Chương 13: 13: Không Có So Sánh Sẽ Không Có Đau Thương

Tác giả: Erly


Buổi tối trước ngày học cuối trong tuần, Du Uyên Nhi xuống bếp làm ít bánh quy bơ để mang cho Khang Bất Dịch ăn trong hai ngày cuối tuần không gặp.
Trong lúc tạo hình bánh, tâm trí cô mơ mơ màng màng vẽ ra hình trái tim, con thú, mặt em bé trai gái, đến khi bánh ra lò cô mới sực tỉnh nhận ra những hình thù dễ thương này không phù hợp với tính cách của Khang Bất Dịch, nhỡ anh không chịu nhận thì xem như cô đã phí công.
Chợt nhớ ra lần trước Khang Bất Dịch ςướק kẹp tóc nữ tính của cô, có lẽ đồ ăn dễ thương cũng không thành vấn đề, nghĩ rồi Du Uyên Nhi xếp bánh gọn gàng vào những cup giấy có chi tiếc đủ màu sắc đáng yêu, mang chúng đặt vào hộp thiếc hình tròn màu xanh dương nhạt, nắp đậy bên trên được thiết kế mặt trong suốt nhìn thấy được bên trong.
Hôm sau ở trường, hết giờ nghỉ trưa chuẩn bị học tiết buổi chiều, Du Uyên Nhi mang hộp bánh cô làm xuống đưa cho Khang Bất Dịch, nhìn thấy vẻ mặt không chút hứng thú của anh khiến cô vô cùng bất an nên nói lung tung: “Cậu thử độc bánh giúp mình được không?”
Một bên mày Khang Bất Dịch khẽ nhướng lên, Du Uyên Nhi khó xử vội đặt hộp bánh lên bàn anh rồi cong đuôi chạy mất, so với việc anh ςướק lấy vẫn dễ xử hơn với việc chủ động đi tặng quà cho anh, vả lại cô chưa từng tặng quà cho bất kỳ bạn nam nào trước đó nên khiến cô hoàn toàn không có kinh nghiệm thể hiện.
Ái Ái thấy Du Uyên Nhi mang bánh tặng cho Khang Bất Dịch liền bày ra vẻ mặt giận dỗi, cô không cam tâm lên tiếng trách móc: “Bé nhỏ, lâu lắm rồi cậu không làm bánh cho mình ăn đó”
Du Uyên Nhi cười ngại ngùng, vội nịnh bợ xoa dịu sự ganh tỵ của Ái Ái: “Lần tới mình nhất định làm cho cậu một phần”
Ái Ái bĩu môi, tuy tỏ ra không hài lòng như trong bụng lại có cảm giác an tâm, giống như nhận ra được Du Uyên Nhi ở bên cạnh Khang Bất Dịch rất vui vẻ, không hề phải sống trong sợ hãi hay lo lắng như cô đã tưởng tượng trước đó.
Sau khi Du Uyên Nhi về chổ, Lý Vũ Hàn vừa giơ tay định cầm hộp bánh lên xem thì Khang Bất Dịch đã nhanh tay lấy lên giữ làm của riêng, anh ngạc nhiên cố tình hỏi: “Tao nhớ mày đâu có thích bánh ngọt?”
Trước sự chờ đợi của Lý Vũ Hàn, Khang Bất Dịch không chút lung lay, bình thản đáp: “Bắt đầu thích từ khi cô ấy đưa”
Biểu cảm trên mặt Lý Vũ Hàn là một đại dương khinh bỉ dành cho Khang Bất Dịch, lúc có Du Uyên Nhi thì lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng cao ngạo, không có cô liền lật mặt một trăm tám mươi độ không thích cũng trở thành thích.
Dù sao cũng đã quen với con người hai mặt này của Khang Bất Dịch, thứ khiến Lý Vũ Hàn tò mò ngay lúc này là hương vị bánh mà Du Uyên Nhi làm, anh mở lời xin xỏ: “Cho tao thử một miếng đi”
Khang Bất Dịch liếc nhìn Lý Vũ Hàn bằng vẻ mặt xem thường, tay vẫn giữ khư khư hộp bánh, lạnh lùng đáp: “Tự kiếm bạn gái rồi bảo cô ta làm cho ăn”
“Keo kiệt quá đi” Lý Vũ Hàn lên giọng trách móc, hôm đó không nhờ anh khơi chuyện thì lấy đâu Khang Bất Dịch có cơ hội hẹn hò với Du Uyên Nhi sớm như thế này, vậy mà kẻ mang ơn lại không hề cảm thấy biết ơn.
Ngắm những chiếc bánh trong hộp, khóe môi Khang Bất Dịch tự giác cong nhẹ, dù chưa nếm thử nhưng anh đã có thể cảm nhận được mùi vị của yêu đương, quả nhiên năm đó anh kiên trì thích cô đến tận giờ phút này là hoàn toàn xứng đáng.
Cô gái mũm mĩm ngày đó trong mắt anh giống như một cục bông di dộng, vừa thơm vừa trắng, lại còn có cặp má nhìn đã muốn véo, tuy rằng cô đã gầy đi rất nhiều nhưng những hình ảnh ngày xưa về cô vẫn còn in rõ trong tâm trí anh.
Sau vụ ẩu đả với Từ Đại Phong ở nhà ăn, ai cũng phải gật đầu thừa nhận rằng Khang Bất Dịch thời gian sau đó không còn để ý đến những chuyện xung quanh, ngày hôm đó họ cũng đã nghe rõ anh tuyên bố đã có bạn gái, nhờ đó mà mức độ nổi tiếng của Du Uyên Nhi tăng lên ngang ngửa Khang Bất Dịch, họ luôn truyền tai nhau rằng anh đã gặp được cô gái khiến anh chịu an phận.
Mặc dù trên trang chủ của trường không xuất hiện bất kỳ một bài viết hay bình luận nào liên quan đến mối quan hệ giữa Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi, những cô có thể đoán được cuộc sống riêng tư của mình đã bị dòm ngó, những ánh mắt soi mói dè dặt của học sinh trong trường rất hay hướng về cô.
Tối thứ bảy Du Uyên Nhi ra cửa hàng tiện lợi gần nhà mua đồ ăn vặt, lúc ra khỏi cửa hàng bỗng bắt gặp Lý Vũ Hàn hốt hoảng chạy ngang qua, sau vài giây ngớ người cô vội đuổi theo với tâm trạng bất an, đoán được có liên quan đến Khang Bất Dịch, cô vội đuổi theo Lý Vũ Hàn, gọi lớn: “Vũ Hàn!”
Nghe gọi tên, Lý Vũ Hàn xoay đầu lại phát hiện Du Uyên Nhi đang chạy đến chổ anh, trên tay còn ôm một túi đồ ăn.
Đến chổ Lý Vũ Hàn, Du Uyên Nhi không chần chừ vội hỏi vào vấn đề chính: “Cậu đi đâu gấp vậy? Có phải liên quan đến Bất Dịch không?”
“Phải” Lý Vũ Hàn thẳng thắn thừa nhận không hề có ý giấu giếm Du Uyên Nhi: “Khi nãy bọn mình từ sân bóng về bắt gặp một cô gái bị lưu manh chặn đường nên xảy ra ẩu đả, mình vừa đưa cô gái đó bị ngất vào bệnh viện, Bất Dịch đang ở đồn cảnh sát cùng bọn lưu manh kia”
Du Uyên Nhi vừa nghe xong hốt hoảng đến thở không nổi, tay chân bủn rủn vì sợ hãi vội vàng chạy một mạch đến đồn cảnh sát.
Lý Vũ Hàn ngỡ ngàng trước hành động của Du Uyên Nhi, đột nhiên lại cảm thấy vui thay cho Khang Bất Dịch, anh nhanh chóng đuổi theo cùng đến đồn cảnh sát, trong bụng phấn khởi chờ đợi phản ứng của cô đối với Khang Bất Dịch sẽ thế nào.
Đến đồn cảnh sát, Du Uyên Nhi tìm kiếm bóng dáng của Khang Bất Dịch khắp nơi vẫn không thấy anh đâu, Lý Vũ Hàn phía sau bỗng kéo cô nói với một cảnh sát đang trực ở đó là vào gặp Khang Bất Dịch, người cảnh sát đó không hề từ chối mà để Lý Vũ Hàn đưa cô vào sâu bên trong đồn.
Bên trong một văn phòng, ngay ngoài cửa đã thấp thoáng tiếng một người phụ nữ trung niên, bà ta ăn mặc sang trọng đeo dây chuyền ngọc trai ngồi ở sofa đơn, bên cạnh là Khang Bất Dịch đang thư thả tựa lưng vào ghế gác chân này lên chân kia, đối diện là một người đàn ông mặc quân phục.
Bước chân Du Uyên Nhi vô thức chậm lại khi vào đến cửa, căng thẳng lên tiếng gọi: “Bất Dịch”
Không chỉ Khang Bất Dịch mà người phụ nữ và người đàn ông kia đều xoay đầu nhìn Du Uyên Nhi, biểu cảm của anh chuyển từ ngạc nhiên sang khó chịu, anh bỗng đứng bật dậy kéo cô rời khỏi đồn.
Lý Vũ Hàn mỉm cười lịch sự gật đầu chào hai người còn trong văn phòng, anh quay người đi theo ngay sau Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi.
Sau lưng vẫn còn vọng theo tiếng gọi của người phụ nữ kia, Du Uyên Nhi bị Khang Bất Dịch nắm tay kéo đi, cô thẫn thờ giương mắt nhìn bóng lưng lạnh lẽo ngay phía trước, rốt cuộc anh và hai người kia có mối quan hệ gì lại được đặc cách một cách lộ liễu như thế này, ngay cả khi đối diện với cảnh sát anh cũng không một chút sợ hãi.
Ngay khi tất cả rời đi, người đàn ông nghi hoặc lên tiếng hỏi: “Chị dâu, con trai chị có bạn gái khi nào vậy?”
“Tôi cũng chẳng biết, không nghe con trai lớn của tôi nhắc đến” Người phụ nữ vẻ mặt đăm chiêu, khẽ thở dài hậm hực dặn dò: “Chuyện này chú nhớ đừng nói với anh chú, kẻo ông ta lại so sánh con tôi với con ông ta”
Nói rồi người phụ nữ lấy trong túi xách ra một phong bì thư màu trắng chứa tiền mặt bên trong để đưa cho người đàn ông xem như có qua có lại, kết thúc mọi chuyện liền ra về không nán lại thêm.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Khang Bất Dịch kéo Du Uyên Nhi đến một đoạn đường vắng người gần đó mới buông tay cô ra, gắt gỏng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
“Tại sao mình không thể đến đây?” Du Uyên Nhi ngẩn người nhìn Khang Bất Dịch, chẳng lẽ lo cho anh là sai?
Bị Khang Bất Dịch đanh mặt liếc nhìn, Lý Vũ Hàn liền nhún vai vô tội: “Tình cờ gặp”
“Bất Dịch, mình không nói là cậu thất hứa, sao cậu lại tỏ ra khó chịu như vậy? Vì mình lo lắng cho cậu nên mới đến đây, nếu cậu cảm thấy sự quan tâm của mình là phiền phức như vậy thì từ giờ mình sẽ không xen vào chuyện của cậu nữa” Hai mắt Du Uyên Nhi rưng rưng, nói rồi liền xoay người bỏ đi.
Thấy Khang Bất Dịch vẫn đứng ngây người ra không chịu đuổi theo, Lý Vũ Hàn nóng lòng thúc tay anh: “Đứng đây làm gì? Còn không mau đuổi theo?”
Khang Bất Dịch vừa động chân thì Du Uyên Nhi bất ngờ quay trở lại ngay trước mặt anh với vẻ mặt tức giận, trong lòng anh dâng lên cảm giác bất an không biết sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
Du Uyên Nhi nhìn Khang Bất Dịch chằm chằm, đột nhiên nhét túi đồ ăn vặt vào tay Lý Vũ Hàn: “Cho cậu”
Sắc mặt Khang Bất Dịch hiện lên tia giận dữ, Lý Vũ Hàn bị kẹt ở giữa vô cùng khó xử, dù sao Khang Bất Dịch cũng là bạn thân anh, Du Uyên Nhi lại là bạn gái bạn thân anh, nếu nhận đồ ăn từ bạn gái của bạn thân thì anh thật sự rất ngại.
Cho Lý Vũ Hàn đồ ăn vặt xong, Du Uyên Nhi dùng hai tay và dùng cả sức để nắm tay Khang Bất Dịch kéo anh theo cô, miệng không ngừng lải nhải trách anh: “Về nhà mình ăn cơm, cậu không thích mình quản cũng không được, mình là bạn gái cậu”
Trong lòng Khang Bất Dịch bắn pháo hoa rực rỡ trước hành động của Du Uyên Nhi, anh để cô kéo đi, còn cố tình quay đầu cười trêu tức kẻ đáng thương Lý Vũ Hàn đang ngơ người ra kia.
Đợi hai bóng dáng rời khỏi tầm mắt, Lý Vũ Hàn cười lạnh không dám tin vào hiện thực đầy phũ phàng này, có công giúp hai người họ thúc đẩy tình cảm, cuối cùng một bữa ăn tử tế cũng không được mời mà phải ăn đồ ăn vặt bị bỏ lại.
.


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc