“Từ Viện.”
“Gì ?”
“Tôi rất muốn đánh vào khuôn mặt này mấy phát.” Diệp Tây Hi đặt gương xuống, lộ ra gương mặt của Hạ Phùng Tuyền.
“Xin cứ tự nhiên.” Hạ Từ Viện không thèm để ý, hết sức tập trung lái xe.
Nhưng dù sao sau lớp mặt nạ hoá trang này vẫn là mặt của mình, Diệp Tây Hi cũng thử vài lần cuối cùng vẫn không có quyết tâm, thất bại thở dài: “Tại sao nhất định phải bắt tôi hoá trang thành anh ta?”
“Không phải tại cô nói ở nhà thực sự chán muốn ૮ɦếƭ, muốn ra ngoài chơi một chút sao? Bây giờ Du gia đối với cô vẫn chưa từ bỏ dã tâm như hổ rình mồi, nếu hoá trang thành người khác thì e rằng cô vừa mới bước chân ra khỏi cửa đã bị bọn chúng bắt cóc lần nữa rồi.”
“Tôi hiểu, nhưng mà, tại sao cứ nhất định phải hoá trang thành Hạ Phùng Tuyền vậy? Hư Nguyên với A Khoan không được à?”
“Hai người đó tính uy Hi*p làm sao bằng Phùng Tuyền được, bình thường cũng vậy, chỉ cần Phùng Tuyền xuất hiện là bọn người Du Gia tuyệt đối không dám bén mảng đến.”
“Nhưng mà nhìn khuôn mặt này, tay của tôi thực sự rất ngứa ngáy a!” Không chỉ có tay, Diệp Tây Hi cảm thấy răng mình cũng bắt đầu ngứa ngáy.
“Không sao.” Hạ Từ Viện nhanh nhẹn vớ lấy cái gương trên tay Diệp Tây Hi, ném vèo qua ngoài cửa kính “Thế là ổn chứ gì.”
Diệp Tây Hi lại thở dài như lúc nãy.
“Vất vả lắm mới trốn được ra ngoài, nghĩ chuyện gì vui vẻ một chút. Gần đây xu hướng thời trang theo mùa, nhất định có nhiều sản phẩm mới, đảm bảo cô sẽ thích mê cho mà xem.”
Vừa nói, vừa kéo Diệp Tây Hi vào trung tâm thương mại, vơ vét mấy giờ liền, may là vóc dáng hai người cũng không khác biệt lắm nên Hạ Từ Viện có thể giúp Diệp Tây Hi thử quần áo, Tây Hi mua được cũng không phải là ít.
Hai người thắng lớn trở về, trên đường về thấy khát nước, liền ghé vào một quán cà phê nhỏ ven đường nghỉ ngơi.
Diệp Tây Hi xem đống chiến lợi phẩm của mình, không khỏi ngây ngất sung sướng: “Tôi cảm thấy mình bây giờ như đang sống một cuộc sống hoàn toàn mới vậy”
Nói xong mới phát hiện bầu không khí có vẻ kì quặc, từ từ quay đầu lại, mới thấy một cô nữ phục vụ đang đứng cạnh bàn bọn họ, khuôn mặt cứng ngắc.
Lúc này cô mới nhớ ra bây giờ mình đang mang vẻ ngoài của Hạ Phùng Tuyền nhưng giọng nói vẫn là của Diệp Tây Hi.
Lại cộng thêm lời nói kinh dị lúc nãy khó trách cô phục vụ kia lại có phản ứng như gặp quỷ vậy.
Vì không muốn cô phục vụ kia cảm thấy bối rối khó hiểu, Diệp Tây Hi mỉm cười giải thích: “૮ɦếƭ, tôi lỡ mồm, tôi vừa mới đi phẫu thuật chuyển giới về…Phiền cô mang cho chúng tôi hai cốc nước trái cây được không?”
Cô phục vụ nọ nghe vậy hoảng sợ tột độ liền vội vã rời đi, Hạ Từ Viện nhìn Diệp Tây Hi một cái: “Vừa đi phẫu thuật chuyển giới ư?”
Diệp Tây Hi phẩy tay, nháy mắt nói: “Dù sao bây giờ tôi cũng đang là Hạ Phùng Tuyền mà.”
Hạ Từ Viện chống tay lên cằm, vui vẻ cười nói: “Cô thật độc đấy!”
“Đa tạ đã khích lệ!”
“Cô ngồi đợi tôi một tẹo nha, tôi đi trang điểm lại một chút.” Hạ Từ Viện vừa nói chân vừa thoăn thoắt hướng tới nhà vệ sinh.
Rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau mặt, sau đó thoa thêm ít phấn nền, da mặt càng trở nên mịn màng trắng hồng.
Nhìn mình trong gương, Hạ Từ Viện hài lòng gật đầu, thu xếp đồ đạc cất vào túi sách chuẩn bị ra ngoài.
Ai ngờ chưa ra được bên ngoài mấy bước, có một người đã đứng chắn ngay trước mặt cô.
Hạ Từ Viện ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân mặc âu phục, hào hoa phong nhã, khuôn mặt anh tuấn, rất chững chạc đầy khí chất. Phía sau cặp kính mỏng kia là đôi mắt giảo hoạt đang chăm chú nhìn cô.
Hạ Từ Viện trong lòng “Ầm, ầm” mấy tiếng, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại kịp thời, ánh mắt khinh bỉ: “Mộ Dung đại luật sư, thật là trùng hợp làm sao, chúng ta tình cờ gặp nhau ở chỗ này a~”
“Không phải là tình cờ, anh chính là cố ý đến tìm em đấy.” Mộ Dung Phẩm đi thẳng vào vấn đề chính luôn.
“Tìm tôi? Việc gì phải tốn nhiều công sức như vậy chứ?” Hạ Từ Viện vô cùng khách khí nói.
“Cũng không có việc quan trọng lắm.” Mộ Dung Phẩm tháo kính ra “Chẳng qua là muốn đến nhắc nhở em thực hiện nghĩa vụ của một người vợ hiền mà thôi.”
“Nghĩa vụ? Ý anh là nói chuyện phiếm ấy hả?” Hạ Từ Viện hỏi.
“Không.” Mộ Dung Phẩm bình tĩnh nói: “Theo anh lên giường.” (ta thề sao nhân vật truyện này nói những câu kinh người mà mặt không đổi sắc là sao, nữ chính đều là tiểu bạch hết =.=)
Hạ Từ Viện lặng điếng người, sau đó bỗng nhiên hướng về phía ông chồng của mình nở nụ cười quyến rũ, rất xinh đẹp động lòng người, đủ để cho bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải thất thần hết nửa ngày.
Sau đó cô lại đột nhiên xoay người về phía sau co giò chạy, mặc dù đi đôi giày cao gót 7 phân nhưng tốc độ thì vẫn phải gọi là nhanh kinh người.
Bất luận là ai đi chăng nữa, khi gặp phải một tên sài lang định ăn tươi nuốt sống mình như thế thì tiềm lực ẩn giấu sẽ đều được bộc lộ hết ra ngoài.
Nhưng mà, chưa chạy được mấy bước, Hạ Từ Viện liền cảm thấy ngang hông bị một lực túm chặt- cô bị Mộ Dung Phẩm khiêng lên vai.
“Buông ra mau!” Hạ Từ Viện liều mạng giãy dụa.
“Anh đã cho em hai năm tự do rồi, em không cảm thấy như thế là quá đủ à?” Mộ Dung Phẩm không thèm để ý đến phản kháng của cô, trực tiếp vứt cô vào trong xe, đóng sập cửa xe, nổ máy rất to rồi nghênh ngang rời đi.
Trong quán cà phê bên này, Diệp Tây Hi ngó trái ngó phải, Hạ Từ Viện mãi vẫn chưa thấy xuất hiện, nhưng lại xuất hiện một vị khách không mời mà tới.
Du Giang Nam.
Anh chậm rãi hướng chỗ cô mà bước tới.
Diệp Tây Hi trong lòng khi*p sợ, cho rằng anh ta đã phát hiện ra mình, vội vàng quay đầu ra ngoài cửa sổ ra vẻ ngắm phong cảnh.
Nhưng mà Du Giang Nam lại bước tới cái bàn gần chỗ cô mà ngồi xuống.
Ở đó, có một người phụ nữ đã đợi rất lâu rồi.
Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, đường nét xinh đẹp, khí chất cao quý, trang phục không chê vào đâu được, làm cho người ta đoán không ra tuổi của bà ấy.
Bà ấy nhìn Du Giang Nam ngồi đối diện mình, một lúc sau thở dài rồi nói: “Mẹ cho rằng, con sẽ không tới.”
Du Giang Nam không nói gì.
Liễu Huy Quân cụp mắt xuống, dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng khuấy tách cà phê, mùi cà phê ngào ngạt ấm nồng sộc lên “Nghe nói, dạo này con thường hay qua lại với Tư Nhân…Hai đứa muốn liên kết với nhau để đối phó với ông ấy sao?”
Du Giang Nam vẫn trầm mặc như trước.
Liễu Huy Quân nhẹ nhàng xoa hai bàn tay hắn, ôn nhu nói: “Giang Nam, hứa với mẹ, đừng tìm ông ấy trả thù được không?”
Du Giang Nam lẳng lặng nhìn bà ấy, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu lộ tý ty cảm xúc nào, hồi lâu sau mới trả lời: “Bà đang dùng thân phận là mẹ tôi để yêu cầu tôi…hay là thân phận vợ của ông ta?”
Liễu Huy Quân ánh mắt lộ ra sự ai oán: “Con vẫn còn hận mẹ ư? Nhất định không chịu tha thứ cho mẹ thật sao?”
“Giang Nam, không phải trước kia con rất nghe lời mẹ nói sao, lần này mẹ cầu xin con, vì mẹ mà đừng làm tổn thương ông ấy có được không?” Liễu Huy Quân nắm thật chặt đôi tay của con trai mình, những ngón tay thon dài, mảnh ma
i, mềm mại và trắng mịn.
Du Giang Nam cụp mắt xuống, hàng mi dài che kín đôi mắt ấy, không thấy rõ đó là ánh mắt gì: “Nếu bà có thể đáp ứng tôi một yêu cầu thì tôi sẽ bỏ qua cho ông ta.”
Liễu Huy Quân vội hỏi: “Yêu cầu gì, mẹ sẽ đáp ứng con.”
Du Giang Nam ngẩng đầu lên, chậm rãi nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Làm cho cha sống lại.”
Liễu Huy Quân ngây người, tiếp theo ánh mắt dần nguội lạnh, bà ấy bỗng nhiên thay đổi nét mặt, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Ngay từ đầu, ta không nên sinh ra ngươi thì tốt biết mấy.”
Ngay lập tức, bà ta rút tay ra, không nói thêm bất cứ câu nào nữa, xoay người rời đi.