Trong lòng âm thầm cầu ngyện: Giang Nam, thành thật xin lỗi anh.
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Du Giang Nam sau khi lãnh một cước từ đằng sau, lập tức dừng xe lại.
Tốt quá rồi, rốt cuộc cũng tỉnh lại, Diệp Tây Hi kích động đến rơi nước mắt, ấy thế nhưng mà….
Một phút sau, xe lại một lần nữa nổ ga, bon bon lên đường, mà ghế ngồi phía sau, Diệp Tây Hi chẳng những hai tay bị trói chặt thật chặt, không thể động đậy mà miệng còn bị băng dính dán chặt nữa..?
Cùng lúc đó, tại Hạ gia, không khí từ trên xuống dưới rơi vào trầm mặc, áp suất xuống thấp vô cùng.
“Căn cứ theo lời của bọn thủ hạ Du Giang Nam, tôi nghĩ Du Giang Nam nhất định là bị Khắc Lỗ Tư tiến hành phẫu thuật cắm con chip vào não bộ rồi.” Hạ Hư Nguyên suy đoán.
“Du Tử Vĩ chắc hẳn sẽ mang Tây Hi đến hòn đảo tư nhân của hắn ở Thái Bình Dương, nơi đó có đội quân đã trang bị νũ кнí đầy đủ, dễ thủ mà khó công.” Mộ Dung Phẩm hai đầu chân mày nhíu chặt lại: “Nếu hắn thành công thì không chỉ Tây Hi gặp nguy hiểm mà ngay cả chúng ta mạng sống cũng khó bảo toàn.”
“Vậy là sao?” Hạ Từ Viện vẫn mờ mịt không hiểu.
“Sau khi Tây Hi hoàn toàn rơi vào tay Du Tử Vĩ rồi, con cáo già đó chắc chắn sẽ lấy máu của cô ấy ra làm mồi câu, khiến cho kẻ khác đánh nhau vỡ đầu chảy máu tranh ςướק. Khi đó, những gia tộc, thế lực hiện đang ủng hộ chúng ta rất có khả năng phản chiến, răm rắp nghe theo sự chỉ huy của ông ta tận lực tiêu diệt chúng ta.” Mộ Dung Phẩm kiên nhẫn giải thích, giọng trầm ᴆục, vẻ rất nghiêm trọng.
“Vậy chúng ta còn ngồi ở chỗ này làm cái quái gì nữa mà không mau đi tìm Tây Hi đi?” Hạ Từ Viện nóng nảy.
“Đã phái người đi rồi.” Mộ Dung Phẩm cố gắng trấn an cô: “Nhưng mà, đây là đường thủy, để len lén mang Tây Hi lên hòn đảo nhỏ thực sự có rất nhiều cách, chúng ta dù có cố gắng đến đâu căn bản cũng khó có thể tra ra hết. Trừ phi, chúng ta biết được chính xác vị trí của Tây Hi mới có thể kịp thời chặn đứng âm mưu của lão ta.”
Hạ Phùng Tuyền vẫn trầm mặc, đôi mắt đen nhánh, một mảnh đen tối u buồn không thể thấy rõ, giống như màu của màn đêm sâu thẳm, không ai có thể nhìn ra tâm trạng lúc này của hắn. Từng đường nét trên khuôn mặt hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh tuấn tú nhưng thêm vào đó là sự lạnh lùng, tiềm tàng nguy hiểm thâm trầm