Buổi chiều hôm đó là tiết thể dục, nghe nói giáo viên thể dục mới đến rất nghiêm khắc, vừa vào đã bắt mọi người chạy bền.
Tống Dập muốn xin nghỉ giúp tôi, nhưng giáo viên chủ nhiệm lại tìm anh đi thảo luận những chuyện sau khi đậu vòng sơ tuyển.
“Chỉ xin nghỉ mà thôi, thầy không khó vậy đâu. Anh đừng lo lắng, mau đi đi.”
“Vậy……vậy anh xong việc sẽ đến tìm em ngay.”
Nắng buổi trưa rất nóng, mọi người phơi nắng đến chóng mặt.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, chuẩn bị tìm thầy xin nghỉ.
“Lại tới tháng muốn xin nghỉ?” Thầy thể dục mới đến nhìn tôi thì liền đồng ý, trông thầy rất nhã nhặn.
Nhưng không biết tại sao, tôi không thích thầy cho lắm. Chẳng qua là vì ánh mắt của thầy khi nhìn nữ sinh bọn tôi như đang đánh giá vật phẩm, khiến tôi rất không thoải mái.
Có thể vì tới tháng nên tôi khá nhạy cảm.
Thầy nói xin nghỉ cũng được, nhưng phải sắp xếp phòng dụng cụ trước.
Tôi cũng không nghĩ ngợi gì liền đồng ý, đây cũng không phải chuyện gì quá khó.
Phòng dụng cụ hơi âm u, hình như đèn bị hỏng rồi, tôi hơi sợ, nhưng vẫn ráng nhịn mà quét dọn.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng mở cửa, tôi quay phắt lại, thấy thầy thể dục đang từng bước tiến đến.
Thầy ấy muốn làm gì!
Tôi thận trọng nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay, đi thật nhanh đến cửa:
“Thầy ơi, em dọn dẹp xong rồi, em đi trước đây.”
Cửa không thể mở!
Làm sao đây?
Tôi sốt ruột sắp khóc tới nơi.
“Sốt ruột cái gì? Không phải em nói tới tháng nên khó chịu sao? Đám con gái tụi em cứ tới tiết thể dục liền nói là tới tháng, thầy đến để xem có phải là thật hay không.” Âm thanh dung tục bẩn thỉu của ông ta vang vọng trong phòng dụng cụ.
Làm sao đây!
Tôi vừa cầm gậy bóng chày đập ổ khoá, vừa đề phòng ông ta bước đến.
Đột nhiên, ông ta nhào tới ςướק đi cây gậy bóng chày trong tay tôi.
Khi tôi cảm thấy tuyệt vọng, giọng nói quen thuộc của Tống Dập vang lên bên ngoài hành lang.
“Đường Đường, em đang ở đâu?”