Trước đây cái tên Khang Bất Dịch được nhắc đến luôn đi kèm với danh tiếng bạo lực, giờ đây mỗi khi nhắc đến tên Khang Bất Dịch thì ai nấy đều nghĩ đến hình ảnh một người bạn trai vừa có nhan sắc, vừa có tiếng tăm, lại vừa là người hay khiến bạn gái cười.
Những dự đoán Du Uyên Nhi ở bên cạnh Khang Bất Dịch sẽ không vui vẻ đã hoàn toàn trái ngược, không ai không biết đến việc anh chỉ đối tốt với một mình cô, thậm chí những nụ cười ngọt ngào cũng dành riêng cho cô.
Kẻ lưu manh cũng có tình người, kẻ bên ngoài nhân từ chưa chắc đều là người tốt.
Gặp đúng người, con người ta sẽ tự khắc trở nên tốt hơn.
Sự cố gắng của Du Uyên Nhi kéo Khang Bất Dịch hòa nhập với mọi người không ai biết, bởi họ luôn đinh ninh rằng do anh bận quan tâm đến cô mới không để ý đến xung quanh, suy ra họ chỉ được sống yên bình với anh khi cô và anh còn hạnh phúc bên nhau, thế nên trước đó có tin cả hai chia tay ai cũng ngày đêm cầu mong không phải là thật.
Buổi tập ngày mới là cuộc đua chọn ra một nam một nữ chiến thắng để tham gia vào hoạt động thử thách sắp tới, nam nữ sinh trong lớp Du Uyên Nhi và Khang Bất Dịch trong bụng đã chủ động rút lui, việc thực hiện cuộc thi đấu cũng để cho có lệ, bởi người thắng cuộc đã được mọi người đề cử trong âm thầm đã định sẵn.
Trước khi bắt đầu cuộc thi, Du Uyên Nhi lo lắng đến mức tay chân bủn rủn, lúc nào cũng trong trạng thái sợ không thể chiến thắng, nhưng cô đã quyết tâm cố gắng đến cùng vì Khang Bất Dịch.
Và ngay chính bản thân Du Uyên Nhi không hề nhận ra, kể từ khi Khang Bất Dịch lần nữa bước vào cuộc sống của cô thì mọi thứ diễn ra trong cuộc sống ấy lại đều xoay quanh anh một cách vô thức.
Lộ trình thi đấu bao gồm vượt chứng ngại vật là hai mươi vỏ bánh xe được đặt song song hai hàng liền kề nhau, tiếp đến là leo tường rào bằng lưới dây thừng, thang treo, chạy nước rút.
Nhóm nữ thi đấu trước, tất cả bước đến vạch xuất phát, Du Uyên Nhi hít sâu một hơi lấy dũng khí.
Ngay khi tiếng còi vang lên, ánh mắt Du Uyên Nhi lập tức thay đổi, những bước chân mạnh mẽ lao nhanh trên mặt đất vượt qua nhiều người.
Khang Bất Dịch ngồi ở chổ tập trung dõi theo Du Uyên Nhi, đôi mắt mở to khi thấy cô như biến thành một con người khác dồn hết sức vào cuộc thi khiến anh không khỏi kinh ngạc, xem ra cô thật sự muốn tham gia vào hoạt động thực tế sắp tới, nếu đã vậy anh đương nhiên phải đi cùng cô.
Nữ sinh chạy hơn nửa đường thì một nửa đã bỏ cuộc, đến gần đích cũng tự động chậm lại nhường cho Du Uyên Nhi vươn lên vị trí dẫn đầu.
Tiếng còi vang lên lần nữa báo hiệu người về đích đầu tiên, bước chân Du Uyên Nhi chậm lại, gương mặt lộ rõ sự tiếc nuối, thất vọng chính bản thân mình.
Ái Ái và Trư Mỹ Nhân phía sau đi đến chổ Du Uyên Nhi vỗ vai an ủi.
Kể cả Khang Bất Dịch cũng chưa từng rời mắt khỏi Du Uyên Nhi, thấy cô buồn bã vì không giành được chiến thắng, biểu cảm trên mặt anh lập tức trở nên lạnh lẽo.
Du Uyên Nhi về vị trí thứ hai được nhiều người vây quanh an ủi, người chiến thắng là Điền Văn không nhận được bất kỳ lời chúc mừng nào.
Bị bao ánh mắt khó chịu chĩa vào, dù giành được hạng nhất Điền Văn vẫn phải bước đến chổ Du Uyên Nhi mở lời trước: “Uyên Nhi, mình...”
Điền Văn vẫn chưa kịp nói gì thì Khang Bất Dịch đã kéo Du Uyên Nhi khỏi nhóm nữ sinh đang bao quanh lấy.
Ngay sau khi Du Uyên Nhi rời khỏi, một nữ sinh liền lên tiếng chỉ trích: “Điền Văn, cậu cố ý có đúng không? A cũng biết Khang Bất Dịch tham gia hoạt động sắp tới thì người nữ đi cùng phải là Uyên Nhi, điều cơ bản như vậy chẳng lẽ không biết phải đợi người ta nói? Bình thường cậu cũng thông minh lắm, sao đột nhiên lại hành xử như vậy? Hay là thấy Khang Bất Dịch dễ gần rồi nên muốn tiếp cận?”
“Không phải, mình...”
“Bỏ đi” Ái Ái ngắt ngang lời Điền Văn, nói với nữ người đang có mặt: “Cứ xem như không có gì, để Uyên Nhi biết chúng ta nhường sẽ khiến cậu ấy càng buồn thêm”
Ái Ái nói xong mọi người liền tản ra, không hề cho Điền Văn bất kỳ cơ hội nào để biện minh về việc giành hạng nhất, ςướק mất chổ của Du Uyên Nhi để đi cùng Khang Bất Dịch.
Khang Bất Dịch kéo Du Uyên Nhi trở về chổ anh ngồi xuống, bình thản hỏi: “Buồn cái gì?”
“Mình không thể đi cùng cậu” Du Uyên Nhi thành thật đáp.
“Tôi có nói là tôi đi sao? Nhưng chắc gì tôi sẽ thắng?”
Thể lực Khang Bất Dịch vừa tốt vừa nhanh nhẹn, vả lại cũng chẳng ai dại mà cố gắng thách thức anh, nơi nào có anh thì họ cũng đã tự giác nhường một bước.
Đúng là Du Uyên Nhi muốn nhân cơ hội này để anh có thể cùng người khác hợp tác nhiều hơn, nhưng cô đã thua cũng đồng nghĩa với việc không được tham gia, nếu anh chiến thắng vậy người đi cùng anh là một cô gái khác.
Quan sát Du Uyên Nhi và Khang Bất Dịch, Hà Quân hoàn toàn đoán được tình hình, anh cũng đoán được lý do cô cố gắng nhiều như vậy là vì ai.
Đợi không khí ổn định lại, Hà Quân cho nhóm nam tập hợp để thi đấu.
Mặc dù nam sinh đều đã tập trung ở vạch xuất phát, Khang Bất Dịch vẫn còn ngồi yên không có ý định đứng lên cùng mọi người thi đấu, Du Uyên Nhi dâng lên nỗi lo lắng, bất an hỏi: “Cậu...!không thi sao?”
“Không có cậu thì thi làm gì?” Khang Bất Dịch thản nhiên hỏi ngược lại, anh tham gia vào hoạt động đó là vì Du Uyên Nhi muốn, bây giờ đổi là người khác anh chẳng có lý do gì phải bỏ công thi đấu.
Lời nói của Khang Bất Dịch nhẹ nhàng nhưng lại mang theo tình cảm rất đậm, Du Uyên Nhi chớp mắt nước mắt liền chảy ra, nụ cười trên môi lại có chút chua xót, thầm trách bản thân đáng lẽ ra phải cố gắng nhiều hơn..