Bạn Trai Bàn Sau - Chương 09

Tác giả: Zhihu

Có kết quả thi học kỳ, quy tắc của lớp chúng tôi là mười bạn xếp đầu sẽ được tự do đổi chỗ ngồi.
Dù sao thì Tống Dập cũng có căn bản rồi, gần đây mặc dù có chút tiến bộ nhưng anh ấy vẫn xếp từ dưới lên.
Tuy anh ấy học không giỏi, nhưng ngược lại rất biết mua chuộc lòng người.
Trước khi đổi chỗ ngồi một tuần, anh ấy đã dùng đồ để hối lộ bạn học muốn đổi chỗ, dùng nó để giữ lại ngai vàng của mình.
Anh ấy cũng quá thiệt thòi rồi, bạn bè xung quanh cơ bản vẫn không thay đổi.
Ồ, không phải.
Tống Kế Dương đổi chỗ đến ngồi bên cạnh tôi rồi.
Tôi nghĩ thị lực của cậu ấy giảm, ngồi ở hai bên sẽ không nhìn rõ bảng đen.
Nhưng, như vậy cũng tốt, đến lúc thảo luận những câu hỏi khó cũng tiện hơn.
Không biết có phải vì sắp lên lớp 12 không, mọi người đều bắt đầu học hành nghiêm túc hơn.
Cũng có thể là vì Tống Kế Dương chuyển đến đây ngồi, gần đây có rất nhiều bạn học đến hỏi bài, kiểu học bá lạnh lùng như cậu ấy rất được mọi người trong lớp yêu thích.
“Học bá, bài này làm như thế nào vậy, giáo viên môn toán giảng qua loa quá, tớ nghe không hiểu gì cả.” Lưu Dương cầm đề thi hôm qua đến hỏi tôi.
Tôi đang chuẩn bị giải thích cho cậu ấy, Tống Dập lạnh lùng nói:
“Học bá mày cũng được gọi à?”
Giọng điệu lạnh lùng, không biết còn tưởng anh ấy giận rồi.
Lưu Dương rõ ràng đã giật mình, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Hả? Nếu không thì gọi là gì?”
“Đương nhiên gọi là bạn học Thẩm Đường rồi, không lịch sự gì hết.”
Nói xong anh ấy cầm đề lên, nhìn sơ qua, vẻ mặt khinh thường: “Câu đơn giản như vậy mà cũng phải hỏi Đường……Học bá, cầm 乃út lên, anh dạy mày.”
“Không phải chứ, anh Dập, anh nghiêm túc đó hả?” Biểu cảm của Lưu Dương bàng hoàng, có chút dè dặt nhắc nhở, “Anh Dập, thi học kỳ anh xếp từ dưới lên đó.”
“Đã nói anh dạy mày, nói nhiều quá!” Tống Dập bày tờ giấy nháp ra, đề bài đập vào mặt Lưu Dương, ép cậu ấy nghe giảng.
“Đây đây đây, kỳ quan thế giới, anh Dập đang giảng bài này, mọi người mau đến xem đi!”
Bạn học xung quanh nghe thấy liền tụm lại.
“Hai người đúng là một người dám giảng, một người dám nghe đấy!”
Kiểu đề này tôi từng giảng cho Tống Dập rồi, anh ấy chỉ kém kiến thức cơ bản, nhưng đầu óc rất thông minh, bình thường tôi giảng một lần anh ấy liền hiểu.
Vốn dĩ mọi người chỉ thấy Tống Dập nông nỗi, cũng không có hy vọng anh ấy sẽ giảng được.
“Cậu ấy……hình như làm đúng rồi.”
“Đợi đã, nhất định là ảo giác, sao tớ lại nghe hiểu này.”
“Đm, anh Dập đã nói sẽ cùng nhau làm học sinh cá biệt, vậy mà anh lại giấu em lén lút học hành!”
Tống Dập đặt 乃út xuống, đôi mi xinh đẹp lúc này cũng toả ra dáng vẻ tự tin, mang theo hơi thở của thiếu niên.
“Đã nói anh biết làm mà không tin. Sau này mọi người cũng đừng đi hỏi học bá Thẩm Đường của chúng ta nữa, người ta phải học hành, câu nào không biết thì trực tiếp hỏi anh là được.”
“Vậy Tống Dập, nếu cậu cũng không biết làm thì sao?”
“Đương nhiên là để học bá dạy tôi, rồi tôi dạy lại cho mọi người rồi.”
Sao lời này nghe nó là lạ làm sao ấy.
Biểu cảm khó hiểu của bạn học khiến tôi bối rối.
Nếu như bạn học mà biết, ngày giáo viên biết cũng chẳng xa xôi nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc