Bạn Trai Tôi Là Con Sói - Chương 104

Tác giả: Tát Không Không

“Phu nhân có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?” Diệp Tây Hi hỏi.
Cô đối với Liễu Huy Quân vẫn rất lịch sự, kính trọng, dù sao thì bà cũng là mẹ của Du Giang Nam.
Liễu Huy Quân quyết định đi thẳng vào vấn đề không vòng vo, ẩn ý sâu xa: “Diệp tiểu thư, tôi mong cô có thể giúp tôi khuyên Giang Nam đừng tiếp tục đối nghịch với chúng tôi nữa.”
Diệp Tây Hi không hiểu: “Bà nói vậy là có ý gì?”
Liễu Huy Quân bước tới gần cô: “Giang Nam rất yêu cô, nó từng vì cô mà quyết tâm từ bỏ báo thù, cho nên, chỉ cần cô mở miệng, nó nhất định sẽ nghe.”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Nhưng mà, tôi không có tư cách để yêu cầu anh ấy phải làm thế cả… Bây giờ, tôi với anh ấy, chỉ là bạn bè mà thôi.”
“Diệp tiểu thư, coi như tôi khẩn cầu cô được không?” Liễu Huy Quân chuyển sang thuyết phục bằng tình bằng lý: “Chẳng lẽ cô nhẫn tâm trơ mắt ra nhìn Giang Nam bị thương tổn sao?”
Diệp Tây Hi im lặng.
Liễu Huy Quân bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói lộ chút tức giận, bà ta lạnh lùng: “Diệp tiểu thư, Giang Nam yêu cô như vậy, lẽ nào cô lại máu lạnh vô tình đến mức không thể suy nghĩ vì nó dù chỉ một lần thôi sao?”
Diệp Tây Hi vẫn im lặng, không đáp lại, hồi lâu sau, cô bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt mình, chất vấn: “Vậy còn bà thì sao? Bản thân là một người mẹ, bà đã bao giờ nghĩ cho anh ấy chưa?”
Liễu Huy Quân bất ngờ bị cô hỏi câu hỏi như vậy, ngớ người ra, rồi sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lãnh đạm đáp: “Diệp tiểu thư, đây là chuyện riêng giữa hai mẹ con chúng tôi.”
“Chính tai tôi đã nghe thấy bà nói với anh ấy những lời cay độc như thế nào, ‘ban đầu nếu ta không sinh ra ngươi thì tốt biết mấy…’ Chính tai tôi đã nghe thấy rất rõ ràng.” Diệp Tây Hi giọng nói hơi run rẩy: “Bà có biết những lời đó làm tổn thương anh ấy đến thế nào không?”
Liễu Huy Quân xoay người nhìn đi chỗ khác: “Hôm nay tôi tới đây không phải là để nói với cô những chuyện như thế này.”
“Giang Nam, anh ấy rất quan tâm đến bà, anh ấy muốn cảm nhận chút yêu thương từ bà. Thế nhưng, bà hết lần này tới lần khác, rắp tâm giúp Du Tử Vĩ hại ૮ɦếƭ cha anh ấy và cũng là người chồng tội nghiệp của bà, sau đó còn chối bỏ sự tồn tại của anh ấy. Loại người có thể gây ra những chuyện như vậy có tư cách gì để yêu cầu tôi phải làm theo những gì bà muốn?”
Liễu Huy Quân yên lặng lắng nghe, trên mặt không lộ ra bất kì cảm xúc nào, ánh mặt trời len lỏi vào căn phòng, hắt lên khuôn mặt bà giống như hòa tan thứ gì đó, cuối cùng, bà nhẹ giọng hỏi: “Giang Nam, thật quan tâm đến tôi?”
Diệp Tây Hi gật đầu: “Rất quan tâm, anh ấy… vô cùng yêu bà.”
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Liễu Huy Quân lộ ra một nụ cười chua sót: “Từ nhỏ đến lớn, không cần biết đó là cái gì chỉ cần thứ đó tôi muốn thì tôi đều dễ dàng lấy được nó. Thế nhưng, người đàn ông tôi yêu, tôi lại không thể đến với người ấy… Cho nên, vì tình cảm bị cấm đoán đó, tôi cùng người ấy đã làm rất nhiều chuyện sai… Cũng mất đi rất nhiều thứ, trong đó thứ quan trọng nhất … chính là Giang Nam.”
Nói xong, Liễu Huy Quân đứng dậy: “Diệp tiểu thư, gặp lại sau!”
Sau đó, bà bước ra ngoài, từng bước nhẹ nhàng thướt tha, khí chất cao quý, giống như một hoàng hậu đầy vinh quang.
Bà không ngoảnh lại nhìn mà cứ đi như vậy biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Tây Hi.
Cùng lúc đó, Du Giang Nam nhận được điện thoại của Du Tử Vĩ, nói rằng mẹ của hắn bệnh đã rất nặng, sợ rằng không qua khỏi nên muốn gặp hắn lần cuối.
Gác điện thoại, Du Giang Nam sắc mặt thâm trầm tư lự.
An hem thân tính thì cho rằng đây nhất định là bẫy của Du Tử Vĩ, khuyên hắn không nên mắc lừa.
Du Giang Nam vén màn cửa sổ lên, nhìn cảnh biển bên ngoài. Biển xanh lam, vòm trời cũng xanh lam, làm người ta chợt hoảng hốt, giống như nhớ lại cái gì đó trước đây.
Rất lâu rất lâu trước kia, hắn và mẹ mình gắn bó thân thiết, tràn ngập yêu thương.
Khoảnh khắc này, Du Giang Nam quyết định đến gặp bà ấy.
Trước khi đi, hắn căn dặn thủ hạ của mình, trong vòng hai tiếng nếu còn chưa thấy hắn trở lại thì lập tức báo cáo cho các trưởng lão.
Sau đó, hắn tới tư gia của Du Tử Vĩ.
Một nữ hầu phòng dẫn hắn tới căn phòng của Liễu Huy Quân ở tầng hai. Trong phòng rèm cửa buông xuống hết, ánh sáng không lọt vào được nên không gian rất mờ ảo, tăm tối, Liễu Huy Quân nằm trên giường quay lưng về phía hắn.
Du Giang Nam do dự, cuối cùng vẫn bước tới bên giường, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ!”
Nghe vậy, Liễu Huy Quân bỗng thở hồng hộc, ho khan kịch liệt như thể sắp không thở nổi.
Du Giang Nam thấy vậy trong lòng vô cùng căng thẳng, cước bộ nhanh hơn tới gần bên cạnh giường, cúi người xuống vội hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Lúc này, trên giường “Liễu Huy Quân” bỗng nhiên xốc chăn lên, hướng về phía hắn phun một thứ hơi cay xè.
Sau đó, Du Giang Nam hai mắt tối sầm, hoàn toàn hôn mê không còn nhận thức gì nữa.
Đám thủ hạ của Du Giang Nam vẫn chầu chực bên ngoài, căng mắt ra vẫn chưa thấy chủ nhân có dấu hiệu đi ra, bắt đầu lo lắng, chuẩn bị gọi điện thông báo khẩn cấp cho các trưởng lão, thì đột ngột thấy Du Giang Nam lừ lừ xuất hiện.
“Du tiên sinh, ngài không sao chứ?” Tài xế quan tâm hỏi.
“Lái xe đến Hạ gia!” Du Giang Nam mặt không thay đổi, sắc lạnh ra lệnh.
Tài xế rét run không dám kháng lệnh, lập tức nhấn ga, thẳng hướng Hạ gia.
Liễu Huy Quân rời đi chưa được bao lâu, Hạ Phùng Tuyền liền nhận được điện thoại của Du Tử Vĩ, ông ta nói muốn gặp bọn họ để mặt đối mặt đàm phán một số chuyện.
Vì thế, Hạ Phùng Tuyền và Mộ Dung Phẩm cùng nhau đi tới chỗ hẹn với Du Tử Vĩ.
Trước khi đi, Hạ Phùng Tuyền không quên dặn dò thủ hạ tuyệt đối phải cẩn thận bảo vệ Diệp Tây Hi và Hạ Từ Viện, đặc biệt không được cho bất kì kẻ lạ mặt nào lảng vảng xung quanh, đột nhập vào thì càng không thể….
Bọn họ đi rồi, Diệp Tây Hi vẫn ngồi lặng im trên ghế sofa, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời Liễu Huy Quân vừa nói với mình.
Thật ra thì, hai mẹ con họ vẫn yêu thương quan tâm lẫn nhau, chỉ có điều, thật đáng tiếc, quá nhiều thứ đã xảy ra, khiến cho hai người họ không có cách nào quay trở lại như ngày xưa.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên cô nhận được báo cáo của thủ hạ canh gác bên ngoài, thông báo rằng Du Giang Nam đang chờ ở ngoài cửa, muốn mời cô ra hình như có điều gì đó muốn trao đổi.
Diệp Tây Hi nghĩ rằng át hẳn Du Giang Nam đã biết việc mẹ mình đến tìm cô, hơi do dự nhưng cô vẫn đi ra ngoài.
Ngoài cửa lớn, Du Giang Nam đang đứng tựa người bên cửa xe, Diệp Tây Hi đi tới, hỏi: “Giang Nam, hôm nay…”
Lời còn chưa dứt, Du Giang Nam bất thình lình đưa tay ra kéo cô rất mạnh vào trong xe, chẳng đợi chờ xem phản ứng của bất cứ ai, nhanh như chớp liền nhấn ga, chỉ vài giây đã biến mất khỏi Hạ gia.
Bên cửa sổ sát sàn sạt của chính, những nhân chứng bất hạnh chứng kiến tận mắt từ đầu tới cuối cảnh đó – A Khoan, Hạ Từ Viện, Hạ Hư Nguyên – ba người miệng há hốc đến mức có thể nhét nguyên một quả trứng gà vào.
Một lúc sau, A Khoan mới hồi phục, phản ứng đầu tiên, hét lớn: “Mau gọi điện cho Phùng Tuyền, Du Giang Nam thế mà dám mang Tây Hi đi bỏ trốn thật rồi!”
Diệp Tây Hi hoàn toàn ngây ngốc không kịp tiêu hóa chuỗi hành động trong nháy mắt vừa rồi, từ ngày mới gặp Du Giang Nam tới nay, cô chưa bao giờ thấy một Du Giang Nam тһô Ьạᴏ thậm chí rất đáng sợ như vậy.
Chẳng lẽ mẹ của hắn lại nói cái gì đó với hắn nữa sao? Khiến cho hắn nổi điên, không thể kìm chế được cảm xúc của mình?
Nhưng mà, Du Giang Nam từ trước tới nay cho dù bị kích động đến đâu đi nữa cũng sẽ không mất kiểm soát như lúc này.
Hơn nữa, Diệp Tây Hi bỗng nhiên có cảm giác Du Giang Nam bây giờ, rất xa lạ.
“Giang Nam, anh muốn đưa em đi nơi nào?” Diệp Tây Hi thấp thỏm.
Du Giang Nam không lên tiếng đáp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, giống như không hề nghe thấy tiếng cô, hoặc nói đúng hơn là, trong mắt người này không hề nhìn thấy cô.
Lúc này, điện thoại di động của Diệp Tây Hi chợt vang lên réo rắt, cô cúi đầu nhìn, là Hạ Phùng Tuyền gọi tới, cô vội vã nhấn nút nghe: “Phùng Tuyền, bây giờ em đang ở trên xe của Giang Nam, em cũng không biết anh ấy muốn đưa em đi đâu, em cảm thấy anh ấy có gì đó rất kì lạ.”
Hạ Phùng Tuyền trầm giọng nói: “Tây Hi, em hãy mau chóng tìm cơ hội nhảy ra khỏi xe, đây là quỷ kế của Du Tử Vĩ, con cáo già đó…”
Đang nghe được nửa chừng, điện thoại trên tay cô bỗng bị Du Giang Nam vẻ mặt lạnh tanh ςướק lấy.
“Giang Nam, rốt cục là anh bị cái trúng cái loại tà quỷ quái gì vậy? Mau trả điện thoại cho em!” Diệp Tây Hi vừa nói vừa đưa tay ra giật lại điện thoại.
Nhưng, Du Giang Nam đột nhiên giơ tay lên cao, giáng cho cô một cái tát nặng nề..
“Chát!” một tiếng, Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, má trái nóng bừng, tê dại bỏng rát, mà trong miệng bỗng cảm thấy vị ngòn ngọt tanh tanh của máu.
Một hồi lâu, cô mới định thần lại được, vô thức đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng, nhìn lại bàn tay mới thấy vệt máu đỏ tươi.
Diệp Tây Hi cẩn thận quan sát Du Giang Nam, ánh mắt của hắn, trống rỗng, vô hồn, không có lấy một tia tình cảm, sắc lạnh khiến người ta khi*p sợ.
Không, người này không phải là Du Giang Nam!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc