૮ɦếƭ lặng, cả người run lên, vội vã đưa tay ra đánh thùm thụp vào иgự¢ anh.
Hạ Phùng Tuyền không mảy may để ý đến điều đó, chỉ đưa tay giữ chặt lấy khuôn mặt cô, hung hăng tiếp tục hôn.
Lưỡi anh bá đạo cạy mở hàm răng của cô, dễ dàng tiến vào sâu hơn.
Cơ thể hắn ép chặt vào người cô, hơi thở mạnh mẽ của anh cứ vây quanh cô, cô cảm giác như bị lửa nóng thiêu đốt.
Nhưng Diệp Tây Hi cảm giác rất rõ ràng nụ hôn này là một sự trừng phạt, chỉ có lửa giận lạnh lùng.
Anh tức giận.
Hạ Phùng Tuyền đang vô cùng tức giận!
Diệp Tây Hi mất tự chủ không dám phản kháng nữa.
Mà Hạ Phùng Tuyền cũng dần bình tĩnh lại, dừng động tác.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, thở hổn hển.
“Du Tử Vĩ tuyệt đối không bao giờ từ bỏ ý đồ, hắn ta sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để bắt được em.” Hạ Phùng Tuyền nhìn thẳng Diệp Tây Hi nói: “Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng cử hành hôn lễ, để tuyên bố với các gia tộc khác, em đã là vợ của tôi. Bất kỳ hành động nào gây tổn thương cho em cũng là đối nghịch với Hạ gia.”
Thì ra là Hạ Phùng Tuyền cũng vì nghĩ cho cô mà thôi.
Diệp Tây Hi tỉnh ngộ, nhớ tới lúc nãy đã hiểu lầm anh, cô thẹn tới đỏ mặt nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Trừ kết hôn ra chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
“Có.”
“Cách gì?”
“Là em nguyện hiến thân cho Du Tử Vĩ nghiên cứu.”
“…”
Hạ Phùng Tuyền nói: “Bây giờ không phải là lúc để em bỡn chơi, tức giận sinh khí như trẻ con thế đâu, biết không?”
Diệp Tây Hi rất không tình nguyện gật đầu, lại nói: ” Vậy, Như Tĩnh thì phải làm sao bây giờ?”
“Sau hôn lễ, tôi sẽ đến tìm Du Tử Vĩ đàm phán.” Hạ Phùng Tuyền nâng cằm Diệp Tây Hi lên, để ánh mắt c
ủa cô nhìn thẳng vào anh: “Nhưng trong lúc này, em tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Chưa kịp nắm rõ tình hình thì hôn lễ cứ như vậy được chuẩn bị sẵn sàng.
Diệp Tây hi một chút cũng không có cảm giác của một người con gái sắp lên xe hoa gì cả, chỉ bàng quan theo dõi, thật giống như tất cảmọi việc đều không liên quan đến cô vậy.
Cô cái gì cũng không phải bận tâm, tiệc cưới, đồ ăn, nơi tổ chức hôn lễ, danh sách khách mời, tất cả đều có chuyên gia xử lí.
Cô chỉ cần chọn áo cưới và nhẫn cưới.
Nhưng nói cho cùng thì quyền quyết định cuối cùng cũng không phải nằm trong tay cô.
“Cái áo cưới này thì thế nào? Kiểu dáng đơn giản mà tao nhã, màu sắc còn làm tôn thêm nước da của cô ấy.” Nhà thiết kế Ai Văn- người lần trước được Hạ Phùng Tuyền mời đến trang điểm cho cô, lần này cũng chịu trách nhiệm từA-Z cho cả đám cưới.
Hạ Phùng Tuyền ngối trên ghế salon, vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Bộ này không tệ, nhưng tôi sẽ thích hơn nếu nó có thêm một cái áo choàng nữa.”
“Hiểu rồi, anh không muốn vợ yêu của mình ăn mặc hở hang quá hả?” Ai Văn khoái chí hỏi: “Nhưng mà bộ иgự¢ của cô ấy rất đẹp a, không để lộ ra thì tiếc quá!”
“Không sao.” Hạ Phùng Tuyền đặt tay lên lan can gõ nhẹ theo nhịp điệu, khẽ mỉm cười: “Về điểm này thì chỉ mình tôi biết là được rồi.”
Mái hiên bên kia, Bạch Bách Thanh nói nhỏ: “Có lầm không vậy, cậu rõ ràng mới là cô dâu cơ mà, ấy vậy mà chẳng có ai thèm nghe ý kiến của cậu cả.”
“Mình biết.” Diệp Tây Hi cúi đầu.
“Bọn họ căn bản là còn chẳng đem cậu để vào trong mắt ý.”
“Mình biết.” Diệp Tây Hi cúi đầu xuống thấp hơn.
“Bắt đầu đã như vậy rồi thế thì kết hôn xong cậu sẽ bị ăn sạch sẽ luôn đó.”
“Mình biết.” Diệp Tây Hi cúi đầu sắp chạm đến sàn nhà rồi.
“Bình thường chẳng phải cậu rất hung hãn đó sao? Thế quái nào mà vừa gặp phải Hạ Phùng Tuyền đã bị thuần hoá thành như thế này vậy?” Bạch Bách Thanh rối như tơ vò, trăm mối suy nghĩ mà không tài nào hiểu nổi.
“Bởi vì,” Diệp Tây Hi liếc xung quanh, nói cực nhỏ: “Cậu căn bản chưa biết Hạ Phùng Tuyền đáng sợ như thế nào đâu.”
“Khủng bố như vậy cơ á?” Bạch Bách Thanh vẻ mặt quẫn trí: “Chẳng lẽ anh ta ăn thịt người à?”
“Anh ta sẽ không ăn cậu ngay đâu, mà sẽ từng miếng từng miếng xả thịt cậu.” Diệp Tây Hi chậm rãi nói từng chữ từng chữ: “Sau đó đứng một bên thưởng thức bộ dạng sống không bằng ૮ɦếƭ của cậu…Đây chính là Hạ Phùng Tuyền!”
Nghe vậy, Bạch Bách Thanh rùng mình ớn lạnh: “Vậy cậu nghĩ kỹ chưa, thực sự muốn gả cho một người như vậy sao?”
Diệp Tây Hi chậm rãi lắc đầu: “Có lấy hay không cũng không phải do mình quyết định.”
“Vậy thì hỏng bét rồi!” Bạch Bách Thanh cau mày: “Sau này cậu mà vụng trộm bị phát hiện thì tuyệt đối sẽ bị mổ bụng phanh thây a!”
“Vụng trộm?” Diệp Tây Hi hoài nghi: “Vụng trộm với ai?”
“Du Giang Nam a!” Bạch Bách Thanh trả lời như lẽ đương nhiên.
“Mình vụng trộm với Du Giang Nam?” Diệp Tây Hi lặp lại lời của bạn tốt, dùng kiểu câu nghi vấn.
“Em vụng trộm với Du Giang Nam.” Phía sau lại có người lặp lại lời của Diệp Tây Hi, dùng kiểu câu trần thuật.
Mà giọng nói của người nọ lại là của Hạ Phùng Tuyền.